Tại Sao Lại Là...
2024-09-20 20:05:52
“Bà ngoại!”
Theo tiếng kinh hô của An Miên Miên, một đoàn bác sĩ, y tá đuổi tới, chia ra làm hai bên. Một bên tiến hành cấp cứu cho Trương Hân Lan, một bên cũng đưa Từ Thiên Duyệt đi kiểm tra.
Cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió một trận. Vì được cấp cứu kịp thời, Trương Hân Lan nhặt lại được cái mạng, nhưng được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Toàn bộ quá trình, An Miên Miên đều chờ ở ngoài. Trừ cô ra, không một thân quyến nào đến cả. Lúc nửa đêm, bác sĩ đi đến bên cạnh cô, đưa cho cô một ly nước ấm:
“Đừng quá lo lắng, tình huống như vậy của bệnh nhân đã lặp đi lặp lại nhiều lần rồi, tin rằng lần này cũng có thể biến nguy thành an thôi.”
Ông ta nói với An Miên Miên:
“Gia đình sau này phải chú ý một chút, ít làm cho bà bị kích thích, nếu không thì không chừng lần nào đó lại…”
An Miên Miên nhíu mày, muốn xác thực với bác sĩ:
“Ông nói là nguyên nhân bệnh của bà ngoại phát tác là cảm xúc bị kích động sao?”
“Đúng vậy…”
Bác sĩ thở dài: “Bình thường thì để y tá chăm sóc, không có chuyện cần thì không tới, mỗi lần tới là mỗi lần bà bị tức giận, có thể hồi phục xuất viện được mới là lạ đó.”
Nghĩ tới thái độ hôm nay của Từ Thiên Duyệt, còn những người khác thì đến giờ vẫn không lộ diện. Có thể thấy được những năm này bà ngoại đã trải qua những ngày thế nào rồi. An Miên Miên không thấy vui, lại còn đau lòng. Cô vẫn ở lại bệnh viện chờ đợi, cho đến sáng hôm sau, Trương Hân Lan được chuyển về phòng bệnh mới rời đi.
An Miên Miên vừa ra tới cửa bệnh viện, gặp một người phụ nữ với thần sắc lo lắng đang ôm một cô bé xuống xe. Trong nháy mắt cô nhận ra đó là Hoắc Tư Nam, An Miên Miên không khỏi giật mình.
“Mẹ!!”
Tiếng gọi lớn của cô bé làm cho người phụ nữ dừng lại bước chân đang dồn dập. Cô ta quay người nhìn về phía An Miên Miên.
“Cô là mẹ của Hoắc Tư Năm sao?”
An Miên Miên muốn phủ nhận, nhưng Hoắc Tư Nam đã dùng sức gật đầu: “Dạ, đây là mẹ con đó.”
Người phụ nữ thở dài một hơi nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt quá rồi, mẹ Tư Nam, tôi là cô giáo của nhà trẻ Thanh Nhạc, hôm nay Tư Nam đang học thì đột nhiên kêu đau bụng, không may là hôm nay giáo y xin nghỉ phép, tôi không thể làm gì khác hơn là đưa con bé đến bệnh viện.”
Cô giáo nói rồi kín đáo đưa Hoắc Tư Nam cho cô.
“Cô đã đến thì tốt rồi, tôi còn phải chạy trở về để lên lớp nữa.”
Khi An Miên Miên kịp phản ứng lại, thì cô giáo đã lái xe rời đi, lúc này cô mới nhìn kĩ mặt mũi Hoắc Tư Nam. Con bé cười ngọt ngào, môi hồng răng trắng, trong sáng đáng yêu. An Miên Miên im lặng: “Không phải con đau bụng sao?”
“Đúng ạ.”
Hoắc Tư Nam bỗng nhiên ôm bụng, dựa vào vai cô than nhẹ: “Mẹ ơi, Nam Nam đau bụng quá, có phải Nam Nam sắp chết rồi không…”
Bất đắc dĩ, An Miên Miên đành phải đưa con bé đi kiểm tra. Trong lúc chờ đợi, An Miên Miên ngồi trên ghế dài trong hành lang bệnh viện. Hoắc Tư Nam trong lòng cô cứ như cao da chó, dính chặt trên người không bỏ ra được, thậm chí con bé nhắm mắt ngủ luôn.
An Miên Miên dở khóc dở cười, đồng thời nhìn con bé đáng yêu dễ thương như vậy, lại nảy sinh một trận gợn sóng trong lòng. Nếu như con của cô còn sống, hẳn là không chênh lệch với con bé nhiều nhỉ? Không biết nó sống thế nào, đang ở với ai…Có phải cũng giống như đứa bé này, vô cùng khát vọng tình thương của mẹ không. An Miên Miên bùi ngùi không ngớt. Cho đến khi một bóng dáng thẳng tắp, mang theo khí thế mạnh mẽ, lãnh khốc xuất hiện trước mặt cô. Cô ngửa đầu nhìn, là Hoắc Diễn Chi lẳng lặng đứng thẳng ở đó. Đôi mắt phượng sắc bén tĩnh mịch, toát lên ánh sáng không vui.
Cảm nhận được sự chán ghét của hắn, An Miên Miên cũng rất cạn lời.
“Tôi đến bệnh viện thăm bà ngoại tôi, không ngờ trừng hợp như vậy…”
Cô nói rồi lười giải thích thêm, ôm đứa bé muốn trả lại cho hắn. Kết quả là…
Theo tiếng kinh hô của An Miên Miên, một đoàn bác sĩ, y tá đuổi tới, chia ra làm hai bên. Một bên tiến hành cấp cứu cho Trương Hân Lan, một bên cũng đưa Từ Thiên Duyệt đi kiểm tra.
Cũng may chỉ là sợ bóng sợ gió một trận. Vì được cấp cứu kịp thời, Trương Hân Lan nhặt lại được cái mạng, nhưng được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt. Toàn bộ quá trình, An Miên Miên đều chờ ở ngoài. Trừ cô ra, không một thân quyến nào đến cả. Lúc nửa đêm, bác sĩ đi đến bên cạnh cô, đưa cho cô một ly nước ấm:
“Đừng quá lo lắng, tình huống như vậy của bệnh nhân đã lặp đi lặp lại nhiều lần rồi, tin rằng lần này cũng có thể biến nguy thành an thôi.”
Ông ta nói với An Miên Miên:
“Gia đình sau này phải chú ý một chút, ít làm cho bà bị kích thích, nếu không thì không chừng lần nào đó lại…”
An Miên Miên nhíu mày, muốn xác thực với bác sĩ:
“Ông nói là nguyên nhân bệnh của bà ngoại phát tác là cảm xúc bị kích động sao?”
“Đúng vậy…”
Bác sĩ thở dài: “Bình thường thì để y tá chăm sóc, không có chuyện cần thì không tới, mỗi lần tới là mỗi lần bà bị tức giận, có thể hồi phục xuất viện được mới là lạ đó.”
Nghĩ tới thái độ hôm nay của Từ Thiên Duyệt, còn những người khác thì đến giờ vẫn không lộ diện. Có thể thấy được những năm này bà ngoại đã trải qua những ngày thế nào rồi. An Miên Miên không thấy vui, lại còn đau lòng. Cô vẫn ở lại bệnh viện chờ đợi, cho đến sáng hôm sau, Trương Hân Lan được chuyển về phòng bệnh mới rời đi.
An Miên Miên vừa ra tới cửa bệnh viện, gặp một người phụ nữ với thần sắc lo lắng đang ôm một cô bé xuống xe. Trong nháy mắt cô nhận ra đó là Hoắc Tư Nam, An Miên Miên không khỏi giật mình.
“Mẹ!!”
Tiếng gọi lớn của cô bé làm cho người phụ nữ dừng lại bước chân đang dồn dập. Cô ta quay người nhìn về phía An Miên Miên.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Cô là mẹ của Hoắc Tư Năm sao?”
An Miên Miên muốn phủ nhận, nhưng Hoắc Tư Nam đã dùng sức gật đầu: “Dạ, đây là mẹ con đó.”
Người phụ nữ thở dài một hơi nhẹ nhõm:
“Vậy thì tốt quá rồi, mẹ Tư Nam, tôi là cô giáo của nhà trẻ Thanh Nhạc, hôm nay Tư Nam đang học thì đột nhiên kêu đau bụng, không may là hôm nay giáo y xin nghỉ phép, tôi không thể làm gì khác hơn là đưa con bé đến bệnh viện.”
Cô giáo nói rồi kín đáo đưa Hoắc Tư Nam cho cô.
“Cô đã đến thì tốt rồi, tôi còn phải chạy trở về để lên lớp nữa.”
Khi An Miên Miên kịp phản ứng lại, thì cô giáo đã lái xe rời đi, lúc này cô mới nhìn kĩ mặt mũi Hoắc Tư Nam. Con bé cười ngọt ngào, môi hồng răng trắng, trong sáng đáng yêu. An Miên Miên im lặng: “Không phải con đau bụng sao?”
“Đúng ạ.”
Hoắc Tư Nam bỗng nhiên ôm bụng, dựa vào vai cô than nhẹ: “Mẹ ơi, Nam Nam đau bụng quá, có phải Nam Nam sắp chết rồi không…”
Bất đắc dĩ, An Miên Miên đành phải đưa con bé đi kiểm tra. Trong lúc chờ đợi, An Miên Miên ngồi trên ghế dài trong hành lang bệnh viện. Hoắc Tư Nam trong lòng cô cứ như cao da chó, dính chặt trên người không bỏ ra được, thậm chí con bé nhắm mắt ngủ luôn.
An Miên Miên dở khóc dở cười, đồng thời nhìn con bé đáng yêu dễ thương như vậy, lại nảy sinh một trận gợn sóng trong lòng. Nếu như con của cô còn sống, hẳn là không chênh lệch với con bé nhiều nhỉ? Không biết nó sống thế nào, đang ở với ai…Có phải cũng giống như đứa bé này, vô cùng khát vọng tình thương của mẹ không. An Miên Miên bùi ngùi không ngớt. Cho đến khi một bóng dáng thẳng tắp, mang theo khí thế mạnh mẽ, lãnh khốc xuất hiện trước mặt cô. Cô ngửa đầu nhìn, là Hoắc Diễn Chi lẳng lặng đứng thẳng ở đó. Đôi mắt phượng sắc bén tĩnh mịch, toát lên ánh sáng không vui.
Cảm nhận được sự chán ghét của hắn, An Miên Miên cũng rất cạn lời.
“Tôi đến bệnh viện thăm bà ngoại tôi, không ngờ trừng hợp như vậy…”
Cô nói rồi lười giải thích thêm, ôm đứa bé muốn trả lại cho hắn. Kết quả là…
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro