Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Chương 43

2024-11-20 17:57:42

Sau khi chấp nhận hiện thực, Tô Hiểu thở dài, ôm đĩa bánh tiếp tục cày phim.

Lục Hạo ngồi bên cạnh cô gọt hoa quả, cắt hạt lựu rồi trộn với sữa chua.

Tay của Lục Hạo rất khéo léo, không cần dụng cụ chuyên dụng cũng có thể cắt thành các hình dạng rất dễ thương.

Lăng Diệp lần đầu tiên nhìn thấy còn không tin vào mắt mình, còn lặng lẽ đứng sau Lục Hạo nhìn xem cậu có dùng dụng cụ gì không, phát hiện Lục Hạo thực sự không dùng dụng cụ gì khác ngoài con dao gọt hoa quả.

Có lúc ngẫu hứng Lục Hạo lại chuyển sang gọt thành những hình dạng khác nhau.

Có điều cái này dựa vào Tô Hiểu thích gì.

Ví dụ như vừa rồi Tô Hiểu vô thức khen hình ngôi sao rất đẹp, bây giờ Lục Hạo đều cắt thành hình ngôi sao.

Tô Hiểu không ăn hết còn đưa qua cho anh ta và Dư Cẩn.

Khi Dư Cẩn nhìn thấy, câu đầu tiên cũng là: “Lấy khuôn hình ngôi sao cắt à?”

Lăng Diệp: “Không phải….” anh dùng ánh mắt ra hiệu hướng về phía Lục Hạo.

Dư Cẩn nhìn theo, thấy Lục Hạo đang đeo găng tay, một tay cầm dao gọt hoa quả, một tay miếng hoa quả, rất nhanh miếng hoa quả bình thường biến thành hình dạng ngôi sao đẹp đẽ tinh tế rồi được cậu đặt vào trong bát sữa chua của Tô Hiểu.

Dư Cẩn: …….

  *

Tô Hiểu đang xem một chương trình chia sẻ các kiến thức về đồ cổ, không ngờ ở đây lại xuất hiện chiếc đàn cổ mà cô mua lần trước, cây đàn này được đánh giá rất cao, nó được coi là cây đàn tốt hiếm có trong lịch sử, được đấu giá cao như vậy đương nhiên cũng có nguyên do của nó.

Nói đến cây đàn cổ, từ khi Tô Hiểu mua về cô còn chưa có đánh thử.

Bây giờ nghe thấy ti vi khen ngợi như vậy liền thấy ngứa tay, liền gọi người bê đàn xuống mang ra ngoài vườn hoa.

Mọi người đều rất kinh ngạc, họ vẫn luôn tưởng rằng phu nhân chỉ là thích sưu tập đàn mà thôi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cũng giống như rất nhiều người thích sưu tập tranh, sưu tập gốm sứ vậy, không nghĩ đến Tô Hiểu thực sự biết đánh đàn.

Lăng Diệp cũng không tin tưởng lắm, “Cô thật sự biết đánh sao?”

Dư cần liếc anh một cái, “Phu nhân không biết, anh biết?”

Lục Hạo lặng lẽ đứng sau Lăng Diệp, cắt một lỗ hình ngôi sao ở mép áo Lăng Diệp.

Gió thổi đến làm mảnh áo bị cắt bay đến trước mặt Lăng Diệp, anh còn thấy hơi quen mắt.

Lăng Diệp nhặt lên, lại nhìn lại quần áo mình, không tin được mà lấy mảnh áo bị cắt gắn lên áo mình.

Thật sự là áo của anh ta:)))

Khi Lục Hạo đã ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tô Hiểu thì Lăng Diệp mới phát hiện ra chiếc áo phiên bản giới hạn của mình bị Lục Hạo khoét một lỗ hình ngôi sao.

Đúng là hai fan não tàn của Tô Hiểu!!

Thực ra không chỉ có Lăng Diệp mà các giúp việc cũng rất nghi hoặc, vừa hoài nghi vừa tò mò, lần lượt bỏ dở công việc đang làm mà ra vườn hoa xem Tô Hiểu.

Hôm nay Tô Hiểu mặc một chiếc váy voan dài màu tím nhạt rất đẹp, cô ngồi trên chiếc ghế nhỏ.

Tô Hiểu đặt tay lên đàn, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt dây đàn rồi nhẹ nhàng gảy dây đàn.

Lúc đầu Tô Hiểu đánh một khúc có tiết tấu nhanh, giai điệu tươi mới, trôi chảy, khá giống với khí chất của cô.

Từ khi tiếng đàn của Tô Hiểu vang lên, mọi người đều vô thức tập trung sự chú ý lên người cô.

Mỗi một động tác nhướng mày, mỉm cười của cô đều rung động lòng người.

Trong khoảnh khắc, mọi người đều tưởng như mình đang ở thời cổ đại.

Tiếng đàn dứt, mọi người đều vô cùng kinh ngạc.

Nhìn thất Tô Hiểu dường như chuẩn bị đánh thêm một khúc nhạc khác liền dứt khoát lấy điện thoại ra quay.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Ca khúc thứ hai Tô Hiểu đánh không giống với khúc đầu tiên.

Tiếng đàn phát ra từ đôi tay Tô Hiểu như đưa người ta vào một không gian thơ mộng, huyền ảo.

Kết thúc, Tô Hiểu cũng không đánh tiếp nữa, cô đứng dậy cười nói: “Đi thôi, ăn cơm.”

Khúc nhạc vừa rồi, là khúc mà mẫu hậu cô thường đánh, cũng là khúc mà cô học đánh sớm nhất.

  *

Sau khi ăn cơm xong, Lăng Diệp gửi cho Tô Hiểu video quay lúc nãy.

Đáng tiếc là không căn góc quay nên chỉ quay được từ phần cổ Tô Hiểu trở xuống, từ cổ trở lên thì không quay được chút nào.

Nhưng Tô Hiểu xem video xong thì rất hài lòng.

Không ngờ đã lâu như vậy mà cầm nghệ của cô không hề tụt giảm tí nào.

Chiếc váy hôm nay mặc rất hợp đánh đàn, cũng rất hợp với vườn hoa phía sau.

Tô Hiểu càng xem càng thấy tiếc khi không có ai khác thưởng thức được video này.

Tiểu Bảo vừa xem thì vui vẻ nói: “Cuối cùng cô cũng biết phải đăng gì lên weibo để marketing rồi đúng không, đăng video này lên weibo đi, bắt đầu bước đầu tiên tẩy trắng trong giới giải trí! Không công lược nam chủ cũng không sao, chúng ta có thể thay đổi thành cốt truyện trở mình nổi tiếng trong giới giải trí.”

Tay Tô Hiểu dừng ở weibo hai giây rồi ấn vào app video bên cạnh.

Trước đây Tô Hiểu đã từng đăng ký một tài khoản để xem video trên nền tảng này.

Cô do dự một lát rồi ấn vào nút đăng, đăng video đánh đàn vừa rồi lên.

Tiểu Bảo: ?

“Cô đăng lên đây thì ai biết là cô chứ!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Số ký tự: 0