Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc
Chương 20
2024-11-20 17:57:42
Giọng nói run rẩy của Lục Hạo ở phía sau Tô Hiểu vang lên, “Không, không có.”
Mẹ Lục: “Vậy sao không lên tiếng chào ta thế?”
Tô Hiểu hắt xì một cái, cười huých tay Lục Hạo, “Đi rót cho tôi cốc nước, vừa mệt vừa buồn ngủ, thật muốn đi tắm rồi ngủ một giấc ngon lành.”
Cô không biết giữa hai người này có chuyện gì, nhưng Lục Hạo rõ ràng là sợ người phụ nữ này.
Hệ thống nhẹ nhàng nhắc nhở Tô Hiểu: “Đây là mẹ của Lục Trầm Uyên, trong cốt truyện có đề cập đến trước khi cô gả vào thì Lục Hạo phải chịu rất nhiều sự lạnh nhạt và bạc đãi từ bà ta.”
Dưới ngòi bút của tác giả nguyên tác, Lục Hạo có thể nói là một nhân vật bi kịch tuyệt đối.
Chưa đầy 2 tuổi đã mất cha mẹ, được Lục Trầm Uyên nhận nuôi.
Từ 2 đến 6 tuổi ở bên Lục Trầm Uyên có lẽ là khoảng thời gian duy nhất Lục Hạo thực sự hạnh phúc trong cuộc đời ngắn ngủi hơn mười năm của mình.
Năm 6 tuổi, Lục thị gặp nhiều biến cố, Lục Trầm Uyên thân bất do kỷ không thể không để mẹ Lục đón Lục Hạo về chăm sóc hộ mình, kể từ đó Lục Hạo phải chịu sự giày vò của mẹ Lục, sau đó lại chịu sự ghét bỏ của Tô Hiểu, cuối cùng chết một cách bi thảm.
Vai trò của Lục Hạo trong nguyên tác chỉ là để làm cho tinh thần của Lục Trầm Uyên sụp đổ sau khi cậu chết, gia tăng tuyến tình cảm và sự nghiệp thành công của nam nữ chủ.
Chính vì như vậy mà Lục Hạo được sắp xếp một cuộc đời vô cùng bi thảm.
Tô Hiểu không khỏi nghĩ đến mình của kiếp trước (kiếp hiện đại bán mình cho tư bản í), chỉ vì xuất hiện một câu trong truyện mà cô phải toàn tâm toàn ý đi theo cốt truyện, cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ và chết đi.
Họ cũng là con người có máu có thịt.
Dựa vào đâu mà bắt họ phải như vậy?
*
Lục Hạo dường như vô cùng sợ mẹ Lục, vội vàng đáp một câu “vâng” rồi nhanh chóng đi mất như muốn trốn chạy khỏi mẹ Lục, cả đoạn đường cậu đều cúi đầu, Lăng Diệp đứng bên cạnh thấy vậy cũng không khỏi lo lắng sợ cậu ngã.
Sau khi cậu đi, Tô Hiểu cũng hồi thần lại, lông mày nhíu chặt.
Nếu chỉ là chán ghét và lạnh nhạt bình thường thì Lục Hạo sao có thể sợ hãi như vậy, dáng vẻ này càng giống như cung nhân bị tra tấn nhìn thấy chủ tử của mình.
Chuyện mà mẹ Lục làm với Lục Hạo chắc chắn không chỉ đơn giản như miêu tả.
Thấy Lục Hạo đi rồi mẹ Lục mới chuyển ánh mắt lên người Tô Hiểu, không rõ ý tứ nói: “Một tháng không gặp, quan hệ giữa con và Hạo Hạo dường như tốt lên không ít nhỉ.”
Tô Hiểu cười cười không nói.
Một trong những kỹ năng sinh tồn trong cung, chuyện gì còn chưa rõ ràng thì tốt nhất không nên nói chuyện, nếu không chắc chắn sẽ có người lấy những lời nói đó để châm ngòi thổi gió, dồn mình vào chỗ chết.
Cho dù là được sủng ái đến đâu thì cũng phải có não, người không có não dù là ai thì cũng sẽ sớm chết.
Mẹ Lục đi qua, miệng nở nụ cười, nắm lấy tay Tô Hiểu, kéo cô ra hoa viên ngồi.
Sau khi ngồi xuống, bà rất trìu mến đặt tay Tô Hiểu lên tay mình, thái độ khác hoàn toàn với Lục Hạo lúc nãy.
“Con và Hạo Hạo hoà hợp là chuyện tốt, nhưng con cũng biết Trầm Uyên rất thích Hạo Hạo, cổ phần của công ty cũng sớm đã chia cho nó, đợi đến khi nó trưởng thành tiếp quản Lục thị, thì con cái gì cũng không có.”
“Dù sao con không phải mẹ ruột của Hạo Hạo, không có đứa trẻ nào thật sự tiếp nhận mẹ kế cả, con phải nghĩ kỹ, con tốt với nó, vậy nó đối xử với con thì sao?”
“Đừng nghĩ là còn có nhà mẹ đẻ, đối với những gia đình như chúng ta, con gái gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi, chỉ cần liên quan đến lợi ích thì thứ đầu tiên bị bỏ rơi chính là con.”
“Nếu không nhân lúc nó còn nhỏ tranh chút lợi ích, đợi đến khi trưởng thành rồi thì trong nhà này con chẳng là gì cả. Mẹ thật sự thích con nên mới nói với con những điều này.”
Trong lòng Tô Hiểu trợn trắng mắt, tranh gì mà tranh, cô là một pháo hôi, tranh tài sản của Lục gia không biết cuối cùng sẽ rơi vào kết cục bi thảm gì nữa.
Cô chỉ muốn trước khi chết hưởng phúc thật tốt, chứ không muốn tham gia tranh đấu gì đâu.
Mẹ Lục bắt lấy cô lải nhải mãi, Tô Hiểu nhàm chán liền bắt đầu phàn nàn với hệ thống.
Tô Hiểu: “Tiểu Bảo, cậu có thấy bà ta trông giống mấy nhân vật trong phim cung đấu, nhìn thì ôn nhu lương thiện nhưng thực chất lại gây chuyện khắp nơi không?
Tiểu Bảo: “Cô không nói tôi cũng không nghĩ đến, giống thật đó, người này không phải người tốt mà!”
Tô Hiểu: “Lâu như vậy rồi, rốt cuộc bao giờ bà ta mới nói xong vậy? Phòng khách có điều hoà tại sao bà ta phải ra ngoài này? Vừa nóng vừa bị muỗi đốt.”
Cuối cùng cũng đến hồi kết, mẹ Lục kết luận một câu: “Tóm lại, không phải con của mình thì phải cẩn thận. Quan trọng nhất là con cũng phải cố gắng một chút, sớm sinh một đứa con cho mình.”
Thấy bà ta dừng câu, Tô Hiểu mới đáp qua loa: “À, vâng, dì nói đúng.”
Mẹ Lục: “Vậy sao không lên tiếng chào ta thế?”
Tô Hiểu hắt xì một cái, cười huých tay Lục Hạo, “Đi rót cho tôi cốc nước, vừa mệt vừa buồn ngủ, thật muốn đi tắm rồi ngủ một giấc ngon lành.”
Cô không biết giữa hai người này có chuyện gì, nhưng Lục Hạo rõ ràng là sợ người phụ nữ này.
Hệ thống nhẹ nhàng nhắc nhở Tô Hiểu: “Đây là mẹ của Lục Trầm Uyên, trong cốt truyện có đề cập đến trước khi cô gả vào thì Lục Hạo phải chịu rất nhiều sự lạnh nhạt và bạc đãi từ bà ta.”
Dưới ngòi bút của tác giả nguyên tác, Lục Hạo có thể nói là một nhân vật bi kịch tuyệt đối.
Chưa đầy 2 tuổi đã mất cha mẹ, được Lục Trầm Uyên nhận nuôi.
Từ 2 đến 6 tuổi ở bên Lục Trầm Uyên có lẽ là khoảng thời gian duy nhất Lục Hạo thực sự hạnh phúc trong cuộc đời ngắn ngủi hơn mười năm của mình.
Năm 6 tuổi, Lục thị gặp nhiều biến cố, Lục Trầm Uyên thân bất do kỷ không thể không để mẹ Lục đón Lục Hạo về chăm sóc hộ mình, kể từ đó Lục Hạo phải chịu sự giày vò của mẹ Lục, sau đó lại chịu sự ghét bỏ của Tô Hiểu, cuối cùng chết một cách bi thảm.
Vai trò của Lục Hạo trong nguyên tác chỉ là để làm cho tinh thần của Lục Trầm Uyên sụp đổ sau khi cậu chết, gia tăng tuyến tình cảm và sự nghiệp thành công của nam nữ chủ.
Chính vì như vậy mà Lục Hạo được sắp xếp một cuộc đời vô cùng bi thảm.
Tô Hiểu không khỏi nghĩ đến mình của kiếp trước (kiếp hiện đại bán mình cho tư bản í), chỉ vì xuất hiện một câu trong truyện mà cô phải toàn tâm toàn ý đi theo cốt truyện, cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ và chết đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Họ cũng là con người có máu có thịt.
Dựa vào đâu mà bắt họ phải như vậy?
*
Lục Hạo dường như vô cùng sợ mẹ Lục, vội vàng đáp một câu “vâng” rồi nhanh chóng đi mất như muốn trốn chạy khỏi mẹ Lục, cả đoạn đường cậu đều cúi đầu, Lăng Diệp đứng bên cạnh thấy vậy cũng không khỏi lo lắng sợ cậu ngã.
Sau khi cậu đi, Tô Hiểu cũng hồi thần lại, lông mày nhíu chặt.
Nếu chỉ là chán ghét và lạnh nhạt bình thường thì Lục Hạo sao có thể sợ hãi như vậy, dáng vẻ này càng giống như cung nhân bị tra tấn nhìn thấy chủ tử của mình.
Chuyện mà mẹ Lục làm với Lục Hạo chắc chắn không chỉ đơn giản như miêu tả.
Thấy Lục Hạo đi rồi mẹ Lục mới chuyển ánh mắt lên người Tô Hiểu, không rõ ý tứ nói: “Một tháng không gặp, quan hệ giữa con và Hạo Hạo dường như tốt lên không ít nhỉ.”
Tô Hiểu cười cười không nói.
Một trong những kỹ năng sinh tồn trong cung, chuyện gì còn chưa rõ ràng thì tốt nhất không nên nói chuyện, nếu không chắc chắn sẽ có người lấy những lời nói đó để châm ngòi thổi gió, dồn mình vào chỗ chết.
Cho dù là được sủng ái đến đâu thì cũng phải có não, người không có não dù là ai thì cũng sẽ sớm chết.
Mẹ Lục đi qua, miệng nở nụ cười, nắm lấy tay Tô Hiểu, kéo cô ra hoa viên ngồi.
Sau khi ngồi xuống, bà rất trìu mến đặt tay Tô Hiểu lên tay mình, thái độ khác hoàn toàn với Lục Hạo lúc nãy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Con và Hạo Hạo hoà hợp là chuyện tốt, nhưng con cũng biết Trầm Uyên rất thích Hạo Hạo, cổ phần của công ty cũng sớm đã chia cho nó, đợi đến khi nó trưởng thành tiếp quản Lục thị, thì con cái gì cũng không có.”
“Dù sao con không phải mẹ ruột của Hạo Hạo, không có đứa trẻ nào thật sự tiếp nhận mẹ kế cả, con phải nghĩ kỹ, con tốt với nó, vậy nó đối xử với con thì sao?”
“Đừng nghĩ là còn có nhà mẹ đẻ, đối với những gia đình như chúng ta, con gái gả ra ngoài giống như bát nước đổ đi, chỉ cần liên quan đến lợi ích thì thứ đầu tiên bị bỏ rơi chính là con.”
“Nếu không nhân lúc nó còn nhỏ tranh chút lợi ích, đợi đến khi trưởng thành rồi thì trong nhà này con chẳng là gì cả. Mẹ thật sự thích con nên mới nói với con những điều này.”
Trong lòng Tô Hiểu trợn trắng mắt, tranh gì mà tranh, cô là một pháo hôi, tranh tài sản của Lục gia không biết cuối cùng sẽ rơi vào kết cục bi thảm gì nữa.
Cô chỉ muốn trước khi chết hưởng phúc thật tốt, chứ không muốn tham gia tranh đấu gì đâu.
Mẹ Lục bắt lấy cô lải nhải mãi, Tô Hiểu nhàm chán liền bắt đầu phàn nàn với hệ thống.
Tô Hiểu: “Tiểu Bảo, cậu có thấy bà ta trông giống mấy nhân vật trong phim cung đấu, nhìn thì ôn nhu lương thiện nhưng thực chất lại gây chuyện khắp nơi không?
Tiểu Bảo: “Cô không nói tôi cũng không nghĩ đến, giống thật đó, người này không phải người tốt mà!”
Tô Hiểu: “Lâu như vậy rồi, rốt cuộc bao giờ bà ta mới nói xong vậy? Phòng khách có điều hoà tại sao bà ta phải ra ngoài này? Vừa nóng vừa bị muỗi đốt.”
Cuối cùng cũng đến hồi kết, mẹ Lục kết luận một câu: “Tóm lại, không phải con của mình thì phải cẩn thận. Quan trọng nhất là con cũng phải cố gắng một chút, sớm sinh một đứa con cho mình.”
Thấy bà ta dừng câu, Tô Hiểu mới đáp qua loa: “À, vâng, dì nói đúng.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro