Hợp Đồng Tự Độn...
2024-09-20 20:05:52
Hoắc Tư Nam trong lúc ngủ mơ, bàn tay nhỏ bỗng nhiên nắm chặt áo cô. Hàng lông mi xen lẫn nước mắt, từng giọt nước mắt như hạt đậu chảy dài từ khóe mắt.
“Mẹ ơi, đừng bỏ lại Nam Nam mà..hu hu…”
Hoắc Tư Nam lẩm bẩm nói mớ, nghẹn ngào cầu xin. Hai người đi theo khẽ giật mình. Lúc này hộ sĩ gọi tên Hoắc Tư Nam. Y tá nhìn bọn họ một chút rồi nói: “Mẹ ôm bé vào là được rồi, ba chờ ở ngoài một chút đi.”
“…” Hai người đành phải làm theo.
Trong lúc này thì Lưu quản gia và Hoắc Thịnh Quyết đuổi tới.
“Thiếu gia, tiểu tiểu thư thế nào rồi ạ?”
“Nam Nam không sao chứ?”
Vẻ mặt hai người vội vàng, Hoắc Diễn Chi lại tỉnh táo nhìn bọn họ.
“Bình thường con luôn như hình với bóng với Tư Nam, tại sao hôm nay lại đột nhiên xin phép nghỉ ở nhà hả?”
Hắn nhìn rõ cả rồi, hỏi con trai xong lại nhìn về phía quản gia: “Ông cũng hùa theo bọn chúng làm loạn sao?”
Bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương. Thấy đã bị ba vạch trần, Hoắc Thịnh Quyết lập tức trở mặt:
“Bạn bè trong nhà trẻ đều có mẹ cả, ba không cho tụi con một người mẹ thật, còn không cho tụi con tìm một người giả sao?”
Nó thở phì phò, chống nạnh nói với thái độ ác liệt: “Tụi con lấy tiền tiêu vặt bà cố cho để làm giao dịch mà, hợp tình hợp lý hợp pháp hợp quy, có vấn đề gì không chứ?”
Hoắc Diễn Chi trầm mặt.
Lúc này, An Miên Miên ôm Hoắc Tư Nam vẫn ngủ say nhu cũ ra khỏi phòng kiểm tra.
Thấy bọn họ đều ở đây, cô thông báo lại kết quả:
“Bác sĩ nói không có gì đáng ngại cả, chỉ là tiêu hóa có chút không tốt, bình thường chú ý ăn uống một chút, nếu không có thể gây nên bệnh bao tử.”
Nghe vậy, Lưu quản gia lập tức thở dài:
“Từ khi đi nhà trẻ về, tiểu tiểu thư bắt đầu ăn cơm không ngon nữa, mỗi ngày đèu la hét muốn tìm mẹ, khẩu vị cũng không như trước nữa. Haizz…”
Hoắc Thịnh Quyết trừng Hoắc Diễn Chi tức giận, ánh mắt đối địch: Ba nhìn đi, đều tại ba đó.
Bầu không khí đông cứng.
Cho đến khi Hoắc Diễn Chi không nói một lời mà cất bước rời đi. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, An Miên Miên hình như nhìn thấy cô bé trong lòng mình cong khóe môi hiện ra ý cười giảo hoạt. Nhưng khi cô chăm chú nhìn, Hoắc Tư Nam lại ngủ say an ổn ngọt ngào.
Hoắc Thịnh Quyết thì hơi chậm tiêu một chút. Lúc này hai mắt mới sáng rực lên, mừng rỡ hỏi Lưu quản gia: “Có phải ba đã ngầm cho phép rồi không?”
“Có lẽ vậy.” Lưu quản gia đẩy đẩy kính mắt, gật đầu chúc mừng: “Chúc mừng tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư, hai người có mẹ rồi.”
Nghe vậy, An Miên Miên vội phản ứng:
“Đợi chút đã, không ai hỏi tới ý kiến của tôi sao? Tôi đã đồng ý hợp tác đâu.”
Lưu quản gia ngồi thẳng lưng, đưa tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, không nhanh không chậm thông báo:
“An tiểu thư, căn cứ vào hợp đồng chúng ta đã ký tên nhận tiền cọc, nếu như trong vòng 24 giờ, song phương không có dị nghị, phản bác nào, hợp đồng tự động có hiệu lực. Số tiền còn lại cũng đã được chuyển đến tài khoản của phía cô rồi, nếu như hủy bỏ hợp đồng, xin mời thanh toán phí bồi thường vi phạm hợp đồng gấp mười lần.”
“Cái gì?” An Miên Miên chấn kinh.
Lưu quản gia vẻ mặt bình tĩnh: “Nếu An tiểu thư không tin, có thể hỏi đồng sự của cô. Từ nay đến ba tháng sau, xin cô phối hợp đóng vai mẹ của tiểu tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư.”
Bài diễn văn của ông ta chân thành kín kẽ như vậy, có thể thấy được sự tình đã như ván đã đóng thuyền rồi. Đúng lúc này, Hoắc Tư Nam vẫn luôn ngủ, chậm rãi mở to mắt. Mặt mũi đầy vẻ vô tội ngây thơ nhìn cô, vừa vặn nghe thấy quản gia nói câu cuối cùng. Con bé lập tức vui vẻ ra mặt.
“Woa, thật tuyệt.”
Hoắc Tư Nam ôm cổ An Miên Miên, thân mật cọ cọ: “Nam Nam có mẹ rồi.”
Tình huống đảo ngược quá nhanh, An Miên Miên ngốc như gà gỗ. Cô gọi cho Hạ Thính Nhiên xác minh, thì được hồi đáp:
“Thật xin lỗi, Miên Miên. Hôm qua tớ nhìn thấy giá tiền đơn đặt hàng nhất thời kích động quá, không nhìn kĩ đã kí tên vào rồi, ai ngờ lại còn có điều khoản bổ sung nữa chứ…”
“Tai nạn thôi mà, không phải chỉ là giữ trẻ thôi sao. Không phải chúng ta là tuyển thủ thập toàn năng sao?”
“Suy nghĩ theo hướng tích cực thì, hai trăm vạn này tới tay, thì hạng mục bên phía tiến sĩ lập tức có thể khởi động rồi, xuất hiện đúng thời khắc quan trọng như vậy, là ông trời đuổi theo cho cô ăn cơm đó.”
“Mẹ ơi, đừng bỏ lại Nam Nam mà..hu hu…”
Hoắc Tư Nam lẩm bẩm nói mớ, nghẹn ngào cầu xin. Hai người đi theo khẽ giật mình. Lúc này hộ sĩ gọi tên Hoắc Tư Nam. Y tá nhìn bọn họ một chút rồi nói: “Mẹ ôm bé vào là được rồi, ba chờ ở ngoài một chút đi.”
“…” Hai người đành phải làm theo.
Trong lúc này thì Lưu quản gia và Hoắc Thịnh Quyết đuổi tới.
“Thiếu gia, tiểu tiểu thư thế nào rồi ạ?”
“Nam Nam không sao chứ?”
Vẻ mặt hai người vội vàng, Hoắc Diễn Chi lại tỉnh táo nhìn bọn họ.
“Bình thường con luôn như hình với bóng với Tư Nam, tại sao hôm nay lại đột nhiên xin phép nghỉ ở nhà hả?”
Hắn nhìn rõ cả rồi, hỏi con trai xong lại nhìn về phía quản gia: “Ông cũng hùa theo bọn chúng làm loạn sao?”
Bầu không khí lập tức trở nên khẩn trương. Thấy đã bị ba vạch trần, Hoắc Thịnh Quyết lập tức trở mặt:
“Bạn bè trong nhà trẻ đều có mẹ cả, ba không cho tụi con một người mẹ thật, còn không cho tụi con tìm một người giả sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó thở phì phò, chống nạnh nói với thái độ ác liệt: “Tụi con lấy tiền tiêu vặt bà cố cho để làm giao dịch mà, hợp tình hợp lý hợp pháp hợp quy, có vấn đề gì không chứ?”
Hoắc Diễn Chi trầm mặt.
Lúc này, An Miên Miên ôm Hoắc Tư Nam vẫn ngủ say nhu cũ ra khỏi phòng kiểm tra.
Thấy bọn họ đều ở đây, cô thông báo lại kết quả:
“Bác sĩ nói không có gì đáng ngại cả, chỉ là tiêu hóa có chút không tốt, bình thường chú ý ăn uống một chút, nếu không có thể gây nên bệnh bao tử.”
Nghe vậy, Lưu quản gia lập tức thở dài:
“Từ khi đi nhà trẻ về, tiểu tiểu thư bắt đầu ăn cơm không ngon nữa, mỗi ngày đèu la hét muốn tìm mẹ, khẩu vị cũng không như trước nữa. Haizz…”
Hoắc Thịnh Quyết trừng Hoắc Diễn Chi tức giận, ánh mắt đối địch: Ba nhìn đi, đều tại ba đó.
Bầu không khí đông cứng.
Cho đến khi Hoắc Diễn Chi không nói một lời mà cất bước rời đi. Chỉ trong nháy mắt ngắn ngủi như vậy, An Miên Miên hình như nhìn thấy cô bé trong lòng mình cong khóe môi hiện ra ý cười giảo hoạt. Nhưng khi cô chăm chú nhìn, Hoắc Tư Nam lại ngủ say an ổn ngọt ngào.
Hoắc Thịnh Quyết thì hơi chậm tiêu một chút. Lúc này hai mắt mới sáng rực lên, mừng rỡ hỏi Lưu quản gia: “Có phải ba đã ngầm cho phép rồi không?”
“Có lẽ vậy.” Lưu quản gia đẩy đẩy kính mắt, gật đầu chúc mừng: “Chúc mừng tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư, hai người có mẹ rồi.”
Nghe vậy, An Miên Miên vội phản ứng:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đợi chút đã, không ai hỏi tới ý kiến của tôi sao? Tôi đã đồng ý hợp tác đâu.”
Lưu quản gia ngồi thẳng lưng, đưa tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ, không nhanh không chậm thông báo:
“An tiểu thư, căn cứ vào hợp đồng chúng ta đã ký tên nhận tiền cọc, nếu như trong vòng 24 giờ, song phương không có dị nghị, phản bác nào, hợp đồng tự động có hiệu lực. Số tiền còn lại cũng đã được chuyển đến tài khoản của phía cô rồi, nếu như hủy bỏ hợp đồng, xin mời thanh toán phí bồi thường vi phạm hợp đồng gấp mười lần.”
“Cái gì?” An Miên Miên chấn kinh.
Lưu quản gia vẻ mặt bình tĩnh: “Nếu An tiểu thư không tin, có thể hỏi đồng sự của cô. Từ nay đến ba tháng sau, xin cô phối hợp đóng vai mẹ của tiểu tiểu thiếu gia và tiểu tiểu thư.”
Bài diễn văn của ông ta chân thành kín kẽ như vậy, có thể thấy được sự tình đã như ván đã đóng thuyền rồi. Đúng lúc này, Hoắc Tư Nam vẫn luôn ngủ, chậm rãi mở to mắt. Mặt mũi đầy vẻ vô tội ngây thơ nhìn cô, vừa vặn nghe thấy quản gia nói câu cuối cùng. Con bé lập tức vui vẻ ra mặt.
“Woa, thật tuyệt.”
Hoắc Tư Nam ôm cổ An Miên Miên, thân mật cọ cọ: “Nam Nam có mẹ rồi.”
Tình huống đảo ngược quá nhanh, An Miên Miên ngốc như gà gỗ. Cô gọi cho Hạ Thính Nhiên xác minh, thì được hồi đáp:
“Thật xin lỗi, Miên Miên. Hôm qua tớ nhìn thấy giá tiền đơn đặt hàng nhất thời kích động quá, không nhìn kĩ đã kí tên vào rồi, ai ngờ lại còn có điều khoản bổ sung nữa chứ…”
“Tai nạn thôi mà, không phải chỉ là giữ trẻ thôi sao. Không phải chúng ta là tuyển thủ thập toàn năng sao?”
“Suy nghĩ theo hướng tích cực thì, hai trăm vạn này tới tay, thì hạng mục bên phía tiến sĩ lập tức có thể khởi động rồi, xuất hiện đúng thời khắc quan trọng như vậy, là ông trời đuổi theo cho cô ăn cơm đó.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro