Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc
Chương 21
2024-11-20 17:57:42
Thực ra cô rất muốn bảo mẹ Lục im miệng, nhưng nghĩ đến bây giờ mình vẫn phải dựa vào Lục Trầm Uyên, mẹ Lục dù sao cũng là mẹ của Lục Trầm Uyên, đến phụ hoàng cô cũng phải nhìn sắc mặt của Thái Hậu, ai biết Lục Trầm Uyên có phải mama boy hay không? Nhỡ cãi lại mẹ Lục xong Lục Trầm Uyên đuổi cô đi thì làm thế nào.
Nhưng có một chuyện có thể khẳng định, mẹ Lục vô cùng vô cùng chán ghét đứa cháu không phải con ruột của Lục Trầm Uyên.
Thấy thái độ Tô Hiểu qua loa, mẹ Lục thở dài, nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ hiền từ, “Con bé này, khuyên mà sao không nghe vậy?”
Tô Hiểu chớp chớp mắt, “Vậy dì đừng khuyên nữa, con không nghe, dì cứ để con tự sinh tự diệt đi.”
Hàm ý là, bà im miệng đi:))
Tô Hiểu vừa nói xong thì nhìn thấy Lục Trầm Uyên.
Hỏng rồi, tình tiết kinh điển trong phim đến rồi.
Vừa nói lời gì không hay liền bị bắt gặp.
Cô mới nói có một câu thôi đấy!
*
Thấy Lục Trầm Uyên về, mẹ Lục đứng dậy, thu hết sự ân cần vừa nãy, âm dương quái khí nói với Lục Trầm Uyên: “Con đúng là cưới được một người vợ tốt.”
Tô Hiểu chắp hai tay sau lưng, cười tươi nói, “Nào có, con vẫn còn nhiều điều phải học hỏi lắm, nhưng mà cảm ơn dì đã khen.”
Mẹ Lục giật giật khóe miệng, bà thật sự không ngờ Tô Hiểu mặt dày như vậy, trừng cô một cái liền quay người đi, cũng không chào Lục Trầm Uyên một câu.
Cho đến khi lên xe, mẹ Lục mới bình tĩnh lại.
Bà vốn tưởng rằng Lục Hạo làm gì đó mới khiến cho Tô Hiểu thay đổi cách cư xử với cậu.
Nhưng xem ra, là vấn đề từ Tô Hiểu.
Cô ta thay đổi quá nhiều, giống như biến thành một người khác vậy.
Nếu không theo lẽ thường, Tô Hiểu vừa gả vào bà đã tẩy não cô rồi, Lục Hạo sao có thể thay đổi thái độ của Tô Hiểu chỉ trong vòng một tháng được.
Xem ra mỗi tháng đến một lần là quá ít, sau này phải đến thường xuyên hơn.
(Editor: Thấy có khá nhiều trang khác reup lại truyện mình dịch rồi mọi người ạ, mình chỉ đăng trên dtr và trhd thôi, mọi người vào đây đọc để ủng hộ mình nhé, cám ơn mọi người rất nhìuuu
Nhưng có một chuyện có thể khẳng định, mẹ Lục vô cùng vô cùng chán ghét đứa cháu không phải con ruột của Lục Trầm Uyên.
Thấy thái độ Tô Hiểu qua loa, mẹ Lục thở dài, nhưng khuôn mặt vẫn lộ vẻ hiền từ, “Con bé này, khuyên mà sao không nghe vậy?”
Tô Hiểu chớp chớp mắt, “Vậy dì đừng khuyên nữa, con không nghe, dì cứ để con tự sinh tự diệt đi.”
Hàm ý là, bà im miệng đi:))
Tô Hiểu vừa nói xong thì nhìn thấy Lục Trầm Uyên.
Hỏng rồi, tình tiết kinh điển trong phim đến rồi.
Vừa nói lời gì không hay liền bị bắt gặp.
Cô mới nói có một câu thôi đấy!
*
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy Lục Trầm Uyên về, mẹ Lục đứng dậy, thu hết sự ân cần vừa nãy, âm dương quái khí nói với Lục Trầm Uyên: “Con đúng là cưới được một người vợ tốt.”
Tô Hiểu chắp hai tay sau lưng, cười tươi nói, “Nào có, con vẫn còn nhiều điều phải học hỏi lắm, nhưng mà cảm ơn dì đã khen.”
Mẹ Lục giật giật khóe miệng, bà thật sự không ngờ Tô Hiểu mặt dày như vậy, trừng cô một cái liền quay người đi, cũng không chào Lục Trầm Uyên một câu.
Cho đến khi lên xe, mẹ Lục mới bình tĩnh lại.
Bà vốn tưởng rằng Lục Hạo làm gì đó mới khiến cho Tô Hiểu thay đổi cách cư xử với cậu.
Nhưng xem ra, là vấn đề từ Tô Hiểu.
Cô ta thay đổi quá nhiều, giống như biến thành một người khác vậy.
Nếu không theo lẽ thường, Tô Hiểu vừa gả vào bà đã tẩy não cô rồi, Lục Hạo sao có thể thay đổi thái độ của Tô Hiểu chỉ trong vòng một tháng được.
Xem ra mỗi tháng đến một lần là quá ít, sau này phải đến thường xuyên hơn.
(Editor: Thấy có khá nhiều trang khác reup lại truyện mình dịch rồi mọi người ạ, mình chỉ đăng trên dtr và trhd thôi, mọi người vào đây đọc để ủng hộ mình nhé, cám ơn mọi người rất nhìuuu
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro