Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Chương 23

2024-11-20 17:57:42

Khi nhìn thấy phục vụ đẩy xe tới, bưng từng món cô gọi đặt lên bàn, trên bàn thoáng chốc không còn chỗ trống nào nữa, lúc này Tô Hiểu mới chợt nhận ra cô gọi hơi nhiều.

Các món ăn trong nhà hàng không chỉ ngon mà cách trình bày cũng tinh tế và đẹp mắt, hương vị thiên về thanh đạm nhưng có phần giống với những món trước đây cô ăn trong cung, chỉ là đã trải qua nhiều năm, hương vị bây giờ đã được cải tiến ngon hơn.

Với nguyên tắc không lãng phí, Tô Hiểu gọi phục vụ mang thêm một bộ bát đũa đến, mời Dư Cẩn đứng bên cạnh ngồi xuống ăn chung.

Lúc đầu Dư Cẩn từ chối, cô vẫn luôn canh cánh trong lòng việc chưa tìm hiểu kỹ chuyện đã cáo trạng với Lục Trầm Uyên lần trước.

Thực ra chỉ cần cô tra camera ở cửa khu nghỉ dưỡng, nhìn thấy Tô Hiểu lên một chiếc xe có kiểu dáng giống xe Lục gia, dựa vào chuyện Tô Hiểu có thể đi lạc ở một khu nghỉ dưỡng bé nhỏ kia thì cô có thể đoán được là Tô Hiểu lên nhầm xe, mà số lượng xe kiểu dáng đó trên thị trường cũng không quá 20 chiếc, chỉ cần thăm hỏi một chút là có thể tìm ra chiếc xe đó.

Nhưng cô đã không làm vậy, cô chỉ hỏi thăm nhân viên ở cổng khu nghỉ dưỡng, được biết Tô Hiểu dẫn Lục Hạo lên một chiếc xe màu đen rồi đi mất liền ngay lập tức gọi cho Lục Trầm Uyên.

Dù là Lục Trầm Uyên hay Lăng Diệp cũng không ai hoài nghi, đều cho rằng Tô Hiểu mang Lục Hạo đi làm gì đó.

Đến cả Tô gia khi biết tin không thấy Tô Hiểu đâu cũng không cho người đi tìm.

Sau đó Tô Hiểu không hề trách giận cô càng khiến cô cảm thấy áy náy, tối hôm đó cô không thể nào ngủ được.

Tô Hiểu dường như không hề giống như vẻ bề ngoài. Là con gái Tô gia, vợ Lục Trầm Uyên, những thân phận này nhìn thì có vẻ hào nhoáng, khiến người ta vô cùng hâm mộ, nhưng Tô Hiểu lại không có một người nào thật sự quan tâm cô.

Ít nhất là dựa vào quan sát của cô, Tô Hiểu cũng không có bạn bè.

Tô Hiểu hoàn toàn không biết bản thân mình trong lòng Dư Cẩn đã trở thành một cô bé đáng thương.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dư Cẩn từ chối cũng không làm Tô Hiểu từ bỏ, cô kiên trì mời Dư Cẩn ngồi xuống ăn chung.

Nếu không sao cô một mình ăn hết được.

Thực ra nếu cố thì vẫn ăn hết được, nhưng như vậy thì cũng phải tăng thêm 1 cân?

Không được, không được, bắt buộc phải tìm người chia sẻ một phần giúp mình.

Không lay chuyển được Tô Hiểu, Dư Cẩn đành phải ngồi xuống.

Khi Tô Hiểu ăn được món gì ngon trên mặt sẽ tràn đầy sự vui vẻ và hài lòng, mỗi lần nếm được món gì ngon đều nói với Dư Cẩn, “Nhanh, nhanh thử món này đi, ngon quá!”

Dư Cẩn ban đầu còn có chút dè dặt, sau đó dưới sự nhiệt tình của Tô Hiểu cũng dần dần thả lỏng.

Đây là cảm giác mà cô chưa từng có khi làm việc bên cạnh Lục Trầm Uyên.

Cô không tin người như Tô Hiểu sẽ làm hại Lục Hạo.

Khoảnh khắc hương hoa sen xộc vào mũi, Dư Cẩn thầm tự nhủ rằng hiện tại sếp của cô là Tô Hiểu, chuyện gì cũng phải đặt Tô Hiểu lên hàng đầu sau đó mới đến Lục tổng.

  *

Sau khi nếm được vị ngọt của việc đi nhà hàng một lần, Tô Hiểu bắt đầu thường xuyên tìm kiếm những nhà hàng ăn ngon.

Suy cho cùng, dù đầu bếp ở nhà có nấu những món ăn ngon nhưng nếu ăn nhiều cũng sẽ cảm thấy ngán.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đầu bếp trước đây được yêu thích bây giờ lại trở nên nhàn hạ. Giờ đây ông chỉ cần nấu bữa sáng, thậm chí có những lúc bữa sáng cũng không cần nấu.

Một hôm, đều bếp lại nhìn thấy Tô Hiểu ra khỏi nhà lúc gần đến giờ cơm, cảm thấy bản thân mình như hòn vọng phu, ngày ngày đợi chồng về.   

Sau khi Tô Hiểu đi khỏi, đầu bếp nói với Lăng Diệp, “Lăng quản gia, cậu nói có phải tôi nên thu dọn đồ đạc rời đi không, tôi cảm thấy cái nhà này không có việc cho tôi làm nữa rồi.”

Lăng Diệp vỗ vỗ vai an ủi đầu bếp, “Đừng nghĩ như vậy, người không có việc làm hơn ông vẫn ở đây này.”

Đầu bếp ngạc nhiên nhìn anh, “Ai vậy? Dám ăn không ngồi không ở Lục gia? Thật quá đáng.”

Lăng Diệp cười, “Tôi nè.”

Đầu bếp: …….

Lăng Diệp nói là sự thật, anh thật sự quá nhàn, cái nhà này căn bản không cần quản gia, trong nhà chỉ có Tô Hiểu và Lục Hạo, Lục Hạo thì chỉ cần chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu là được, Tô Hiểu thì hơi kén chọn, yêu cầu nhiều hơn chút nhưng có giúp việc cũng đủ rồi.

Trước đây anh ta mỗi ngày đều bận đến mức chân không chạm đất, vậy mà bây giờ mỗi ngày ngủ đến 11 giờ trưa cũng không ai nói gì, đã vậy lương vẫn như cũ.

Ban đầu anh ta còn hơi không quen, còn bây giờ đã hoàn toàn hưởng thụ cuộc sống như này rồi.

Nếu có thể, anh ta muốn cả đời đều như vậy.

Thật cảm ơn bà chủ cho anh cơ hội này.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Số ký tự: 0