Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Chương 45

2024-11-20 17:57:42

Xét đến Tô Hiểu không bị tổn thương gì đáng kể và bản thân cô cũng không báo án….

Nếu nghiêm khắc thì vẫn phải truy cứu tội danh, nhưng thời gian cũng không dài. Nhưng dù gì đây là ân oán mẹ chồng nàng dâu hào môn, lại là do con trai kéo mẹ đến đồn cảnh sát, con trai còn là tổng tài Lục thị, cái này….. các viên cảnh sát anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, rồi cùng quay ra nhìn Lục Trầm Uyên, đều không biết phải xử lý ra sao cho thoả đáng.

Lục Trầm Uyên liếc nhìn mẹ Lục sắc mặt trắng bệch đang ngồi đờ đẫn bên cạnh, không nói câu gì mà đứng dậy rời đi.

Trước khi đưa mẹ Lục đến đồn cảnh sát, anh đã biết mẹ Lục sẽ không bị tuyên án.

Anh mang bà đến, chỉ là muốn dùng biện pháp mạnh để cho bà biết, mình không phải là người ngu ngốc mà hiếu thuận, không phải là người cho dù bà có làm gì sai chỉ cần viện lý do là mẹ của anh là có thể tha thứ vô điều kiện.

Sự cố chấp của mẹ Lục, không có ai hiểu rõ hơn Lục Trầm Uyên cả.

Nếu không dùng biện pháp mạnh, bà căn bản sẽ không thay đổi.

Lục Trầm Uyên ngẩng đầu lên trời nhìn.

Tự mình đưa mẹ mình đến đồn cảnh sát, trong lòng anh sao mà dễ chịu được.

Nhưng cũng mong sau lần này, bà sẽ thu liễm lại.

Cuối cùng, mẹ Lục chỉ bị tạm giam nửa tháng, còn trợ lý kia thì bị truy xét tội hình sự và xử phạt theo luật.

  *

Sau khi Tô Hiểu đăng video đánh đàn lên mạng xong thì cũng không quan tâm đến nó nữa.

Vốn dĩ Tô Hiểu định dạo quanh thành phố chơi nhưng vì thời tiết quá nóng nên cô cũng bỏ cuộc.

Lăng Diệp mua một bộ cờ cá ngựa về, thế là Tô Hiểu liền tóm lấy ba người kia cùng chơi.

Khi Lục Trầm Uyên từ đồn cảnh sát về nhà, nhìn thấy bốn người đang ngồi bệt trên thảm vây quanh bàn cờ cá ngựa.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lăng Diệp thấy anh về, lập tức đến kéo Lục Trầm Uyên, “Lục tổng, đi làm mệt rồi đúng không? Đến chơi cả cờ ngựa thư giãn chút đi.”

Nói xong cũng không đợi Lục Trầm Uyên đáp mà lập tức kéo anh qua.

Lục Trầm Uyên cũng mơ màng ngồi xuống.

Nhưng nhìn thấy họ chơi vui vẻ, khó có lúc anh cũng nảy sinh hứng thú nên không từ chối.

Nói đến cờ cá ngựa, anh cũng không nhớ lần cuối cùng mình chơi trò này là bao nhiêu năm trước nữa rồi.

Bốn người vừa kết thúc một ván, Lục Trầm Uyên thay thế vào vị trí của Lăng Diệp, tiếp tục chơi màu cờ của Lăng Diệp.

Anh vừa ngồi xuống thì Tô Hiểu đã kiêu ngạo nói với anh, “Tôi giỏi nhất, tôi đã thắng nhiều ván lắm rồi đó!”

Thấy vẻ mặt tươi cười của cô, khuôn mặt Lục Trầm Uyên cũng nhiễm lên ý cười, “Ồ? Vậy sao?”

Tô Hiểu ném cho anh ánh mắt “anh cứ chờ xem xem”.

Vì lời nói của Tô Hiểu mà Lục Trầm Uyên ban đầu chỉ định chơi vui vui cũng bắt đầu nghiêm túc.

Nỗ lực hết sức chính là tôn trọng đối thủ.

Nhưng không biết tại sao, rất nhanh anh đã đá gần hết ngựa của Tô Hiểu về chuồng, cô chỉ còn lại một con duy nhất trên bàn cờ.

Lục Trầm Uyên thấy vẻ mặt của Tô Hiểu trong nháy mắt có sự thay đổi.

Cô buồn bã nhìn anh, vừa tủi thân vừa đáng thương.

Xúc xắc rơi khỏi đầu ngón tay Lục Thần Nguyên, “bốn”

Lục Trầm Uyên cầm con cờ lên, nhận ra nếu con cờ trong tay anh đi bốn bước thì sẽ đá nốt con ngựa cuối cùng của Tô Hiểu về chuồng.

Lúc này ánh mắt Tô Hiểu nhìn anh còn thêm một tia lạnh lẽo.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Hình như anh biết tại sao Tô Hiểu thắng rất nhiều ván rồi.

Anh ngẩng đầu lên nhìn Lăng Diệp.

Lăng Diệp vừa thay ra khỏi chỗ nhìn thấy bàn cờ cùng con cờ trong tay Lục Trầm Uyên, tỏ vẻ “tôi biết ngay mà”.

Lăng Diệp bưng cốc cà phê, giả vờ vô ý đi qua xem, rồi nhẹ nhàng đụng vào sau lưng Lục Trầm Uyên, con cờ trong tay Lục Trầm Uyên rơi ra khỏi bàn cờ, Lăng Diệp cao giọng nói, “Cờ của cậu ta rơi khỏi bàn cờ rồi, cái này không được tính nữa.”

Lục Trầm Uyên nhặt quân cờ lên để vào hộp, “Ừm, không tính.”

Lúc này biểu cảm trên mặt Tô Hiểu mới hoà hoãn lại.

  *

Sau đó, có thể nói Lục Trầm Uyên phải vắt óc suy nghĩ làm sao để cho Tô Hiểu nhiều cơ hội hơn, còn tự đề ra thêm mấy quy tắc mới, để quân cờ cuối cùng Tô Hiểu trở về đích, khiến cho bản thân sắp thắng trở thành thua.

Tô Hiểu đưa con ngựa cuối cùng về đích, “Nhìn xem, tôi đã nói tôi chơi rất giỏi mà.”

Lục Trầm Uyên cười, “Ừm, rất lợi hại.”

Chơi xong ván này, Lục Trầm Uyên cũng không rời đi.

Lăng Diệp và Dư Cẩn cứ như vậy nhìn Lục Trầm Uyên - người không bao giờ nhượng bộ trên thương trường, lại liên tục nhường cờ cho Tô Hiểu, hơn nữa còn nhường vô cùng kín đáo, khiến cho Tô Hiểu thắng vô cùng vui vẻ.

Lục Hạo ở bên cạnh xem cũng sững sờ.

Thì ra còn có thể nhường như vậy sao.

Quả nhiên con người không thể mãi không thay đổi.

Ví dụ như, đôi khi cũng cần đưa ra thêm vài quy tắc mới cho cờ cá ngựa.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc

Số ký tự: 0