Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc
Chương 18
2024-11-20 17:57:42
Khu bình luận tranh cãi thì tranh cãi, nhưng hình ảnh Tô Hiểu không có thực lực lại nhiều tài nguyên đã đâm sâu vào nhận thức của cộng đồng mạng, mọi người cũng không có thêm bao nhiêu hảo cảm với cô.
Chỉ là sau hôm nay có lẽ cũng không có ai nói cô là giả vờ làm phú bà nữa.
Sau khi tiệc đấu giá kết thúc còn có một bữa tiệc của các minh tinh. Tô Hiểu chưa từng tham gia bữa tiệc như vậy, sau khi tiệc đấu giá kết thúc cô cũng rời đi luôn.
Lúc cô rời đi còn đi qua chỗ ngồi của Dương Lạc Yên, cô cố ý bắt chuyện với cô ta, “Ngại quá làm cô thất vọng rồi, tôi chỉ đơn thuần là đến mua thôi. Cũng chúc mừng cô bán được cái đồng hồ giá 10 vạn.”
Vừa định rời đi thì Tô Hiểu lại quay đầu lại nói thêm, “À xin lỗi tôi nhớ nhầm, là 9 vạn 8.”
Buổi đấu giá hôm nay chỉ có 3 món đồ dưới 10 vạn, trong đó có đồng hồ Dương Lạc Yên mang đến.
Dương Lạc Yên ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt mép váy, cố gắng duy trì nụ cười cứng nhắc trên môi.
Khi máy quay lia đến chỗ Dương Lạc Yên, cộng đồng mạng cũng nhớ đến lời cô ta nói với Tô Hiểu lúc trước buổi đấu giá diễn ra.
“Tô Hiểu thì tôi không bàn nữa, nhưng tối nay rõ ràng là Dương Lạc Yên cố ý đào hố để Tô Hiểu nhảy vào đúng không?”
“Chậc chậc, quan trọng hơn là cô ta chỉ mang một cái đồng hồ rách đến, cũng không biết có phải đi cửa sau mới chen được một chỗ vào đây không.”
“Như này mà đòi so với Tô Hiểu, Dương Lạc Yên đúng là…..”
Dương Lạc Yên ngồi trên ghế của mình, cô ta cũng không nghe rõ trên sân khấu đang nói gì, tất cả những gì cô ta đang quan tâm lúc này là cộng đồng mạng sẽ chế nhạo cô như thế nào?
Cái hố mà cô đào cho Tô Hiểu, chớp mắt lại thành chính mình nhảy vào.
*
Tô Hiểu vừa ra đến cửa thì gặp một người phụ nữ. Nhìn dáng vẻ cô ta cũng biết không phải người tốt gì.
Đến Dư Cẩn cũng vô thức tiến lên chắn trước mặt Tô Hiểu. Tô Hiểu cũng không sợ, chỉ dựa vào một chút khí chất này cũng không dọa được cô.
Chỉ là hôm nay đúng là xui xẻo, xem ra lần sau trước khi ra khỏi cửa phải xem lịch.
Lúc này Tiểu Bảo đột nhiên thốt lên, “Nhân vật trong cốt truyện xuất hiện rồi.”
Cậu ta đã tới thế giới này hơn một tuần, ngoài Lục Trầm Uyên và Lục Hạo thì chưa từng gặp nhân vật nào trong cốt truyện cả.
Cuối cùng cũng nhìn thấy thêm một nhân vật trong cốt truyện, làm hệ thống không khỏi kích động.
Nhưng hệ thống cứ cảm thấy có đâu đó không đúng lắm, nó lật lại cốt truyện, phát hiện trong nguyên tác Tô Hiểu cũng tham gia tiệc đấu giá này, không những tham gia còn bị soi ra bức tranh mang đến đấu giá là hàng giả, và tất nhiên sau đó được vinh danh trên hot search nguyên một ngày.
Sau khi tiệc đấu giá kết thúc, Tô Hiểu đã gặp chị họ của cô, Tô Chỉ San. Người phụ nữ trước mắt này, chính là Tô Chỉ San.
Sau khi Tô Hiểu gặp Tô Chỉ San, bị cô ta kích thích, về nhà liền trút hết cơn giận lên người Lục Hạo, lần đầu tiên động tay đánh cậu.
Hệ thống đọc xong nguyên tác liền trầm mặc. Chẳng lẽ đây chính là uy lực của cốt truyện sao? Cho dù đã có nhiều sự thay đổi nhưng Tô Hiểu vẫn gặp Tô Chỉ San ở đây.
Tô Hiểu bây giờ chắc chắn sẽ không đánh Lục Hạo, nhưng hệ thống cũng không dám chắc có xảy ra chuyện gì không, cậu ta đang định nhắc nhở Tô Hiểu thì Tô Chỉ San đã đi đến trước mặt Tô Hiểu.
Cô ta khoanh tay nhìn Tô Hiểu bằng ánh mắt khinh thường, “Cô cũng xứng tham gia bữa tiệc này sao? Cho dù cô không phải con gái ruột của Tô gia thì cũng phải tự biết thân phận của bản thân đi chứ, làm mất mặt lên đến cả hot search rồi.”
Tô Hiểu là một cô nhi.
Năm đó Lâm Liên đi lạc, ba mẹ Tô vì không thể chịu được nỗi đau mất con mà đến cô nhi viện nhận một đức con gái về để xoa dịu nỗi đau thương.
Ở cô nhi viện, Tô Hiểu vì gầy yếu bé nhỏ mà thường xuyên bị bắt nạt, là ba mẹ Tô mang Tô Hiểu rời khỏi nơi đó, cho cô cuộc sống ấm no sung túc.
Ngoài ba mẹ Tô ra thì các trưởng bối khác trong Tô gia cũng đối xử với cô vô cùng tốt.
Ít nhất bề ngoài là như vậy.
Vì điều này mà Tô Hiểu luôn cảm thấy biết ơn, sau khi Lâm Liên quay về, mẹ Tô bảo cô gả cho Lục Trầm Uyên, nói cho cô mục đích của việc liên hôn này, cô không nói hai lời liền đồng ý.
Cũng có lẽ là biết rằng Tô Hiểu chắc chắn sẽ không từ chối, mẹ Tô mới có thể trắng trợn nói ra âm mưu của cuộc hôn nhân này cho Tô Hiểu.
Trưởng bối ở Tô gia đối xử với cô rất tốt, nhưng các hậu bối ở Tô gia thì không hề hoan nghênh cô.
Chủ tịch HĐQT của tập đoàn Tô thị hiện là ba Tô, đứng hàng thứ ba trong Tô gia, nhưng bác cả Tô và bác hai Tô cũng có quyền lực không nhỏ trong Tô thị, có tiếng nói không hề kém ba Tô.
Nhưng dù như vậy thì Tô Hiểu vẫn chiếm giữ danh hiệu thiên kim Tô thị.
Mà Tô Chỉ San bọn họ chỉ được gọi là họ hàng Tô gia.
Cô ta chỉ là một cô nhi được nhặt về, dựa vào cái gì?
Vì biết ơn Tô gia nên Tô Hiểu luôn chịu đựng sự sỉ nhục của các anh chị em họ trong nhiều năm.
Cô cho rằng bản thân được hưởng thụ những cái tốt của Tô gia nên cô cần phải chịu đựng được những điều này.
Chỉ là sau hôm nay có lẽ cũng không có ai nói cô là giả vờ làm phú bà nữa.
Sau khi tiệc đấu giá kết thúc còn có một bữa tiệc của các minh tinh. Tô Hiểu chưa từng tham gia bữa tiệc như vậy, sau khi tiệc đấu giá kết thúc cô cũng rời đi luôn.
Lúc cô rời đi còn đi qua chỗ ngồi của Dương Lạc Yên, cô cố ý bắt chuyện với cô ta, “Ngại quá làm cô thất vọng rồi, tôi chỉ đơn thuần là đến mua thôi. Cũng chúc mừng cô bán được cái đồng hồ giá 10 vạn.”
Vừa định rời đi thì Tô Hiểu lại quay đầu lại nói thêm, “À xin lỗi tôi nhớ nhầm, là 9 vạn 8.”
Buổi đấu giá hôm nay chỉ có 3 món đồ dưới 10 vạn, trong đó có đồng hồ Dương Lạc Yên mang đến.
Dương Lạc Yên ngồi trên ghế, hai tay nắm chặt mép váy, cố gắng duy trì nụ cười cứng nhắc trên môi.
Khi máy quay lia đến chỗ Dương Lạc Yên, cộng đồng mạng cũng nhớ đến lời cô ta nói với Tô Hiểu lúc trước buổi đấu giá diễn ra.
“Tô Hiểu thì tôi không bàn nữa, nhưng tối nay rõ ràng là Dương Lạc Yên cố ý đào hố để Tô Hiểu nhảy vào đúng không?”
“Chậc chậc, quan trọng hơn là cô ta chỉ mang một cái đồng hồ rách đến, cũng không biết có phải đi cửa sau mới chen được một chỗ vào đây không.”
“Như này mà đòi so với Tô Hiểu, Dương Lạc Yên đúng là…..”
Dương Lạc Yên ngồi trên ghế của mình, cô ta cũng không nghe rõ trên sân khấu đang nói gì, tất cả những gì cô ta đang quan tâm lúc này là cộng đồng mạng sẽ chế nhạo cô như thế nào?
Cái hố mà cô đào cho Tô Hiểu, chớp mắt lại thành chính mình nhảy vào.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*
Tô Hiểu vừa ra đến cửa thì gặp một người phụ nữ. Nhìn dáng vẻ cô ta cũng biết không phải người tốt gì.
Đến Dư Cẩn cũng vô thức tiến lên chắn trước mặt Tô Hiểu. Tô Hiểu cũng không sợ, chỉ dựa vào một chút khí chất này cũng không dọa được cô.
Chỉ là hôm nay đúng là xui xẻo, xem ra lần sau trước khi ra khỏi cửa phải xem lịch.
Lúc này Tiểu Bảo đột nhiên thốt lên, “Nhân vật trong cốt truyện xuất hiện rồi.”
Cậu ta đã tới thế giới này hơn một tuần, ngoài Lục Trầm Uyên và Lục Hạo thì chưa từng gặp nhân vật nào trong cốt truyện cả.
Cuối cùng cũng nhìn thấy thêm một nhân vật trong cốt truyện, làm hệ thống không khỏi kích động.
Nhưng hệ thống cứ cảm thấy có đâu đó không đúng lắm, nó lật lại cốt truyện, phát hiện trong nguyên tác Tô Hiểu cũng tham gia tiệc đấu giá này, không những tham gia còn bị soi ra bức tranh mang đến đấu giá là hàng giả, và tất nhiên sau đó được vinh danh trên hot search nguyên một ngày.
Sau khi tiệc đấu giá kết thúc, Tô Hiểu đã gặp chị họ của cô, Tô Chỉ San. Người phụ nữ trước mắt này, chính là Tô Chỉ San.
Sau khi Tô Hiểu gặp Tô Chỉ San, bị cô ta kích thích, về nhà liền trút hết cơn giận lên người Lục Hạo, lần đầu tiên động tay đánh cậu.
Hệ thống đọc xong nguyên tác liền trầm mặc. Chẳng lẽ đây chính là uy lực của cốt truyện sao? Cho dù đã có nhiều sự thay đổi nhưng Tô Hiểu vẫn gặp Tô Chỉ San ở đây.
Tô Hiểu bây giờ chắc chắn sẽ không đánh Lục Hạo, nhưng hệ thống cũng không dám chắc có xảy ra chuyện gì không, cậu ta đang định nhắc nhở Tô Hiểu thì Tô Chỉ San đã đi đến trước mặt Tô Hiểu.
Cô ta khoanh tay nhìn Tô Hiểu bằng ánh mắt khinh thường, “Cô cũng xứng tham gia bữa tiệc này sao? Cho dù cô không phải con gái ruột của Tô gia thì cũng phải tự biết thân phận của bản thân đi chứ, làm mất mặt lên đến cả hot search rồi.”
Tô Hiểu là một cô nhi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Năm đó Lâm Liên đi lạc, ba mẹ Tô vì không thể chịu được nỗi đau mất con mà đến cô nhi viện nhận một đức con gái về để xoa dịu nỗi đau thương.
Ở cô nhi viện, Tô Hiểu vì gầy yếu bé nhỏ mà thường xuyên bị bắt nạt, là ba mẹ Tô mang Tô Hiểu rời khỏi nơi đó, cho cô cuộc sống ấm no sung túc.
Ngoài ba mẹ Tô ra thì các trưởng bối khác trong Tô gia cũng đối xử với cô vô cùng tốt.
Ít nhất bề ngoài là như vậy.
Vì điều này mà Tô Hiểu luôn cảm thấy biết ơn, sau khi Lâm Liên quay về, mẹ Tô bảo cô gả cho Lục Trầm Uyên, nói cho cô mục đích của việc liên hôn này, cô không nói hai lời liền đồng ý.
Cũng có lẽ là biết rằng Tô Hiểu chắc chắn sẽ không từ chối, mẹ Tô mới có thể trắng trợn nói ra âm mưu của cuộc hôn nhân này cho Tô Hiểu.
Trưởng bối ở Tô gia đối xử với cô rất tốt, nhưng các hậu bối ở Tô gia thì không hề hoan nghênh cô.
Chủ tịch HĐQT của tập đoàn Tô thị hiện là ba Tô, đứng hàng thứ ba trong Tô gia, nhưng bác cả Tô và bác hai Tô cũng có quyền lực không nhỏ trong Tô thị, có tiếng nói không hề kém ba Tô.
Nhưng dù như vậy thì Tô Hiểu vẫn chiếm giữ danh hiệu thiên kim Tô thị.
Mà Tô Chỉ San bọn họ chỉ được gọi là họ hàng Tô gia.
Cô ta chỉ là một cô nhi được nhặt về, dựa vào cái gì?
Vì biết ơn Tô gia nên Tô Hiểu luôn chịu đựng sự sỉ nhục của các anh chị em họ trong nhiều năm.
Cô cho rằng bản thân được hưởng thụ những cái tốt của Tô gia nên cô cần phải chịu đựng được những điều này.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro