Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc
Chương 30
2024-11-20 17:57:42
Lục phu phân? Vậy không phải là thiên kim Tô thị sao?
Tô thị là danh gia vọng tộc trăm năm, “giàu có không quá ba đời” không hiệu nghiệm ở gia tộc này, bây giờ Tô thị vẫn là tập đoàn số 1 số 2 trong nước, cũng là tập đoàn duy nhất có thể ngang hàng với Lục thị.
(富不过三代: giàu có không quá ba đời: là một câu tục ngữ của Trung Quốc, ở đây ý chỉ là không có ai giàu có mãi, “ba” chỉ là một số tượng trưng chứ không biểu thị chính xác là ba thế hệ)
Vaiz, điểm tâm mà họ đang ăn chính là cô ấy gửi đến?
Vậy còn không nhanh đăng lên vòng bạn bè?
Thế là những quản lý lúc nãy chưa chụp ảnh lập tức lấy điện thoại ra chụp.
Những quản lý lúc nãy đã đăng lên vòng bạn bè thì lập tức xóa bài đăng trước, đăng lại bài khác lên, “Cảm ơn điểm tâm của tổng tài phu nhân ~ sự mệt mỏi của công việc thoắt cái bay sạch hết rồi.”
Đăng vòng bạn bè xong, giám đốc tài vụ mở lời trước: “Tổng tài phu nhân thật chu đáo.”
Tổng giám đốc ngồi bên cạnh vừa nghe, trong lòng điên cuồng vỗ đùi.
Thật gian xảo! Sao mình không nghĩ đến? Vậy mà bị anh ta cướp lời trước mất rồi, nghĩ vậy lập tức mở lời nói, lời khen nói dài hơn, thể hiện bản thân có thành ý hơn anh ta.
Giám đốc tài vụ âm thầm “vô ý” giẫm lên giầy của tổng giám đốc dưới bàn, mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi nhé, trượt chân.”
Có hai người này khởi đầu, cuối cùng tất cả mọi người đều bắt đầu khen Tô Hiểu.
Lục Trầm Uyên chống tay lên bàn, hai tay đan vào nhau, không ngắt lời bọn họ, anh đột nhiên nghĩ nếu ghi âm lại những lời này về cho Tô Hiểu nghe, chắc chắn chiếc đuôi của cô sẽ vẫy lên tận trời. (đắc ý đó)
Khi nhận thức được ý nghĩ có chút cưng chiều của bản thân, thêm cả chuyện tối hôm qua, Lục Trầm Uyên lập tức rũ bỏ những suy nghĩ này ra sau đầu. (anh rơi vào lưới tình gòii)
Bây giờ anh vẫn chưa biết được Tô hiểu rốt cuộc là người như thế nào, cô có mục đích gì.
Trong lòng Lục Trầm Uyên thở dài, không biết bản thân từ khi nào lại trở nên không tỉnh táo như vậy.
(Bản edit chính chủ chỉ được đăng trên dtr và trhd - cảm ơn mọi người đã ủng hộ
Tô thị là danh gia vọng tộc trăm năm, “giàu có không quá ba đời” không hiệu nghiệm ở gia tộc này, bây giờ Tô thị vẫn là tập đoàn số 1 số 2 trong nước, cũng là tập đoàn duy nhất có thể ngang hàng với Lục thị.
(富不过三代: giàu có không quá ba đời: là một câu tục ngữ của Trung Quốc, ở đây ý chỉ là không có ai giàu có mãi, “ba” chỉ là một số tượng trưng chứ không biểu thị chính xác là ba thế hệ)
Vaiz, điểm tâm mà họ đang ăn chính là cô ấy gửi đến?
Vậy còn không nhanh đăng lên vòng bạn bè?
Thế là những quản lý lúc nãy chưa chụp ảnh lập tức lấy điện thoại ra chụp.
Những quản lý lúc nãy đã đăng lên vòng bạn bè thì lập tức xóa bài đăng trước, đăng lại bài khác lên, “Cảm ơn điểm tâm của tổng tài phu nhân ~ sự mệt mỏi của công việc thoắt cái bay sạch hết rồi.”
Đăng vòng bạn bè xong, giám đốc tài vụ mở lời trước: “Tổng tài phu nhân thật chu đáo.”
Tổng giám đốc ngồi bên cạnh vừa nghe, trong lòng điên cuồng vỗ đùi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thật gian xảo! Sao mình không nghĩ đến? Vậy mà bị anh ta cướp lời trước mất rồi, nghĩ vậy lập tức mở lời nói, lời khen nói dài hơn, thể hiện bản thân có thành ý hơn anh ta.
Giám đốc tài vụ âm thầm “vô ý” giẫm lên giầy của tổng giám đốc dưới bàn, mỉm cười xin lỗi: “Xin lỗi nhé, trượt chân.”
Có hai người này khởi đầu, cuối cùng tất cả mọi người đều bắt đầu khen Tô Hiểu.
Lục Trầm Uyên chống tay lên bàn, hai tay đan vào nhau, không ngắt lời bọn họ, anh đột nhiên nghĩ nếu ghi âm lại những lời này về cho Tô Hiểu nghe, chắc chắn chiếc đuôi của cô sẽ vẫy lên tận trời. (đắc ý đó)
Khi nhận thức được ý nghĩ có chút cưng chiều của bản thân, thêm cả chuyện tối hôm qua, Lục Trầm Uyên lập tức rũ bỏ những suy nghĩ này ra sau đầu. (anh rơi vào lưới tình gòii)
Bây giờ anh vẫn chưa biết được Tô hiểu rốt cuộc là người như thế nào, cô có mục đích gì.
Trong lòng Lục Trầm Uyên thở dài, không biết bản thân từ khi nào lại trở nên không tỉnh táo như vậy.
(Bản edit chính chủ chỉ được đăng trên dtr và trhd - cảm ơn mọi người đã ủng hộ
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro