Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Chương 19

2024-11-20 17:57:42

Tô Chỉ San cười lạnh, biết rằng Tô Hiểu sẽ không phản bác, liền giơ tay ra muốn chọc chọc vào trán Tô Hiểu nhưng bị Dư Cẩn hất ra.

Tô Chỉ San kinh ngạc nhìn Dư Cẩn, vừa định mở miệng mắng thì Tô Hiểu bước lên trước nói, “Nhìn cô cao quý vậy nhưng túi tiền còn sạch hơn mặt nhỉ. Tham gia tiệc đấu giá không giơ bảng một lần mà còn đến đây diễu võ giương oai gì vậy. Tôi tuỳ tiện làm gì cũng có thể lên hot search, còn tên tiểu bạch kiểm của cô thì sao? Đập nhiều tiền marketing như vậy đã hot được tí nào chưa? Không chừng anh ta rất ghen tỵ với tôi đấy.”

Nói xong Tô Hiểu cũng không đợi Tô Chỉ San có cơ hội phản bác mà mỉa mai một câu “chó ngoan không cản đường” liền đi mất.

Vừa bước đi thì Tiểu Bảo kích động nói, “Đúng rồi, mắng cô ta đi! Cô ta không phải người tốt! Aaa sao lại đi mất rồi? Sắc mặt cô ta thật khó coi haha, không mắng thêm vài câu nữa sao?”

Tô Hiểu lên xe, nhận lấy nước từ tay Dư Cẩn trả lời hệ thống, “Cô ta không đáng để tôi phí nước bọt. Tiệc đấu giá này vậy mà không chuẩn bị nước cho khách mời, thật là keo kiệt!”

Xe đi được một lúc hệ thống mới bình tĩnh lại, lúc này cũng nhận ra vấn đề, “Sao cô biết cô ta đập tiền cho bạn trai nên hết tiền rồi??”

Tô Hiểu lập tức trợn trắng mắt: “Cậu không đọc cốt truyện à? Không phải trong đó đã nói rồi sao? Sau này cô ta không có tiền mua tài nguyên cho tiểu bạch kiểm nên đi vay nặng lãi, sau đó thì bị Tô gia phát hiện.”

Hệ thống lục lại ký ức mãi mới nhớ ra có tình tiết này, “Sao cô nhớ rõ như vậy?!”

Tô Hiểu: “Không phải là kẻ địch của tôi sao? Đương nhiên là phải nhớ rõ.”

….. Tình tiết này rất mờ nhạt trong cốt truyện, chỉ là một vài dòng đơn thuần dùng để nâng nữ chủ, vậy mà Tô Hiểu lại nhớ rõ như vậy.

Tiểu Bảo bắt đầu hơi lo lắng cho Dương Lạc Yên - người vừa được Tô Hiểu đích thân ghi chú trong điện thoại.

  *

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Không tham gia bữa tiệc sau đấu giá nên Tô Hiểu về nhà rất sớm.

Cô vừa ngồi xuống Lục Hạo đã đưa cho cô một cốc nước ép. Tô Hiểu nhận lấy, nhiệt độ vừa phải, không khiến người ta cảm thấy nóng nực giữa mùa hè mà uống vào cũng không cảm thấy lạnh buốt họng.

Chỉ có Lục Hạo biết, chưa đến 8h thì Lục Hạo đã ngồi ở trước cửa sổ đợi Tô Hiểu về, cốc nước ép trong tay không biết đã thay mấy lần, cuối cùng cũng đợi được Tô Hiểu về đến nhà, đưa cho cô một cốc nước ép ngon lành, nhiệt độ thích hợp mà cô thích.

Nước ép đào ngọt ngào trôi xuống cổ họng, những điều không vui hôm nay cũng dần tan biến.

Tô Hiểu lấy chiếc túi vừa mang từ tiệc đấu giá về, lật đi lật lại tìm đồ trong đó, cuối cùng lấy ra một cái nghiên mực đưa cho Lục Hạo, “Nè, cho cậu.”

“Lấy may mắn ….. coi như là chúc cậu học tập tiến bộ!”

Trước đây Tô Hiểu rất thích thưởng cho người khác, ai làm cô vui liền thưởng, vừa rồi mua một đống đồ về, Tô Hiểu không nghĩ ngợi gì lấy ra tặng cho Lục Hạo.

Đáng tiếc hôm nay toàn mua những đồ dùng cho phụ nữ, chỉ có cái nghiên mực này phù hợp với Lục Hạo.

Lục Hạo nhận lấy, chiếc nghiên mực lạnh lẽo vẫn còn vương hơi ấm của Tô Hiểu.

Lục Hạo cụp mắt xuống, “Cảm ơn chị.”

Cậu không gọi là “mẹ”, vì bây giờ cậu biết, gọi là “chị” Tô Hiểu cũng không tức giận.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Tô Hiểu vừa định đáp lại thì bên ngoài truyền đến tiếng của Lăng Diệp, “Lục phu nhân, sao ngài lại đến đây? Ngài đến lâu chưa?”

Lục Hạo nghe thấy lời nói của Lăng Diệp, sợ hãi ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa.

Mẹ Lục không biết đã đứng ở cửa từ lúc nào, đang nhìn chằm chằm cậu và Tô Hiểu.

Lục Hạo cố gắng hết sức khống chế bản thân không run rẩy mới không làm rơi nghiên mực trong tay, cậu vô thức trốn tránh ra phía sau Tô Hiểu.

Mà cảnh tượng này cũng rơi vào mắt của mẹ Lục.

Tô Hiểu nhìn theo Lục Hạo.

Người phụ nữ đứng cách đây không xa mặc một chiếc váy dài màu đen, tóc đen búi cao sau đầu, làn da được chăm sóc kỹ lưỡng, khóe mắt chỉ có vài nếp nhăn mờ nhạt, nếu không phải cả người toát ra khí chất sang trọng thành thục thì khó có thể nghĩ rằng bà ấy đã ngoài 50 tuổi.

Mẹ Lục coi như không nhìn thấy Tô Hiểu mà chỉ nhìn chằm chằm Lục Hạo.

Khi đối mắt với mẹ Lục, Lục Hạo chỉ cảm thấy không khí trong lồng ngực dường như bị hút hết ra ngoài, hai chữ “bà nội” nghẹn lại trong cổ họng không thể thốt ra được.

Không khí kỳ lạ giữa hai người cũng làm Tô Hiểu chú ý đến.

Cô không hề nghĩ ngợi đứng lên chắn trước mặt Lục Hạo.

Mẹ Lục không muốn buông tha cho Lục Hạo, cười nói, “Hạo Hạo không chào đón ta sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Số ký tự: 0