Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Chương 24

2024-11-20 17:57:42

Tô Hiểu ngồi trên xe, so sánh số điểm và đánh giá giữa các nhà hàng để chọn nên đi nhà hàng nào ăn.

Danh sách các nhà hàng của cô đã đủ đi hết cả ngày kia luôn rồi.

Bây giờ cô không phải Tô Hiểu nữa mà là Nữu Hỗ Lộc Thị Tô Hiểu.

(Nữu Hỗ Lộc: ngôn ngữ mạng, Nữu Hỗ Lộc ban đầu là một trong tám họ lớn của người Mãn, được biết đến nhiều qua bộ phim “Chân Hoàn truyện”, là họ của Chân Hoàn. Khi ai đó được gọi là Nữu Hỗ Lộc thì có nghĩa là người đó không còn ngây thơ, đơn thuần nữa mà trở nên sắc sảo hoặc tâm cơ hơn.)

Cô không còn là tiểu bạch thỏ chỉ tìm nhà hàng qua các áp phích quảng cáo nữa.

Hiện tại Tô Hiểu tải các loại app review nhà hàng khác nhau và bắt đầu hành trình check in các nhà hàng nổi tiếng.

Nghĩ đến nhà hàng hôm nay đi, Tô Hiểu nói với Tiểu Bảo: “Nhà hàng hôm nay vô cùng ngon đấy, nghe nói có ai với ai từng đến ăn nhỉ.”

Tiểu Bảo: “Là ảnh đế Hạ Sùng Tự và nghệ sĩ piano nổi tiếng Trọng Uyên, cô không nhớ kỹ tên thì ít nhất cũng phải nhớ họ của người ta chứ!”

Tô Hiểu: “Được rồi, vậy họ họ gì vậy?”

Tiểu Bảo: ……..

Không phải tôi vừa nói rồi sao!!!

Cậu ta biết rồi, có lẽ Tô Hiểu căn bản không quan tâm hai người này là ai, có thân phận gì, chỉ cần trên top nhà hàng có ghi đã có những người nào đó đi, Tô Hiểu liền mặc định nhà hàng đó là nhà hàng ngon.

Dựa theo phương pháp này tìm nhà hàng, sớm muộn Tô Hiểu cũng sẽ giẫm phải mìn thôi!*

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


(*giẫm phải mìn - 踩雷: thuật ngữ chỉ khi bạn mua/sử dụng một sản phẩm/dịch vụ nhưng không may mắn, gặp phải rủi ro, chất lượng không như mong đợi)

Nhưng hôm nay là ngoại lệ.

Khi Tô Hiểu đến, tất cả các ghế chờ bên ngoài đều đã kín, thậm chí bên cạnh họ cũng còn không ít người đang đợi lấy số.

Sau khi Tô Hiểu xuống xe, cô kéo kính râm xuống, thuận lợi tìm được anh trai xếp hàng hộ mặc quần áo màu cam, lấy số từ tay anh ta và bước vào nhà hàng trước những sự ghen tị của mọi người.

Không thể không nói, nhà hàng này đúng là danh bất hư truyền, không hổ là nhà hàng nổi tiếng cả nước ai cũng muốn đến check in, thậm chí ngành du lịch của thành phố cũng phát triển đáng kể nhờ vào nhà hàng này.

Trước đây Tô Hiểu vẫn luôn kiềm chế không gọi quá nhiều, chỉ giới hạn trong khả năng ăn của mình và Dư Cẩn.

Nhưng hôm nay cô thật sự không nhịn được, nếm xong mấy món đầu, thấy quá ngon lại gọi thêm các món khác, không cẩn thận gọi quá nhiều, cuối cùng hai người ăn căng bụng cũng không hết mà còn thừa khá nhiều.

Không thể làm gì khác, Tô Hiểu đành đóng gói mang về.

Cô sẽ không lãng phí đồ ăn. Sinh ra trong hoàng thất, cô được bách tính tôn sùng, kính trọng, mỗi một hạt cơm mà cô ăn đều đổi từ công sức lao động của nhân dân, sao cô có thể lãng phí được.

  *

Khi về đến nhà, Tô Hiểu thấy Lăng Diệp và Lục Hạo đang ngồi ngơ ngác trước chiếc bàn ăn trống không.

Thì ra là vì Tô Hiểu thường xuyên không ăn cơm nhà, đầu bếp cảm thấy trù nghệ của mình chưa tốt, không đủ năng lực để giữ Tô Hiểu lại nên quyết định đăng ký một lớp học nấu ăn, ông đã mang theo túi lớn túi nhỏ đi học mất rồi.

Giúp việc có đầu bếp và nhà ăn riêng, hơn nữa vì phải chăm sóc cho chủ nhà nên họ thường ăn trước 2 tiếng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đầu bếp nấu cho giúp việc cũng chỉ là part-time, nấu xong liền đi khỏi. Vì vậy bây giờ chỉ còn hai người chưa được ăn gì là Lục Hạo và Lăng Diệp.

Tô Hiểu vừa bước vào cửa, mùi thơm của đồ ăn trong tay Dư Cẩn đã xộc vào mũi hai người kia.

Lục Hạo còn hơi kiềm chế một chút, chỉ lén nhìn Dư Cẩn mấy cái.

Còn Lăng Diệp thì không quan tâm hình tượng gì cả, anh ta sắp đói chớt rồi, trực tiếp đi đến cạnh Dư Cẩn, “Đây là gì vậy?”

Tô Hiểu: “Đồ ăn còn thừa đóng gói mang về.”

Trước cả khi Tô Hiểu nói thì Lăng Diệp đã lấy túi đồ từ tay Dư Cẩn và mở hộp đồ ăn ra.

Cho dù là đồ ăn thừa đóng gói mang về nhưng cũng khá nhiều.

Lăng Diệp nhìn món ăn trông có vẻ quen thuộc, cầm cái túi ngoài lên nhìn lại logo, vui mừng nói: “Thật đúng là nhà hàng này! Tôi đã muốn ăn từ lâu lắm rồi đó! Mỗi lần đi đều không xếp hàng đợi được, nghe nói còn có người phải xếp hàng từ đêm mới đến lượt.”

Bữa ăn này Lăng Diệp và Lục Hạo ăn rất ngon.

Nhìn dáng vẻ hai người họ ăn, Tô Hiểu đột nhiên nghĩ ra một ý tưởng.

Đúng rồi, sau này cô có thể gọi thêm nhiều món ăn khác nhau sau đó lấy một phần đủ để cô ăn thôi còn lại sẽ đóng gói mang về. Như vậy thì có thể ăn nhiều món khác nhau rồi!

Trờiii, cô thật là thông minh.

Thế là kể từ ngày hôm đó, tiếp nối Dư Cẩn, Lăng Diệp và Lục Hạo trở thành đối tượng cùng ăn uống của Tô Hiểu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Số ký tự: 0