Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Chương 29

2024-11-22 19:42:51

Đúng là sắc đẹp làm mù mờ tâm trí.

Lúc Tô Hiểu vẫn đang cố gắng làm cho tâm trí bình tĩnh lại thì Lục Trầm Uyên cũng lau tóc xong rồi.

Anh ném khăn vào rổ quần áo bẩn rồi đi ra ngoài.

Tô Hiểu lập tức cảm thấy toàn thân căng thẳng.

Cuối cùng cũng đến rồi sao, đến rồi saooo?

Tô Hiểu nhìn chằm chằm Lục Trầm Uyên không dám chớp mắt.

Lục Trầm Uyên chỉ nhìn cô một cái rồi đi đến cửa, mở cửa ra đồng thời tắt điện giúp Tô Hiểu, “Ngủ ngon.”

???

Tô Hiểu ngơ người vài giây, trong lòng không dám tin: “Chỉ như vậy?!”

Trái tim đang treo lơ lửng của Tiểu Bảo cũng đáp xuống, cậu ta hét lên với Tô Hiểu: “Cô tỉnh táo chút đii! Sau này anh ta chính là người sẽ đuổi cô ra khỏi nhà đó!”

  *

Sau khi cửa phòng đóng lại, ý cười trên mặt Lục Trầm Uyên cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, anh lắc đầu cười rồi rời đi.

Anh cũng không biết tại sao, khi nhìn thấy vẻ mặt đó của Tô Hiểu, đột nhiên nổi hứng muốn trêu chọc cô.

Trái tim tĩnh lặng như nước dường như vì sự xuất hiện của Tô Hiểu mà đã dấy lên không ít dao động.

  *

Ngày hôm sau khi Tô Hiểu thức dậy, mở cửa phòng liền thấy trên mặt đất đặt một hộp trang sức màu trắng, hộp trang sức được buộc một chiếc ruy băng màu vàng, bên trên có kẹp một tờ giấy ghi chữ “quà hối lỗi”. (chắc là vụ hôm qua trêu Tô Hiểu)

Vẫn là nét chữ phóng khoáng mạnh mẽ.

Tô Hiểu nhận ra, là chữ của Lục Trầm Uyên.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cô Hiểu cầm hộp trang sức lên, mở ra xem, bên trong là một chiếc đồng hồ kiểu nữ.

Mặt đồng hồ được bao quanh bởi một vòng khảm kim cương trắng, bên trong mặt đồng hồ còn khảm một viên kim cương lớn hơn, quanh dây đồng hồ cũng có không ít kim cương.

Ánh nắng ban mai xuyên qua cửa sổ soi lên mặt đồng hồ càng làm cho chiếc đồng hồ lấp lánh rực rỡ, cũng làm xoa dịu những cảm xúc dao động tối qua của Tô Hiểu.

Tô Hiểu cất chiếc đồng hồ vào phòng rồi vui vẻ xuống nhà ăn sáng.

Sau khi ăn sáng xong, Tô Hiểu liền xuất phát đi đến những nhà hàng lâu năm mà Lục Trầm Uyên đề xuất cho cô.

Gần đây nếm thử rất nhiều các điểm tâm phương Tây, giờ đây Tô Hiểu có hơi nhớ mùi vị của điểm tâm Trung Quốc rồi, vì vậy hôm nay cô quyết định đến hai quán điểm tâm nếm thử.

Nhà hàng lâu năm không hổ là lâu năm, qua bao nhiêu năm tháng như vậy mà vẫn đứng vững, chứng tỏ cũng có năng lực.

Mà Lục Trầm Uyên đã giới thiệu thì lại càng có danh tiếng tốt, bây giờ nhiều công nghệ hiện đại, các món điểm tâm ngon không kém ngự trù trong cung là bao.

Ăn xong Tô Hiểu quyết định gọi mang về một phần điểm tâm cho Lục Trầm Uyên, coi như cảm ơn anh đã giới thiệu cho cô nhà hàng này.

Tuy nhiên khi Tô Hiểu gọi món, không chỉ gọi các món mà cô vừa ăn cảm thấy ngon mà còn gọi luôn cả những món cô chưa ăn, cuối cùng các món trong menu cơ bản đều gọi một phần mang về.

Chính xác mà nói, Tô Hiểu - người không cân đo đong đếm được một phần ăn bao nhiêu thì hợp lý đã mua gần hết cái menu mang về.

Mua xong nhà này, lại đến nhà kế tiếp, cũng mua mỗi món một phần mang về, cuối cùng “một phần ăn” cho Lục Trầm Uyên chất đầy cả một xe:))).

Tô Hiểu để Dư Cẩn mang qua công ty cho Lục Trầm Uyên.

Khi mang đến văn phòng của Lục Trầm Uyên, Dư Cẩn phải nhờ Tăng Nghị mượn chiếc xe đẩy đồ ăn của nhà bếp để mang lên.

Dư Cẩn cúi chào Lục Trầm Uyên: “Đây là phu nhân mua cho ngài, nói là để cảm ơn ngài đã giới thiệu nhà hàng cho phu nhân.”

Lục Trầm Uyên không biết nói gì.

Tô Hiểu có phải có gì hiểu lầm với sức ăn của anh không vậy?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Vừa lúc Lục Trầm Uyên phải đi họp, liền giao phó cho Tăng Nghị, đẩy xe đồ ăn đến phòng họp chia cho mọi người, coi như bữa trà chiều.

Các quản lý cấp cao vừa đến phòng họp, trợ lý liền mang lên cho mỗi người một phần điểm tâm, còn có một tách trà.

Mọi người đều không rõ tình hình gì.

Lục tổng - người bình thường khi họp đến một chai nước lọc cũng không cho mà hôm nay lại mời trà mời điểm tâm?!

Dụng ý gì đây?

Không phải là bữa ăn cuối cùng đấy chứ?

Mọi người anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, mong muốn tìm được đáp án từ ánh mắt của đối phương.

Lục Trầm Uyên bước vào, cởi khuy áo vest ra giải đáp: “Mọi người vất vả rồi, mời mọi người trà chiều.”

Các quản lý lúc này mới yên tâm.

Đợi đã?

Trà chiều?

Hiếm có aa, Lục tổng vậy mà chuẩn bị trà chiều vào giờ họp?

Có mấy quản lý còn lấy điện thoại ra chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, cho mấy người hôm nay không đến họp hâm mộ chớt đi.

Khi mọi người đang ăn thì Tăng Nghị lại đi vào, trong tay còn đang cầm một túi điểm tâm lớn, “Phu nhân lại vừa gửi một túi qua đây.”

Lục Trầm Uyên gật đầu, “chia cho mọi người mỗi người một phần đi, giữ lại cho tôi một phần.”

Tăng Nghị gật đầu, “Vâng.”

Mọi người đang ăn trong phòng cũng kinh ngạc đến mức dừng động tác đang ăn.

Thì ra là phu nhân chuẩn bị cho bọn họ à!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Số ký tự: 0