Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc
Chương 36
2024-11-20 17:57:42
Thẻ anh cho Tô Hiểu, nếu không chi tiêu khoản gì lớn thì sẽ không thông báo, thông báo duy nhất anh nhận được là lần trước Tô Hiểu mua chiếc đàn cổ.
Nhưng Lục Trầm Uyên cũng không để ý cô tiêu tiền mua gì, cũng không để ý cô tiêu bao nhiêu, khi đó cũng chỉ liếc thấy thông báo nảy ra một cái, sau đó cũng quên rồi, thậm chí còn không ấn vào xem Tô Hiểu rốt cuộc đã mua gì ở tiệc đấu giá.
“Vậy….” Lục Trầm Uyên suy nghĩ, cuối cùng để Tô hiểu tự quyết định, “Tôi phải làm thế nào cô mới có thể tha thứ cho tôi?”
Tô Hiểu nghĩ một lát, “Tôi cũng chưa nghĩ ra, vậy cứ nợ trước đi.”
Lục Trầm Uyên gật đầu, đổi đĩa thịt gà cô gắp nhiều với đĩa rau xanh trước mặt cô.
“Được, vậy cô có muốn ra bãi biển chơi vài ngày trước không?” Lục Trầm Uyên đề nghị.
“Hòn đảo này được Lục thị nhận thầu mấy năm trước, khai phá phát triển thành hòn đảo du lịch, trên đảo có biệt thự riêng và giúp việc, nếu cô không muốn ở biệt thự thông thường thì trên đảo cũng rất nhiều homestay có phong cách khác nhau, cô có thể tuỳ chọn kiểu nào cũng được.”
Tô Hiểu đã muốn ra bãi biển chơi lâu rồi, đời trước đi công tác ở gần biển căn bản không có thời gian chơi, chỉ có thể vừa nghe tiếng sóng biển vừa liều mạng làm việc, cô hưng phấn hỏi: “Có những homestay phong cách như thế nào vậy?”
Lục Trầm Uyên nhớ lại, “Có homestay mái lá, homestay hoa hồng, ….”
Lục Trầm Uyên vừa nói vừa lấy ipad từ tay Lăng Diệp, đợi Tô Hiểu ăn xong thì đưa ảnh cho cô xem.
Đúng là hòn đảo du lịch, ảnh chụp khách sạn, homestay đều vô cùng đẹp, mỗi nhà đều có những điểm đặc sắc riêng, chỉ mỗi homestay mái lá thôi cũng có mấy phong cách trang trí không giống nhau, Tô Hiểu thực sự không biết chọn cái nào, nhỏ giọng hỏi, “Có thể ở mỗi nhà một đêm không?”
Lục Trầm Uyên cười, “Có thể.”
*
Từ sau khi bị Tô Hiểu ngắt máy lúc sáng, cho đến khi tan làm bác cả Tô cũng chưa tin được sự thật này.
Nhưng ông ta cũng có uy nghiêm của trưởng bối, không thể nào chủ động gọi lại.
Bác cả Tô nhịn cơn tức giận cả một ngày, ông ta đã nhẹ giọng nói chuyện như vậy rồi mà Tô Hiểu còn dám ra vẻ?
Bác cả Tô càng nghĩ càng tức, tan làm xong lập tức lái xe đến nhà ba Tô.
Vừa hay hôm nay mẹ Tô tổ chức bữa tiệc chào đón Tô Liên về nhà, mấy bà vợ và con cháu Tô gia đều ở đây, bác hai Tô cũng đã qua đây rồi.
Bác cả Tô vừa vào nhà đã ném chiếc túi trong tay lên sô pha, mắng ba Tô, “Đúng là con gái ngoan em dạy dỗ ra.”
Sau đó cũng trừng mắt nhìn mẹ Tô, “Còn có cô nữa, cô là cái thá gì mà dám hô to gọi nhỏ bắt Tô Hiểu làm này làm kia? Còn bắt nó tham gia chương trình thực tế để làm đệm chân cho con gái cô?”
“Trước đây thì không nói, bây giờ cô cũng không biết xem xét tình hình thực tế sao! Cuối năm các hạng mục hợp tác liền đi vào hoạt động rồi, bây giờ Tô Hiểu quan trọng như thế nào cô có biết không? Đến tôi cũng phải ăn nói nhẹ nhàng với nó, vậy mà cô dám đối xử với nó như vậy à?
Bác cả Tô là người nghiêm khắc nhất Tô gia, khi ông ta tức giận mọi người đều không dám thở mạnh.
Càng không nói đến người bị mắng là mẹ Tô, gương mặt vốn đang tươi cười rạng rỡ của bà ta bây giờ cứng đờ lại, một ý cười cũng không còn, bây giờ đứng giữa nhà bị các tiểu bối xung quanh chỉ trỏ không biết giấu mặt đi đâu.
Nhưng bà ta cũng không dám cãi lại bác cả Tô, thậm chí cũng không dám bỏ đi.
Bác hai Tô đang ngồi sô pha đứng dậy, “Sao vậy?”
Bác cả Tô kể chuyện sáng nay gọi điện thoại cho Tô Hiểu ra.
Bác hai Tô nghe xong nói, “Xem ra cánh của con nhóc Tô Hiểu này đúng là cứng rồi, phải nghĩ cách gì đó thôi.”
Tô Chỉ San vẫn oán giận Tô Hiểu từ lần gặp trước lập tức tiếp lời, “Cô ta thật sự nghĩ rằng mình đã leo được lên người Lục Trầm Uyên rồi đấy à, nếu không phải là người của Tô gia, Lục Trầm Uyên sẽ cưới cô ta chắc? Cho chút thể diện còn thật sự tưởng mình cao quý rồi à?”
Bác hai Tô lập tức nói, “Lời này của con nói trong nhà còn được, đừng có nói trước mặt Tô Hiểu.”
Tô Chỉ San không vui nhưng cũng không nói gì thêm.
Trước đây ba cô ta và bác cả luôn đối xử rất tốt với Tô Hiểu, không ngờ bây giờ vẫn bảo vệ Tô Hiểu.
Tô Chỉ San trong lòng tức nhưng lại không dám nói, chỉ có thể âm thầm mắng Tô Hiểu trong lòng.
Bác cả Tô: “Chỉ là một con nhóc Tô Hiểu mà thôi, thằng ranh Lục Trầm Uyên kia không làm gì được, ta không tin là ta không xử lý được nó!”
Tô Liên lúc này đi đến giữa nói, “Mọi người đừng nói về chị (Tô Hiểu) như vậy…. chị ấy dù sao cũng là người của Tô gia.”
Mẹ Tô cười lạnh, “Đợi Lục thị sụp đổ, việc đầu tiên là đuổi nó ra khỏi nhà.”
Bác cả Tô nghe vậy lập tức quay ra mẹ Tô, “Cô cũng biết là đợi đến khi Lục thị sụp đổ à, khoảng thời gian này cô cũng đừng có lảng vảng trước mặt nó nữa, để nó đỡ thấy ngứa mắt.”
Nhưng Lục Trầm Uyên cũng không để ý cô tiêu tiền mua gì, cũng không để ý cô tiêu bao nhiêu, khi đó cũng chỉ liếc thấy thông báo nảy ra một cái, sau đó cũng quên rồi, thậm chí còn không ấn vào xem Tô Hiểu rốt cuộc đã mua gì ở tiệc đấu giá.
“Vậy….” Lục Trầm Uyên suy nghĩ, cuối cùng để Tô hiểu tự quyết định, “Tôi phải làm thế nào cô mới có thể tha thứ cho tôi?”
Tô Hiểu nghĩ một lát, “Tôi cũng chưa nghĩ ra, vậy cứ nợ trước đi.”
Lục Trầm Uyên gật đầu, đổi đĩa thịt gà cô gắp nhiều với đĩa rau xanh trước mặt cô.
“Được, vậy cô có muốn ra bãi biển chơi vài ngày trước không?” Lục Trầm Uyên đề nghị.
“Hòn đảo này được Lục thị nhận thầu mấy năm trước, khai phá phát triển thành hòn đảo du lịch, trên đảo có biệt thự riêng và giúp việc, nếu cô không muốn ở biệt thự thông thường thì trên đảo cũng rất nhiều homestay có phong cách khác nhau, cô có thể tuỳ chọn kiểu nào cũng được.”
Tô Hiểu đã muốn ra bãi biển chơi lâu rồi, đời trước đi công tác ở gần biển căn bản không có thời gian chơi, chỉ có thể vừa nghe tiếng sóng biển vừa liều mạng làm việc, cô hưng phấn hỏi: “Có những homestay phong cách như thế nào vậy?”
Lục Trầm Uyên nhớ lại, “Có homestay mái lá, homestay hoa hồng, ….”
Lục Trầm Uyên vừa nói vừa lấy ipad từ tay Lăng Diệp, đợi Tô Hiểu ăn xong thì đưa ảnh cho cô xem.
Đúng là hòn đảo du lịch, ảnh chụp khách sạn, homestay đều vô cùng đẹp, mỗi nhà đều có những điểm đặc sắc riêng, chỉ mỗi homestay mái lá thôi cũng có mấy phong cách trang trí không giống nhau, Tô Hiểu thực sự không biết chọn cái nào, nhỏ giọng hỏi, “Có thể ở mỗi nhà một đêm không?”
Lục Trầm Uyên cười, “Có thể.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
*
Từ sau khi bị Tô Hiểu ngắt máy lúc sáng, cho đến khi tan làm bác cả Tô cũng chưa tin được sự thật này.
Nhưng ông ta cũng có uy nghiêm của trưởng bối, không thể nào chủ động gọi lại.
Bác cả Tô nhịn cơn tức giận cả một ngày, ông ta đã nhẹ giọng nói chuyện như vậy rồi mà Tô Hiểu còn dám ra vẻ?
Bác cả Tô càng nghĩ càng tức, tan làm xong lập tức lái xe đến nhà ba Tô.
Vừa hay hôm nay mẹ Tô tổ chức bữa tiệc chào đón Tô Liên về nhà, mấy bà vợ và con cháu Tô gia đều ở đây, bác hai Tô cũng đã qua đây rồi.
Bác cả Tô vừa vào nhà đã ném chiếc túi trong tay lên sô pha, mắng ba Tô, “Đúng là con gái ngoan em dạy dỗ ra.”
Sau đó cũng trừng mắt nhìn mẹ Tô, “Còn có cô nữa, cô là cái thá gì mà dám hô to gọi nhỏ bắt Tô Hiểu làm này làm kia? Còn bắt nó tham gia chương trình thực tế để làm đệm chân cho con gái cô?”
“Trước đây thì không nói, bây giờ cô cũng không biết xem xét tình hình thực tế sao! Cuối năm các hạng mục hợp tác liền đi vào hoạt động rồi, bây giờ Tô Hiểu quan trọng như thế nào cô có biết không? Đến tôi cũng phải ăn nói nhẹ nhàng với nó, vậy mà cô dám đối xử với nó như vậy à?
Bác cả Tô là người nghiêm khắc nhất Tô gia, khi ông ta tức giận mọi người đều không dám thở mạnh.
Càng không nói đến người bị mắng là mẹ Tô, gương mặt vốn đang tươi cười rạng rỡ của bà ta bây giờ cứng đờ lại, một ý cười cũng không còn, bây giờ đứng giữa nhà bị các tiểu bối xung quanh chỉ trỏ không biết giấu mặt đi đâu.
Nhưng bà ta cũng không dám cãi lại bác cả Tô, thậm chí cũng không dám bỏ đi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bác hai Tô đang ngồi sô pha đứng dậy, “Sao vậy?”
Bác cả Tô kể chuyện sáng nay gọi điện thoại cho Tô Hiểu ra.
Bác hai Tô nghe xong nói, “Xem ra cánh của con nhóc Tô Hiểu này đúng là cứng rồi, phải nghĩ cách gì đó thôi.”
Tô Chỉ San vẫn oán giận Tô Hiểu từ lần gặp trước lập tức tiếp lời, “Cô ta thật sự nghĩ rằng mình đã leo được lên người Lục Trầm Uyên rồi đấy à, nếu không phải là người của Tô gia, Lục Trầm Uyên sẽ cưới cô ta chắc? Cho chút thể diện còn thật sự tưởng mình cao quý rồi à?”
Bác hai Tô lập tức nói, “Lời này của con nói trong nhà còn được, đừng có nói trước mặt Tô Hiểu.”
Tô Chỉ San không vui nhưng cũng không nói gì thêm.
Trước đây ba cô ta và bác cả luôn đối xử rất tốt với Tô Hiểu, không ngờ bây giờ vẫn bảo vệ Tô Hiểu.
Tô Chỉ San trong lòng tức nhưng lại không dám nói, chỉ có thể âm thầm mắng Tô Hiểu trong lòng.
Bác cả Tô: “Chỉ là một con nhóc Tô Hiểu mà thôi, thằng ranh Lục Trầm Uyên kia không làm gì được, ta không tin là ta không xử lý được nó!”
Tô Liên lúc này đi đến giữa nói, “Mọi người đừng nói về chị (Tô Hiểu) như vậy…. chị ấy dù sao cũng là người của Tô gia.”
Mẹ Tô cười lạnh, “Đợi Lục thị sụp đổ, việc đầu tiên là đuổi nó ra khỏi nhà.”
Bác cả Tô nghe vậy lập tức quay ra mẹ Tô, “Cô cũng biết là đợi đến khi Lục thị sụp đổ à, khoảng thời gian này cô cũng đừng có lảng vảng trước mặt nó nữa, để nó đỡ thấy ngứa mắt.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro