Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc
Chương 28
2024-11-20 17:57:42
Sau khi nhận thức được tối nay mình phải ngủ cùng Lục Trầm Uyên, Tô Hiểu chỉ mong thời gian trôi chậm một chút.
Bình thường sau khi tắm xong, Tô Hiểu sẽ lên giường nằm chơi ipad đến khi đi ngủ, nhưng hôm nay sau khi tắm xong cô liền ra khỏi phòng.
Nhưng dù có trốn tránh thế nào, đến giờ đi ngủ vẫn phải về phòng.
Phòng khách ngoài cô ra đã không còn ai nữa, chỉ có hai người giúp việc nhìn đồng hồ đã điểm 11 giờ, hỏi cô muốn đi nghỉ ngơi chưa.
Lục Trầm Uyên ăn tối xong chỉ ngồi ở dưới một lúc liền lên thư phòng làm việc.
Có lẽ để thuận tiện làm việc và nghỉ ngơi, thư phòng ở ngay cạnh phòng ngủ chính, đi từ tầng một lên về phòng ngủ chính phải đi qua thư phòng, Tô Hiểu nhìn cánh cửa của thư phòng vẫn đang đóng chặt, trong lòng cầu mong tối nay cánh cửa này tốt nhất đừng mở ra.
Vừa trở về phòng, Tô Hiểu liền lao lên giường, ôm chăn điên cuồng lăn qua lăn lại, gọi Tiểu Bảo ra kêu ca: “Xong rồi, xong rồi, làm thế nào bây giờ, lần trước là anh ta bận, nhưng lần này chắc chắn phải ngủ cùng nhau rồi.”
Tiểu Bảo: “Xem đi, cô chọc phải tổ kiến lửa rồi.”
Tô Hiểu nghe xong không đáp, cô cũng ngừng động tác lại, nằm ngay ngắn đắp chăn lên, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Tiểu Bảo rất hài lòng với dáng vẻ hoài nghi nhân sinh của cô, cảm thấy sắp có thể thuyết phục cô nghe theo lời cậu ta, tập trung vào việc công lược nam chủ, thay đổi vận mệnh của nữ phụ pháo hôi.
Ai ngờ Tô Hiểu ngơ người một chút, lại lẩm bẩm: “Nhưng mà nè, hình như tôi cũng không thiệt nhỉ?”
Tiểu Bảo: ?
Tô Hiểu tiếp tục nói, dường như là nói cho Tiểu Bảo nghe, cũng dường như là nói cho bản thân nghe.
“Nghiêm túc mà nói, cơ thể này gần giống với tôi (trước đây), nhưng cũng không phải là của tôi đúng không? Hơn nữa, Lục Trầm Uyên đẹp trai như vậy, thân hình lại đẹp, nói thế nào thì tôi cũng không thiệt mà nhỉ!”
m thanh của Tiểu Bảo cũng nâng lên vài tông: “Nè cô gái, cô đang chơi lửa đó biết không?”
Nhân dân Đại Duật vốn rất cởi mở, Tô Hiểu cũng không có chấp niệm sâu sắc với trinh tiết. Thêm nữa, cô cũng bị ảnh hưởng bởi trưởng công chúa cô cô phong lưu nhất Đại Duật nên suy nghĩ về vấn đề này cũng rất cởi mở.
Càng đừng nói là thời hiện đại bây giờ.
Tô Hiểu vẫn đang suy nghĩ thì nắm cửa bị xoay một cái, Lục Trầm Uyên mở cửa ra.
Anh nhìn thấy Tô Hiểu đã đắp chăn giống như lần trước, chỉ còn có đôi mắt lộ ra ngoài.
Thấy anh đến, mắt cô đảo hai cái, sau đó đá chăn ra, để trống nửa phần giường bên cạnh. Cô nhắm mắt lại, một bộ dáng anh dũng nói, “Đến đi!”
Lục Trầm Uyên nhướng mày.
Phát sinh quan hệ với anh, là chuyện cần phải ôm một tâm thế anh dũng hy sinh như vậy ư?
Anh tự thấy mình cũng ưa nhìn, thân hình cũng bảo dưỡng vô cùng tốt, hơn nữa bao nhiêu năm nay đều giữ mình trong sạch.
Lục Trầm Uyên vốn dĩ chỉ định về phòng lấy bộ âu phục, giúp việc không rõ tình hình của bọn họ nên quần áo của anh đều để ở phòng ngủ chính.
Mà bộ âu phục đó sáng sớm mai phải mặc.
Kết quả vừa mở cửa ra anh đã gặp cảnh tượng này.
*
Lục Trầm Uyên bước vào phòng, cánh tay thuận tiện đóng cánh cửa đằng sau lại.
Tô hiểu nuốt nuốt nước bọt.
Lục Trầm Uyên cất bước, tiến dần về phía Tô Hiểu.
Trong phòng rất yên tĩnh, im lặng đến mức tiếng quần áo xoạt xoạt khi anh bước đi cũng rất rõ ràng.
Khi đến bên giường, “lạch cạch”, dây đồng hồ trên tay anh nới lỏng ra, Lục Trầm Uyên tháo chiếc đồng hồ xuống đặt lên đầu tủ cạnh Tô Hiểu.
m thanh của chiếc đồng hồ truyền vào tai của Tô Hiểu dường như được phóng đại vô số lần.
Sau khi tháo đồng hồ xuống, ngón tay khớp xương rõ ràng của Lục Trầm Uyên lại giơ lên chạm vào khuy áo trên cùng, nhẹ nhàng cởi ra.
Khuy thứ hai
Khuy thứ ba…..
Chiếc áo sơ mi trượt xuống lộ ra những đường nét cơ bắp tuyệt đẹp, thân hình tuyệt phẩm của Lục Trầm Uyên cứ như vậy bày ra trước mặt Tô Hiểu.
Tô Hiểu hít một ngụm khí lạnh.
Dưới sự quan sát của Tô Hiểu, Lục Trầm Uyên cởi áo sơ mi ra, tuỳ ý vắt lên chiếc ghế rồi đi vào nhà vệ sinh.
Tô Hiểu: ?
Tiểu Bảo tưởng rằng sắp xảy ra chuyện không thích hợp với trẻ con, đang chuẩn bị che mắt lại cũng sững sờ với hành động của Lục Trầm Uyên.
Cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy Tô Hiểu mới hồi thần lại.
Hình như là đi tắm trước.
Sau khi phản ứng lại Tô Hiểu lại càng hoang mang.
Chi dù đã tự an ủi bản thân, nhưng nếu thật sự phát sinh quan hệ Tô Hiểu không thể bình tĩnh và thoải mái như mình nghĩ ban nãy.
Vào lúc đầu vẫn đang quay vòng vòng, tiếng nước ngừng, Lục Trầm Uyên mặc áo choàng tắm đi ra, ngay khi cửa phòng tắm mở, mùi thơm của sữa tắm cũng tỏa ra khắp phòng.
Anh lấy chiếc khăn lông treo ở cạnh cửa xuống bắt đầu lau tóc, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của Lục Trầm Uyên giờ phút này lại có phần tùy ý và lười biếng, nhưng lại có một sức hấp dẫn khó tả.
Tô Hiểu thấy lau tóc cũng không có vấn đề gì.
Nhưngg, cái áo choàng tắm đó, cũng quá…. phạm quy rồiii!
Theo động tác lau tóc của Lục Trầm Uyên, cơ ngực đầy đặn của anh thoắt ẩn thoắt hiện, Tô Hiểu nghĩ chỉ cần cô ngồi thẳng người là có thể nhìn được cơ bụng phía dưới, đường nhân ngư, còn có….
Mặt Tô Hiểu bỗng chốc đỏ bừng.
Cô đang nghĩ gì vậy aaaaaaaaa!
Bình thường sau khi tắm xong, Tô Hiểu sẽ lên giường nằm chơi ipad đến khi đi ngủ, nhưng hôm nay sau khi tắm xong cô liền ra khỏi phòng.
Nhưng dù có trốn tránh thế nào, đến giờ đi ngủ vẫn phải về phòng.
Phòng khách ngoài cô ra đã không còn ai nữa, chỉ có hai người giúp việc nhìn đồng hồ đã điểm 11 giờ, hỏi cô muốn đi nghỉ ngơi chưa.
Lục Trầm Uyên ăn tối xong chỉ ngồi ở dưới một lúc liền lên thư phòng làm việc.
Có lẽ để thuận tiện làm việc và nghỉ ngơi, thư phòng ở ngay cạnh phòng ngủ chính, đi từ tầng một lên về phòng ngủ chính phải đi qua thư phòng, Tô Hiểu nhìn cánh cửa của thư phòng vẫn đang đóng chặt, trong lòng cầu mong tối nay cánh cửa này tốt nhất đừng mở ra.
Vừa trở về phòng, Tô Hiểu liền lao lên giường, ôm chăn điên cuồng lăn qua lăn lại, gọi Tiểu Bảo ra kêu ca: “Xong rồi, xong rồi, làm thế nào bây giờ, lần trước là anh ta bận, nhưng lần này chắc chắn phải ngủ cùng nhau rồi.”
Tiểu Bảo: “Xem đi, cô chọc phải tổ kiến lửa rồi.”
Tô Hiểu nghe xong không đáp, cô cũng ngừng động tác lại, nằm ngay ngắn đắp chăn lên, ngơ ngác nhìn trần nhà.
Tiểu Bảo rất hài lòng với dáng vẻ hoài nghi nhân sinh của cô, cảm thấy sắp có thể thuyết phục cô nghe theo lời cậu ta, tập trung vào việc công lược nam chủ, thay đổi vận mệnh của nữ phụ pháo hôi.
Ai ngờ Tô Hiểu ngơ người một chút, lại lẩm bẩm: “Nhưng mà nè, hình như tôi cũng không thiệt nhỉ?”
Tiểu Bảo: ?
Tô Hiểu tiếp tục nói, dường như là nói cho Tiểu Bảo nghe, cũng dường như là nói cho bản thân nghe.
“Nghiêm túc mà nói, cơ thể này gần giống với tôi (trước đây), nhưng cũng không phải là của tôi đúng không? Hơn nữa, Lục Trầm Uyên đẹp trai như vậy, thân hình lại đẹp, nói thế nào thì tôi cũng không thiệt mà nhỉ!”
m thanh của Tiểu Bảo cũng nâng lên vài tông: “Nè cô gái, cô đang chơi lửa đó biết không?”
Nhân dân Đại Duật vốn rất cởi mở, Tô Hiểu cũng không có chấp niệm sâu sắc với trinh tiết. Thêm nữa, cô cũng bị ảnh hưởng bởi trưởng công chúa cô cô phong lưu nhất Đại Duật nên suy nghĩ về vấn đề này cũng rất cởi mở.
Càng đừng nói là thời hiện đại bây giờ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tô Hiểu vẫn đang suy nghĩ thì nắm cửa bị xoay một cái, Lục Trầm Uyên mở cửa ra.
Anh nhìn thấy Tô Hiểu đã đắp chăn giống như lần trước, chỉ còn có đôi mắt lộ ra ngoài.
Thấy anh đến, mắt cô đảo hai cái, sau đó đá chăn ra, để trống nửa phần giường bên cạnh. Cô nhắm mắt lại, một bộ dáng anh dũng nói, “Đến đi!”
Lục Trầm Uyên nhướng mày.
Phát sinh quan hệ với anh, là chuyện cần phải ôm một tâm thế anh dũng hy sinh như vậy ư?
Anh tự thấy mình cũng ưa nhìn, thân hình cũng bảo dưỡng vô cùng tốt, hơn nữa bao nhiêu năm nay đều giữ mình trong sạch.
Lục Trầm Uyên vốn dĩ chỉ định về phòng lấy bộ âu phục, giúp việc không rõ tình hình của bọn họ nên quần áo của anh đều để ở phòng ngủ chính.
Mà bộ âu phục đó sáng sớm mai phải mặc.
Kết quả vừa mở cửa ra anh đã gặp cảnh tượng này.
*
Lục Trầm Uyên bước vào phòng, cánh tay thuận tiện đóng cánh cửa đằng sau lại.
Tô hiểu nuốt nuốt nước bọt.
Lục Trầm Uyên cất bước, tiến dần về phía Tô Hiểu.
Trong phòng rất yên tĩnh, im lặng đến mức tiếng quần áo xoạt xoạt khi anh bước đi cũng rất rõ ràng.
Khi đến bên giường, “lạch cạch”, dây đồng hồ trên tay anh nới lỏng ra, Lục Trầm Uyên tháo chiếc đồng hồ xuống đặt lên đầu tủ cạnh Tô Hiểu.
m thanh của chiếc đồng hồ truyền vào tai của Tô Hiểu dường như được phóng đại vô số lần.
Sau khi tháo đồng hồ xuống, ngón tay khớp xương rõ ràng của Lục Trầm Uyên lại giơ lên chạm vào khuy áo trên cùng, nhẹ nhàng cởi ra.
Khuy thứ hai
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khuy thứ ba…..
Chiếc áo sơ mi trượt xuống lộ ra những đường nét cơ bắp tuyệt đẹp, thân hình tuyệt phẩm của Lục Trầm Uyên cứ như vậy bày ra trước mặt Tô Hiểu.
Tô Hiểu hít một ngụm khí lạnh.
Dưới sự quan sát của Tô Hiểu, Lục Trầm Uyên cởi áo sơ mi ra, tuỳ ý vắt lên chiếc ghế rồi đi vào nhà vệ sinh.
Tô Hiểu: ?
Tiểu Bảo tưởng rằng sắp xảy ra chuyện không thích hợp với trẻ con, đang chuẩn bị che mắt lại cũng sững sờ với hành động của Lục Trầm Uyên.
Cho đến khi nghe thấy tiếng nước chảy Tô Hiểu mới hồi thần lại.
Hình như là đi tắm trước.
Sau khi phản ứng lại Tô Hiểu lại càng hoang mang.
Chi dù đã tự an ủi bản thân, nhưng nếu thật sự phát sinh quan hệ Tô Hiểu không thể bình tĩnh và thoải mái như mình nghĩ ban nãy.
Vào lúc đầu vẫn đang quay vòng vòng, tiếng nước ngừng, Lục Trầm Uyên mặc áo choàng tắm đi ra, ngay khi cửa phòng tắm mở, mùi thơm của sữa tắm cũng tỏa ra khắp phòng.
Anh lấy chiếc khăn lông treo ở cạnh cửa xuống bắt đầu lau tóc, vẻ mặt lạnh lùng thường ngày của Lục Trầm Uyên giờ phút này lại có phần tùy ý và lười biếng, nhưng lại có một sức hấp dẫn khó tả.
Tô Hiểu thấy lau tóc cũng không có vấn đề gì.
Nhưngg, cái áo choàng tắm đó, cũng quá…. phạm quy rồiii!
Theo động tác lau tóc của Lục Trầm Uyên, cơ ngực đầy đặn của anh thoắt ẩn thoắt hiện, Tô Hiểu nghĩ chỉ cần cô ngồi thẳng người là có thể nhìn được cơ bụng phía dưới, đường nhân ngư, còn có….
Mặt Tô Hiểu bỗng chốc đỏ bừng.
Cô đang nghĩ gì vậy aaaaaaaaa!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro