Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Chương 35

2024-11-20 17:57:42

Lục Trầm Uyên bước lại gần, Tô Hiểu cũng đã chuẩn bị sẵn lời thoại trong đầu rồi.

Không ngờ ánh mắt anh lại hiện sự dịu dàng, hỏi thăm cô một câu như bình thường, “Hôm nay không đi ra ngoài sao?”

Lục Trầm Uyên phát hiện, từ khi về nhà đến giờ, Tô Hiểu vẫn luôn nhìn anh.

Kể từ ánh mắt đầu tiên cô nhìn anh, Lục Trầm Uyên vốn luôn tự tin, cũng khó lòng hoài nghi mà sờ tay lên khuôn mặt của mình, còn vào nhà vệ sinh soi gương, xem xem có phải trên mặt mình có cái gì hay không.

Lục Trầm Uyên là người không thích bị động, ăn được hai miếng liền bỏ đũa xuống trực tiếp hỏi Tô Hiểu, “Sao vậy?”

Tô Hiểu đáp một câu “không có gì” liền cúi đầu tiếp tục ăn.

Lục Trầm Uyên không hiểu chuyện gì.

Đầu bếp đi từ bên trong ra thấy Tô Hiểu cắm cúi ăn ngon miệng như vậy, nhìn cô một lúc lâu mới cẩn thận mở miệng hỏi, “Phu nhân, phu nhân thấy đồ ăn tối nay hợp khẩu vị không?”

Tô Hiểu cũng không kiệm lời khen, “Ngon lắm! Trù nghệ của đầu bếp Đổng lại cao hơn trước rồi.”

Đầu bếp nghe vậy vô cùng vui vẻ, tươi cười trở về phòng bếp, lập tức để lại đánh giá tốt cho lớp học nấu ăn đăng ký lần trước.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Trầm Uyên thấy vậy, có vẻ hơi hiểu ra.

Tình trạng của Tô Hiểu dường như cũng giống như đầu bếp, vậy có phải cô đang đợi phản hồi của anh?

Bánh ngọt hôm qua cô đưa tới như thế nào, anh quả thực nên biểu hiện một chút với Tô Hiểu, dù sao thì cũng là tấm lòng của cô.

Do dự một lúc, thực sự không nghĩ ra chuyện nào khác ngoài chuyện này, Lục Trầm Uyên liền chắc chắn chính là cái này rồi.

Lục Trầm Uyên mở lời: “Đều rất ngon, cảm ơn cô.”

To Hiểu lúc đầu nghe còn tưởng Lục Trầm Uyên đang khen đầu bếp, nhưng mà đầu bếp đã đi mất rồi, cô hơi khó hiểu ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện Lục Trầm Uyên cũng đang nhìn cô, “Điểm tâm rất ngon, các quản lý đến họp cũng rất thích, nghe nói không ít người còn đăng lên vòng bạn bè cảm ơn cô.”

Lúc này Tô Hiểu mới phản ứng lại cái Lục Trầm Uyên nói đến là điểm tâm mà cô gửi đến hôm qua.

Lục Trầm Uyên nói xong còn mở vòng bạn bè của giám đốc tài vụ ra cho Tô Hiểu xem, trên đó bài viết đầu tiên là khen cô.

“Cảm ơn điểm tâm của tổng tài phu nhân ~ ️”

Tô Hiểu xem xong cũng hiểu ra, 8-9 phần là chuyện này truyền đến tai của Tô gia rồi.

Cô gật gật đầu, sau đó nói thêm một câu, “Sao anh có thể mang đồ ăn tôi gửi đến chia cho người khác?! Đó là tấm lòng của tôi!”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lục Trầm Uyên: ?

Có phải chuyển chủ đề hơi nhanh rồi không? Lối suy nghĩ này anh không theo kịp.

Điều càng làm anh bất ngờ hơn là, Lục Hạo vậy mà gật đầu đồng ý, “Con đều tự ăn hết.”

Đồ ăn Tô Hiểu mang về cho cậu, cho dù không ăn hết cậu cũng sẽ cất vào tủ lạnh, hôm sau lại ăn tiếp, chứ không chia cho người khác.

Lục Trầm Uyên: ……..

Rốt cuộc là con trai ai vậy??

Nhưng…. Lục Trầm Uyên nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy lúc về nhà.

Lục Hạo dường như thật sự thân thiết với Tô Hiểu hơn anh…

Một Tô Hiểu như vậy…. Rốt cuộc những ký ức nảy ra trong đầu anh là thật hay giả đây?

(Bản edit chính chủ chỉ được đăng trên trhd và dtr - cảm ơn mn đã ủng hộ

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Số ký tự: 0