Mẹ Chồng Nhà Nông Nuôi Con Giỏi
Mỉa Mai Gây Sự
2024-11-13 13:34:33
Trương Hà thị vừa định mở miệng đáp trả Vương Lâm thị, thì La Tử Vi đã cười nói trước: “Ồ, đây chẳng phải có người đang đứng đó sao? Ôi trời ơi, Đại Trụ tẩu à, tẩu không lên tiếng thì ta cũng chẳng thấy tẩu đứng đây nữa!”
Vương Lâm thị nghe xong càng thêm tức tối. Bà ta đứng cao lớn, còn cao hơn cả tường rào, vậy mà La Tử Vi lại nói là không nhìn thấy. Chẳng lẽ là mắt mờ hay cố tình coi bà ta như không tồn tại?
La Tử Vi vẫn tươi cười, nói: “Đại Trụ tẩu à, tẩu vừa nói gì nhỉ? Nói rằng ta giỏi thu phục lòng người sao? Ôi trời, tẩu nói vậy là khen đúng người rồi đó. Nhưng thật ra, ta cũng không có tài cán gì, chỉ là dựa vào chút sức lực bản thân thôi. Chứ không như một số người, chỉ biết ba hoa ngoài miệng, chẳng làm gì thực tế, tưởng ai cũng ngốc mà bị lừa bởi mấy lời ngon ngọt. Đúng không nào? Vả lại, hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau, ai chẳng có lúc gặp khó khăn, giúp nhau một tay để sống hòa thuận thì có gì không đúng? Nhưng tẩu lại nghĩ việc láng giềng giúp đỡ là xấu xa thế, xem ra lòng dạ tẩu cũng chẳng phải là thiện lương gì. Nói thật, ngay cả khi tẩu muốn thu phục lòng người, người ta chưa chắc đã tin tưởng mà giao lòng mình cho tẩu, đúng không?”
Chỉ một câu không vừa ý, Vương Lâm thị đã bị La Tử Vi xả cả tràng dài mỉa mai, đâm chọc sâu cay khiến bà ta tức điên người.
Vương Lâm thị chỉ muốn nhảy qua tường xé toạc miệng La Tử Vi, nhưng nghĩ đến danh tiếng của lão thái Vân bấy lâu nay, lại đành nhịn.
Vân Lão thái danh tiếng ghê gớm không phải tự nhiên mà có. Không ai dám động vào bà, vì không chỉ giỏi võ mà miệng lưỡi còn sắc bén đến đáng sợ.
Trương Hà thị, vốn cảm kích La Tử Vi, cũng không muốn nàng chịu thiệt, liền nhìn Vương Lâm thị với ánh mắt đầy khinh bỉ, nói: “Lâm Hỉ Xuân, trượng phu của tẩu là Đại Trụ sắp về rồi phải không? Khi hắn về, nhớ nhắn lại giùm rằng nếu nhà tẩu không canh tác mảnh đất ngoài làng của ta nữa, thì ta sẽ tìm người khác thuê. Nhớ nói với hắn nhé. Năm nay mùa màng ổn định, đất lại tốt, không lo không có người thuê. Đang vào mùa cày bừa, nếu nhà tẩu không thuê nữa, ta cũng chẳng muốn để phí, sẽ đi hỏi lý trưởng xem có ai muốn thuê không.”
“Ngươi... ngươi...” Vương Lâm thị bị chạm vào chỗ đau, lắp bắp, mặt xám xịt lại.
Nếu Trương Hà thị thu hồi lại mảnh đất cho thuê ấy, thì nhà bà ta lấy gì mà sống?
Nhà Vương Lâm thị đông con, có bảy đứa trẻ, chỉ có ba đứa lớn có ruộng riêng, bốn đứa nhỏ vì còn quá bé nên chưa được chia đất.
Cả nhà gần chục miệng ăn đều trông chờ vào ruộng đất, vì thế phải thuê thêm ruộng của mấy nhà trong thôn không trồng nữa.
Mảnh đất nhà Trương Hà thị kia, vừa bằng phẳng, vừa màu mỡ, so với bất cứ ruộng của nhà ai cũng đều tốt hơn.
Nếu không phải nhà Trương Thanh Bách gặp chuyện phải bán cả cày bừa và trâu kéo, thì mảnh đất ấy chắc chắn là nhà họ tự canh tác, đâu đến lượt nhà Vương Lâm thị chạm vào?
Nghĩ đến đây, Vương Lâm thị vội nở nụ cười, nói với Trương Hà thị: “Này… Thanh Bách tẩu, ta vốn vụng về ăn nói, tẩu đừng giận. Ta là người thật thà, lời nói cũng thẳng, không biết nịnh bợ, thường khiến người không ưa, tẩu chớ để bụng. Ôi chao, ta quên chưa rửa bát trong nồi rồi, tẩu cứ trò chuyện cùng Vân muội đi, ta về lo liệu chén bát đã.”
Nói xong, không đợi Trương Hà thị đáp lời, Vương Lâm thị lật đật cúi đầu, tất tả rời đi.
Vương Lâm thị nghe xong càng thêm tức tối. Bà ta đứng cao lớn, còn cao hơn cả tường rào, vậy mà La Tử Vi lại nói là không nhìn thấy. Chẳng lẽ là mắt mờ hay cố tình coi bà ta như không tồn tại?
La Tử Vi vẫn tươi cười, nói: “Đại Trụ tẩu à, tẩu vừa nói gì nhỉ? Nói rằng ta giỏi thu phục lòng người sao? Ôi trời, tẩu nói vậy là khen đúng người rồi đó. Nhưng thật ra, ta cũng không có tài cán gì, chỉ là dựa vào chút sức lực bản thân thôi. Chứ không như một số người, chỉ biết ba hoa ngoài miệng, chẳng làm gì thực tế, tưởng ai cũng ngốc mà bị lừa bởi mấy lời ngon ngọt. Đúng không nào? Vả lại, hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau, ai chẳng có lúc gặp khó khăn, giúp nhau một tay để sống hòa thuận thì có gì không đúng? Nhưng tẩu lại nghĩ việc láng giềng giúp đỡ là xấu xa thế, xem ra lòng dạ tẩu cũng chẳng phải là thiện lương gì. Nói thật, ngay cả khi tẩu muốn thu phục lòng người, người ta chưa chắc đã tin tưởng mà giao lòng mình cho tẩu, đúng không?”
Chỉ một câu không vừa ý, Vương Lâm thị đã bị La Tử Vi xả cả tràng dài mỉa mai, đâm chọc sâu cay khiến bà ta tức điên người.
Vương Lâm thị chỉ muốn nhảy qua tường xé toạc miệng La Tử Vi, nhưng nghĩ đến danh tiếng của lão thái Vân bấy lâu nay, lại đành nhịn.
Vân Lão thái danh tiếng ghê gớm không phải tự nhiên mà có. Không ai dám động vào bà, vì không chỉ giỏi võ mà miệng lưỡi còn sắc bén đến đáng sợ.
Trương Hà thị, vốn cảm kích La Tử Vi, cũng không muốn nàng chịu thiệt, liền nhìn Vương Lâm thị với ánh mắt đầy khinh bỉ, nói: “Lâm Hỉ Xuân, trượng phu của tẩu là Đại Trụ sắp về rồi phải không? Khi hắn về, nhớ nhắn lại giùm rằng nếu nhà tẩu không canh tác mảnh đất ngoài làng của ta nữa, thì ta sẽ tìm người khác thuê. Nhớ nói với hắn nhé. Năm nay mùa màng ổn định, đất lại tốt, không lo không có người thuê. Đang vào mùa cày bừa, nếu nhà tẩu không thuê nữa, ta cũng chẳng muốn để phí, sẽ đi hỏi lý trưởng xem có ai muốn thuê không.”
“Ngươi... ngươi...” Vương Lâm thị bị chạm vào chỗ đau, lắp bắp, mặt xám xịt lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu Trương Hà thị thu hồi lại mảnh đất cho thuê ấy, thì nhà bà ta lấy gì mà sống?
Nhà Vương Lâm thị đông con, có bảy đứa trẻ, chỉ có ba đứa lớn có ruộng riêng, bốn đứa nhỏ vì còn quá bé nên chưa được chia đất.
Cả nhà gần chục miệng ăn đều trông chờ vào ruộng đất, vì thế phải thuê thêm ruộng của mấy nhà trong thôn không trồng nữa.
Mảnh đất nhà Trương Hà thị kia, vừa bằng phẳng, vừa màu mỡ, so với bất cứ ruộng của nhà ai cũng đều tốt hơn.
Nếu không phải nhà Trương Thanh Bách gặp chuyện phải bán cả cày bừa và trâu kéo, thì mảnh đất ấy chắc chắn là nhà họ tự canh tác, đâu đến lượt nhà Vương Lâm thị chạm vào?
Nghĩ đến đây, Vương Lâm thị vội nở nụ cười, nói với Trương Hà thị: “Này… Thanh Bách tẩu, ta vốn vụng về ăn nói, tẩu đừng giận. Ta là người thật thà, lời nói cũng thẳng, không biết nịnh bợ, thường khiến người không ưa, tẩu chớ để bụng. Ôi chao, ta quên chưa rửa bát trong nồi rồi, tẩu cứ trò chuyện cùng Vân muội đi, ta về lo liệu chén bát đã.”
Nói xong, không đợi Trương Hà thị đáp lời, Vương Lâm thị lật đật cúi đầu, tất tả rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro