Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc
Chương 44
2024-11-20 17:57:42
Tô Hiểu: “Tôi biết đó thôi.”
Cô mới không muốn phí hơi sức đi theo cốt truyện nổi tiếng gì đó đâu, cô chỉ muốn hưởng phúc thật tốt trong khoảng thời gian ít ỏi này thôi.
Đăng lên mạng chỉ đơn thuần là để thoả mãn ý muốn chia sẻ của mình thôi.
*
Nhà cũ Lục gia.
Khi xe Lục Trầm Uyên chạy vào nhà cũ, cảnh vật trước mặt vẫn y như 10 năm về trước khi ba anh vẫn còn sống, dù là cách trang trí nhà hay cây cối xung quanh đều được chăm sóc cẩn thận, giữ nguyên dáng vẻ như xưa.
Lục Trầm Uyên hơi thất thần.
Dường như quay trở về thời trẻ thơ.
Mẹ Lục thấy Lục Trầm Uyên về thì rất vui mừng, bảo phòng bếp buổi tối nấu mấy món ăn mà anh thích.
Lục Trầm Uyên ngắt lời bà, “Không cần đâu, con không ở lại ăn cơm.”
Mẹ Lục thấy sắc mặt Lục Trầm Uyên không được tốt, lo lắng hỏi: “Con sao vậy?”
Lục Trầm Uyên: “Đến thư phòng nói đi.”
Hiểu con không ai bằng mẹ, ánh mắt Lục Trầm Uyên nhìn bà hôm nay, không chỉ lạnh nhạt hơn trước rất nhiều, mà còn tràn đầy sự thất vọng.
Nhớ đến việc vẫn chưa nghe thấy tin tức gì về việc Tô Hiểu xảy ra chuyện, mẹ Lục không khỏi cảm thấy chột dạ.
Nhưng không thể nào, trợ lý nói với bà rằng kế hoạch rất cẩn thận, không có kẽ hở nào, cho dù không thành công thì cũng không thể tra ra bà được.
Cửa phòng vừa đóng, Lục Trầm Uyên liền ném tập tài liệu cho mẹ Lục.
Trợ lý quả thật làm việc rất cẩn thận, gần như không có kẽ hở nào.
Nhưng những trò mèo đó của cô ta sao có thể qua mắt được Lục Trầm Uyên.
Mẹ Lục gượng cười, cầm tập tài liệu lên.
Chứng cứ rõ ràng.
Mẹ Lục vẫn giả vờ không biết chuyện, “Đây là gì? Sao lại có ảnh trợ lý của mẹ ở đây?”
Lục Trầm Uyên cười nhạt: “Mẹ, không cần phải nói dối trước mặt con.”
“Có phải người ở gần ta con đều không thích?”
“Ban đầu khi nói lấy Tô Hiểu, mẹ vừa nghe được là liên hôn liền giục con nhanh chóng cưới cô ấy, vậy sao bây giờ lại quay ra làm như vậy với cô ấy?”
“Con hy vọng mẹ có thể cho con một lời giải thích, nếu không con sẽ mặc định rằng bệnh tình của mẹ trở nên nặng hơn.”
“Nếu bệnh tình trở nặng, con sẽ sắp xếp đưa mẹ đi chữa trị.”
Mẹ Lục trừng to mắt, không dám tin nhìn Lục Trầm Uyên, “Con vì nó mà đến trách mắng mẹ? Còn nghi ngờ mẹ bị tâm thần?”
Mẹ Lục từ trước đến nay đều không thấy mình bị tâm thần, bà từ chối gặp bác sĩ, từ chối trị liệu, bà cảm thấy bản thân mình chỉ là muốn Lục Trầm Uyên ở cạnh mà thôi.
Ban đầu khi Lục Trầm Uyên biết chuyện, muốn mẹ Lục bắt đầu trị liệu, nhưng bà vô cùng kích động, phản kháng rất kịch liệt.
Thêm nữa mẹ Lục bình thường cũng không có dấu hiệu bất thường nào, nên vì không muốn kích thích bà nên chuyện trị liệu này cũng cứ thế cho qua.
Mẹ Lục ném tập tài liệu xuống đất, giấy tờ vương vãi khắp nơi, “Ta là mẹ của của con, nó là ai chứ? Con mới cưới nó được bao lâu? Nó là người của Tô gia con không biết sao, người Tô gia thì có lòng dạ gì tốt được?”
Lục Trầm Uyên: “Điều gì khiến mẹ nghĩ rằng có thể lấy lý do mẹ là mẹ của con để làm như vậy? Mẹ là mẹ của con không sai, nhưng đó không phải là lý do để mẹ làm hại vợ của con.”
“Tô gia có tốt hay không con tự có phán đoán, cô ấy có tốt hay không con cũng có thể nhìn ra được. Dù Tô gia có như thế nào, thì cô ấy cũng chưa từng làm chuyện gì có hại đến con, có hại cho Lục thị.”
Mẹ Lục ôm hai tai, gần như hét lên: “Ba con mà thấy con trách mắng mẹ như vậy, còn nói mẹ có bệnh, ông ấy sẽ nghĩ thế nào!!”
“Mẹ đều là vì tốt cho con! Tô Hiểu là người Tô gia, nhà họ Tô trước đây đã chèn ép con bao nhiêu chứ!”
Lục Trầm Uyên lạnh lùng nói ra sự thật: “Ba đã đi rồi.”
“Cho dù mẹ không muốn tin, thì ba cũng đã đi rồi, đã đi hơn mười năm rồi.”
Lục Trầm Uyên xoay người, “Hôm nay con đến, không phải là để tranh cãi với mẹ.”
Lục Trầm Uyên mở cửa phòng, mấy vệ sĩ đi vào, người đứng đầu khách sáo nói với mẹ Lục, “Lục lão phu nhân, mời ngài đi cùng chúng tôi.”
*
Nửa tiếng sau, mẹ Lục như được đổi mới nhận thức về con trai mình.
Lục Trầm Uyên quả thực không phải đến tranh cãi mà là để đưa bà ta đến đồn cảnh sát.
Trợ lý Tăng giao hết chứng cứ cho cảnh sát, cảnh sát cũng vô cùng kinh ngạc, còn có chuyện con trai tự mình đưa mẹ đến đồn cảnh sát sao?
Tuy nhiên chủ mưu của sự việc này vẫn là trợ lý kia.
Mẹ Lục chỉ nói Tô Hiểu vài câu trước mặt cô ta, cô ta liền đưa ra ý kiến này, rồi thúc giục mẹ Lục làm, sau khi xong việc không chỉ được mẹ Lục coi trọng hơn mà còn nắm được thóp của mẹ Lục.
Mẹ Lục nhất thời không chịu được dụ hoặc liền đồng ý đưa tiền cho cô ta đi làm chuyện đó.
Cô mới không muốn phí hơi sức đi theo cốt truyện nổi tiếng gì đó đâu, cô chỉ muốn hưởng phúc thật tốt trong khoảng thời gian ít ỏi này thôi.
Đăng lên mạng chỉ đơn thuần là để thoả mãn ý muốn chia sẻ của mình thôi.
*
Nhà cũ Lục gia.
Khi xe Lục Trầm Uyên chạy vào nhà cũ, cảnh vật trước mặt vẫn y như 10 năm về trước khi ba anh vẫn còn sống, dù là cách trang trí nhà hay cây cối xung quanh đều được chăm sóc cẩn thận, giữ nguyên dáng vẻ như xưa.
Lục Trầm Uyên hơi thất thần.
Dường như quay trở về thời trẻ thơ.
Mẹ Lục thấy Lục Trầm Uyên về thì rất vui mừng, bảo phòng bếp buổi tối nấu mấy món ăn mà anh thích.
Lục Trầm Uyên ngắt lời bà, “Không cần đâu, con không ở lại ăn cơm.”
Mẹ Lục thấy sắc mặt Lục Trầm Uyên không được tốt, lo lắng hỏi: “Con sao vậy?”
Lục Trầm Uyên: “Đến thư phòng nói đi.”
Hiểu con không ai bằng mẹ, ánh mắt Lục Trầm Uyên nhìn bà hôm nay, không chỉ lạnh nhạt hơn trước rất nhiều, mà còn tràn đầy sự thất vọng.
Nhớ đến việc vẫn chưa nghe thấy tin tức gì về việc Tô Hiểu xảy ra chuyện, mẹ Lục không khỏi cảm thấy chột dạ.
Nhưng không thể nào, trợ lý nói với bà rằng kế hoạch rất cẩn thận, không có kẽ hở nào, cho dù không thành công thì cũng không thể tra ra bà được.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cửa phòng vừa đóng, Lục Trầm Uyên liền ném tập tài liệu cho mẹ Lục.
Trợ lý quả thật làm việc rất cẩn thận, gần như không có kẽ hở nào.
Nhưng những trò mèo đó của cô ta sao có thể qua mắt được Lục Trầm Uyên.
Mẹ Lục gượng cười, cầm tập tài liệu lên.
Chứng cứ rõ ràng.
Mẹ Lục vẫn giả vờ không biết chuyện, “Đây là gì? Sao lại có ảnh trợ lý của mẹ ở đây?”
Lục Trầm Uyên cười nhạt: “Mẹ, không cần phải nói dối trước mặt con.”
“Có phải người ở gần ta con đều không thích?”
“Ban đầu khi nói lấy Tô Hiểu, mẹ vừa nghe được là liên hôn liền giục con nhanh chóng cưới cô ấy, vậy sao bây giờ lại quay ra làm như vậy với cô ấy?”
“Con hy vọng mẹ có thể cho con một lời giải thích, nếu không con sẽ mặc định rằng bệnh tình của mẹ trở nên nặng hơn.”
“Nếu bệnh tình trở nặng, con sẽ sắp xếp đưa mẹ đi chữa trị.”
Mẹ Lục trừng to mắt, không dám tin nhìn Lục Trầm Uyên, “Con vì nó mà đến trách mắng mẹ? Còn nghi ngờ mẹ bị tâm thần?”
Mẹ Lục từ trước đến nay đều không thấy mình bị tâm thần, bà từ chối gặp bác sĩ, từ chối trị liệu, bà cảm thấy bản thân mình chỉ là muốn Lục Trầm Uyên ở cạnh mà thôi.
Ban đầu khi Lục Trầm Uyên biết chuyện, muốn mẹ Lục bắt đầu trị liệu, nhưng bà vô cùng kích động, phản kháng rất kịch liệt.
Thêm nữa mẹ Lục bình thường cũng không có dấu hiệu bất thường nào, nên vì không muốn kích thích bà nên chuyện trị liệu này cũng cứ thế cho qua.
Mẹ Lục ném tập tài liệu xuống đất, giấy tờ vương vãi khắp nơi, “Ta là mẹ của của con, nó là ai chứ? Con mới cưới nó được bao lâu? Nó là người của Tô gia con không biết sao, người Tô gia thì có lòng dạ gì tốt được?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lục Trầm Uyên: “Điều gì khiến mẹ nghĩ rằng có thể lấy lý do mẹ là mẹ của con để làm như vậy? Mẹ là mẹ của con không sai, nhưng đó không phải là lý do để mẹ làm hại vợ của con.”
“Tô gia có tốt hay không con tự có phán đoán, cô ấy có tốt hay không con cũng có thể nhìn ra được. Dù Tô gia có như thế nào, thì cô ấy cũng chưa từng làm chuyện gì có hại đến con, có hại cho Lục thị.”
Mẹ Lục ôm hai tai, gần như hét lên: “Ba con mà thấy con trách mắng mẹ như vậy, còn nói mẹ có bệnh, ông ấy sẽ nghĩ thế nào!!”
“Mẹ đều là vì tốt cho con! Tô Hiểu là người Tô gia, nhà họ Tô trước đây đã chèn ép con bao nhiêu chứ!”
Lục Trầm Uyên lạnh lùng nói ra sự thật: “Ba đã đi rồi.”
“Cho dù mẹ không muốn tin, thì ba cũng đã đi rồi, đã đi hơn mười năm rồi.”
Lục Trầm Uyên xoay người, “Hôm nay con đến, không phải là để tranh cãi với mẹ.”
Lục Trầm Uyên mở cửa phòng, mấy vệ sĩ đi vào, người đứng đầu khách sáo nói với mẹ Lục, “Lục lão phu nhân, mời ngài đi cùng chúng tôi.”
*
Nửa tiếng sau, mẹ Lục như được đổi mới nhận thức về con trai mình.
Lục Trầm Uyên quả thực không phải đến tranh cãi mà là để đưa bà ta đến đồn cảnh sát.
Trợ lý Tăng giao hết chứng cứ cho cảnh sát, cảnh sát cũng vô cùng kinh ngạc, còn có chuyện con trai tự mình đưa mẹ đến đồn cảnh sát sao?
Tuy nhiên chủ mưu của sự việc này vẫn là trợ lý kia.
Mẹ Lục chỉ nói Tô Hiểu vài câu trước mặt cô ta, cô ta liền đưa ra ý kiến này, rồi thúc giục mẹ Lục làm, sau khi xong việc không chỉ được mẹ Lục coi trọng hơn mà còn nắm được thóp của mẹ Lục.
Mẹ Lục nhất thời không chịu được dụ hoặc liền đồng ý đưa tiền cho cô ta đi làm chuyện đó.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro