Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Xem Nhà Họ Vân...
2024-11-13 13:34:33
Trương Hà thị nhìn theo bóng Vương Lâm thị rụt đầu biến mất, bực mình nhổ một bãi nước bọt, mắng: “Đúng là đồ nhát như thỏ đế, mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó!”
La Tử Vi cười lắc đầu: “Loại người như thế thì chẳng đáng để bận tâm, so đo với họ chỉ hạ thấp bản thân mình. Sau này cứ ít qua lại với bà ta là được.”
Trương Hà thị đồng tình, gật đầu rồi ngượng nghịu nói: “Vậy… Tử Vi muội, lát nữa muội có rảnh không? Ta qua lấy sách nhé?”
“Được chứ, lúc nào tỷ muốn cũng được. Đợi con thứ tư của ta về, ta sẽ bảo nó sắp xếp sách lại rồi mang qua cho tỷ luôn cũng được.” La Tử Vi vui vẻ gật đầu.
Trương Hà thị nghe vậy lại cảm kích không thôi, nói bao nhiêu lời tốt đẹp rồi hai người mới chia tay nhau.
“Nương, nương… nương xem đại tẩu kìa…” La Tử Vi vừa bước vào bếp, Vân Tú đã kéo lấy tay áo nàng, chỉ về phía ngoài nơi Vân Chu thị đang rửa mặt cho hai đứa cháu trai nhà họ Chu, lắp bắp như muốn nói gì đó.
“Đại tẩu con làm sao?” La Tử Vi chưa hiểu ý, liền hỏi.
Vân Tú đỏ mặt, nhỏ giọng: “Nương, nương quên rồi sao? Đại tẩu lại gọi hai đứa cháu bên nhà ngoại đến ăn cơm nữa rồi!”
“Ồ… là hai đứa đó sao? Nương thấy rồi.” La Tử Vi giờ mới nhớ ra, ánh mắt vốn tươi cười thoáng chốc trở nên lạnh lùng.
Đúng vậy… Trong nhà lại xuất hiện một nàng dâu suốt ngày chỉ biết lo cho nhà ngoại, xem như cái cục xương này sẽ chẳng còn bữa nào được yên.
Thế này thì nhà không bị nghèo kiết xác cũng sẽ bị nàng ta làm cho sạt nghiệp.
Một nàng dâu như vậy, sau này sao có thể yên tâm giao gia sản? Chẳng phải mọi thứ sẽ bị nàng ta đổ dồn về nhà mẹ đẻ sao? Cuối cùng, nhà họ Vân làm lụng cực nhọc, kết quả lại thành nhà họ Chu hưởng lợi.
Nghĩ đến đây, La Tử Vi liền an ủi con gái Vân Tú: “Không sao, hôm nay nếu đại tẩu con thương nhớ cháu bên ngoại như vậy, thì cứ để phần cơm của nàng ta cho chúng nó ăn.”
“Nương… vậy, vậy còn đại ca đại tẩu…” Vân Tú lo lắng, không dám nói hết câu, chỉ sợ nhà lại rối loạn.
La Tử Vi hừ lạnh một tiếng: “Ai mà không muốn sống yên ổn trong nhà này thì cứ xéo ra ngoài.”
Vân Sơn, đứa con bất hiếu ấy, nàng chỉ muốn sớm đuổi ra khỏi nhà thôi. Hắn mà dám làm loạn, nàng còn để hắn ở đây mời mọc ai nữa? Quá nuông chiều rồi.
Khi nãy, lúc đang lấy bột làm bánh, nàng đã thấy bóng dáng hai đứa nhỏ Chu Long và Chu Hổ chơi đùa, liền hiểu ra phần nào ý đồ của chúng đến đây.
Dù sao, nàng vẫn còn ký ức từ nguyên chủ.
Chỉ là lúc đầu nàng không để ý lắm, còn cho rằng chúng tới chơi một cách tình cờ.
Nhưng khi Vân Tú nhắc nhở, nàng mới nhớ ra chuyện Vân Chu thị thường xuyên làm – xem nhà họ Vân như kẻ ngốc, là nguồn cung cấp để nuôi con cháu nhà họ Chu.
La Tử Vi tức giận, nghĩ ra cách giải quyết này.
Thực ra, nàng không phải cố tình gây khó dễ cho hai đứa trẻ, mà chỉ không muốn nuông chiều Vân Chu thị mãi, để nàng ta cứ tùy ý giúp đỡ nhà mẹ đẻ không chừng mực.
Nhà họ Vân không phải là gia đình giàu có, càng không phải địa chủ lắm của nhiều tiền, cả nhà lớn đều trông vào từng hạt gạo, từng miếng bánh để sống. Vậy mà Vân Chu thị lại không tiếc tay đem lương thực dành dụm đó mang cho nhà mẹ đẻ. La Tử Vi sao có thể để yên như vậy?
La Tử Vi đã nghĩ thông, nếu Vân Sơn và Vân Chu thị muốn giúp đỡ nhà mẹ đẻ, thì cứ lấy phần của mình mà giúp, chớ lấy đồ của người khác trong nhà mà dâng cho bên ngoại.
La Tử Vi cười lắc đầu: “Loại người như thế thì chẳng đáng để bận tâm, so đo với họ chỉ hạ thấp bản thân mình. Sau này cứ ít qua lại với bà ta là được.”
Trương Hà thị đồng tình, gật đầu rồi ngượng nghịu nói: “Vậy… Tử Vi muội, lát nữa muội có rảnh không? Ta qua lấy sách nhé?”
“Được chứ, lúc nào tỷ muốn cũng được. Đợi con thứ tư của ta về, ta sẽ bảo nó sắp xếp sách lại rồi mang qua cho tỷ luôn cũng được.” La Tử Vi vui vẻ gật đầu.
Trương Hà thị nghe vậy lại cảm kích không thôi, nói bao nhiêu lời tốt đẹp rồi hai người mới chia tay nhau.
“Nương, nương… nương xem đại tẩu kìa…” La Tử Vi vừa bước vào bếp, Vân Tú đã kéo lấy tay áo nàng, chỉ về phía ngoài nơi Vân Chu thị đang rửa mặt cho hai đứa cháu trai nhà họ Chu, lắp bắp như muốn nói gì đó.
“Đại tẩu con làm sao?” La Tử Vi chưa hiểu ý, liền hỏi.
Vân Tú đỏ mặt, nhỏ giọng: “Nương, nương quên rồi sao? Đại tẩu lại gọi hai đứa cháu bên nhà ngoại đến ăn cơm nữa rồi!”
“Ồ… là hai đứa đó sao? Nương thấy rồi.” La Tử Vi giờ mới nhớ ra, ánh mắt vốn tươi cười thoáng chốc trở nên lạnh lùng.
Đúng vậy… Trong nhà lại xuất hiện một nàng dâu suốt ngày chỉ biết lo cho nhà ngoại, xem như cái cục xương này sẽ chẳng còn bữa nào được yên.
Thế này thì nhà không bị nghèo kiết xác cũng sẽ bị nàng ta làm cho sạt nghiệp.
Một nàng dâu như vậy, sau này sao có thể yên tâm giao gia sản? Chẳng phải mọi thứ sẽ bị nàng ta đổ dồn về nhà mẹ đẻ sao? Cuối cùng, nhà họ Vân làm lụng cực nhọc, kết quả lại thành nhà họ Chu hưởng lợi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghĩ đến đây, La Tử Vi liền an ủi con gái Vân Tú: “Không sao, hôm nay nếu đại tẩu con thương nhớ cháu bên ngoại như vậy, thì cứ để phần cơm của nàng ta cho chúng nó ăn.”
“Nương… vậy, vậy còn đại ca đại tẩu…” Vân Tú lo lắng, không dám nói hết câu, chỉ sợ nhà lại rối loạn.
La Tử Vi hừ lạnh một tiếng: “Ai mà không muốn sống yên ổn trong nhà này thì cứ xéo ra ngoài.”
Vân Sơn, đứa con bất hiếu ấy, nàng chỉ muốn sớm đuổi ra khỏi nhà thôi. Hắn mà dám làm loạn, nàng còn để hắn ở đây mời mọc ai nữa? Quá nuông chiều rồi.
Khi nãy, lúc đang lấy bột làm bánh, nàng đã thấy bóng dáng hai đứa nhỏ Chu Long và Chu Hổ chơi đùa, liền hiểu ra phần nào ý đồ của chúng đến đây.
Dù sao, nàng vẫn còn ký ức từ nguyên chủ.
Chỉ là lúc đầu nàng không để ý lắm, còn cho rằng chúng tới chơi một cách tình cờ.
Nhưng khi Vân Tú nhắc nhở, nàng mới nhớ ra chuyện Vân Chu thị thường xuyên làm – xem nhà họ Vân như kẻ ngốc, là nguồn cung cấp để nuôi con cháu nhà họ Chu.
La Tử Vi tức giận, nghĩ ra cách giải quyết này.
Thực ra, nàng không phải cố tình gây khó dễ cho hai đứa trẻ, mà chỉ không muốn nuông chiều Vân Chu thị mãi, để nàng ta cứ tùy ý giúp đỡ nhà mẹ đẻ không chừng mực.
Nhà họ Vân không phải là gia đình giàu có, càng không phải địa chủ lắm của nhiều tiền, cả nhà lớn đều trông vào từng hạt gạo, từng miếng bánh để sống. Vậy mà Vân Chu thị lại không tiếc tay đem lương thực dành dụm đó mang cho nhà mẹ đẻ. La Tử Vi sao có thể để yên như vậy?
La Tử Vi đã nghĩ thông, nếu Vân Sơn và Vân Chu thị muốn giúp đỡ nhà mẹ đẻ, thì cứ lấy phần của mình mà giúp, chớ lấy đồ của người khác trong nhà mà dâng cho bên ngoại.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro