Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc
Chương 49
2024-11-20 17:57:42
Tô Hiểu cũng không có thiện cảm gì với người đã lấy đi rất nhiều thứ từ nguyên chủ, Tô Liên chính là hình tượng nữ chủ ngốc bạch ngọt điển hình trong tiểu thuyết Mary Sue. Cô ta tin rằng bản chất con người là tốt, không có ai xấu cả, xấu cũng có thể bị cảm hoá.
Thường gọi là “thánh mẫu” í.
Không chỉ vậy, đây còn là kịch bản ngọt sủng, không chỉ nam chủ yêu thương chiều chuộng cô ta mà mấy người anh họ Tô gia cũng nâng cô ta trong lòng bàn tay. Tô Liên chỉ cần tươi cười rạng rỡ, cho dù có gây ra hoạ gì cũng có người đi theo giải quyết.
Nhưng rốt cuộc Tô Liên cũng không thực sự làm hại gì đến Tô Hiểu, tuy Tô Hiểu không thích cô ta nhưng cũng không đến nỗi ghét, vì vậy chỉ lạnh nhạt đáp một câu.
Tô Liên thấy cô đáp thì vui vẻ cười, lấy trong túi ra một que kẹo đưa cho Tô Hiểu.
Tô Hiểu: ……….
Tô Hiểu thật sự không nhịn được phàn nàn với Tiểu Bảo: “Này, cô ta mấy tuổi rồi vậy?”
Tiểu Bảo: “...... Đây là hình tượng nhân vật cô hiểu không? Thể hiện sự dễ thương, ngây thơ và thuần khiết như một đứa trẻ, có thể chữa lành cho mọi người.”
Tô Hiểu: “Có phải cậu học thuộc lời của cốt truyện rồi đọc cho tôi nghe không?”
Tiểu Bảo: “Ồ, bị cô phát hiện rồi.”
Tuy rằng hình tượng này có hơi vô lý, đã 25 tuổi rồi mà….
Nhưng Tô Hiểu vẫn nhận lấy.
Tô Liên thấy Tô Hiểu nhận lấy que kẹo càng vui hơn, lại nói chuyện tiếp với cô: “Thực ra, anh họ không có ý xấu gì đâu, anh ấy chỉ là muốn dỗ chị thôi, em cũng không để bụng lời anh ấy nói, nếu như điều đó có thể làm cho chị vui.”
Tô Hiểu: ?
Không hổ danh là thánh mẫu……..
Tô Hiểu cũng không muốn dạy dỗ cô ta, nếu cô ta đã nghĩ vậy thì cứ vậy đi, dù sao người nói cũng không phải cô.
Đúng lúc đạo diễn gọi, Tô Hiểu lập tức đi về phía trước.
Cô không thể nói chuyện được với Tô Liên.
*
Rất nhanh, thẻ giải mã đầu tiên được chia cho hai đội.
Vừa mới mở đầu nên độ khó không lớn, hai đội rất nhanh giải ra đáp án rồi đi về hai hướng khác nhau.
Mấy người đang đi thì có một cô dẫn một đứa trẻ đi qua, nhìn qua thì giống dân địa phương, họ hỏi đường nhóm Tô Hiểu, “Xin hỏi, mọi người có biết trung tâm giáo dục ở đâu không? Ai ya, thường ngày đều là con dâu tôi đưa cháu đi học, lần đầu tiên tôi đưa nên không biết đường.”
Bọn họ đương nhiên cũng không biết đường, lắc đầu liền tiếp tục đi.
Đến địa điểm giải mã thứ hai, nhân viên chương trình sớm đã đứng đợi họ rồi.
Nhân viên vừa thấy bọn họ đã cười tươi hỏi, “Đứa bé được một dì dắt đến hỏi đường lúc nãy đeo balo có thêu hình gì?”
Các khách mời choáng váng.
Lữ Nhạc Nguyên là khách mời thường trú của chương trình nên sớm đã đoán được dì gái lúc nãy chắc chắn không tự nhiên mà xuất hiện, vừa rồi anh ta đã rất cố gắng ghi nhớ màu sắc quần áo tóc tai của dì ấy, nhưng không ngờ tổ chương trình lại xảo quyệt như vậy, không hỏi về dì gái kia mà lại hỏi đứa bé.
Tô Hiểu nghĩ cũng không nghĩ đáp luôn, “Nút thắt bình an.” (mn không biết thì có thể lên gg search nha)
Cái này trước đây cô còn từng thêu cho phụ hoàng. Đứa trẻ đó vừa đến gần cô đã để ý thấy rồi.
Ba người còn lại kinh ngạc nhìn Tô Hiểu.
Ngoài Tô Liên ra, trong mắt hai người kia viết rõ, “Không phải cô đoán bừa đấy chứ.”
Đoán bừa không phải chuyện tốt, ai biết trả lời sai có phải chịu trừng phạt hay không? Không chừng đợi nghĩ lại lại nhớ ra thì sao?
Thế là Lâm Vệ Kiệt lập tức đứng ra phủ nhận, “Đừng nghe….”
Nhân viên chương trình: “Chúc mừng cô, trả lời đúng rồi! Đây là thẻ gợi ý cho vòng này.”
Lâm Vệ Kiệt xấu hổ nhìn Tô Hiểu.
Tô Hiểu cũng không để ý đến anh ta mà vui vẻ nhận lấy thẻ gợi ý, nhóm người tiếp tục dựa vào gợi ý trên thẻ để giải mã ra địa điểm tiếp theo.
Mới bắt đầu nên đều không khó lắm, không lâu nhóm người đã thuận lợi đi đến địa điểm thứ tư.
Bắt đầu từ đây, thẻ gợi ý cũng trở nên khó hơn nhiều.
Mấy người họ nghĩ một lúc lâu cũng không ra manh mối gì, vừa lúc đến buổi trưa nên quyết định đi ăn trước.
Họ chọn một quán ăn bên người khá vắng, nhưng một hàng người cộng thêm cả quay phim, họ quyết định không chen vào bên trong mà ngồi ở bên ngoài.
Vừa ngồi xuống không lâu thì nhìn thấy mấy đứa trẻ cầm đá đập một chiếc xe con, rất nhanh chiếc xe đó đã bị đập ra mấy lỗ, đến cả cửa kính cũng bị đập vỡ rồi.
Lúc này một người phụ nữ khá trẻ chạy đến, nhìn chiếc xe mà vô cùng bàng hoàng, có lẽ là chủ xe.
Cô ấy lớn tiếng mắng mấy đứa nhỏ, “Mấy đứa đứng im đây cho cô, không chăm chỉ học hàng mà học đi đập xe người khác sao? Gọi bố mẹ mấy đứa đến đây!”
Mấy đứa trẻ bị quát liền đứng im tại chỗ.
Vốn dĩ mọi người cũng không thấy vấn đề gì, đập hỏng xe người ta gọi phụ huynh đến đền là chuyện đương nhiên.
Không ngờ Tô Liên lại đứng dậy.
Cô ta đi đến trước mặt nữ chủ xe kia trách cứ: “Chúng đều là trẻ con, có thể nhẹ nhàng dạy bảo, chứ không phải quát mắng như thế này.” Nói xong thì ngồi xuống xoa đầu một đứa bé trai, cười nói, “Đừng sợ, không sao đâu.”
Thường gọi là “thánh mẫu” í.
Không chỉ vậy, đây còn là kịch bản ngọt sủng, không chỉ nam chủ yêu thương chiều chuộng cô ta mà mấy người anh họ Tô gia cũng nâng cô ta trong lòng bàn tay. Tô Liên chỉ cần tươi cười rạng rỡ, cho dù có gây ra hoạ gì cũng có người đi theo giải quyết.
Nhưng rốt cuộc Tô Liên cũng không thực sự làm hại gì đến Tô Hiểu, tuy Tô Hiểu không thích cô ta nhưng cũng không đến nỗi ghét, vì vậy chỉ lạnh nhạt đáp một câu.
Tô Liên thấy cô đáp thì vui vẻ cười, lấy trong túi ra một que kẹo đưa cho Tô Hiểu.
Tô Hiểu: ……….
Tô Hiểu thật sự không nhịn được phàn nàn với Tiểu Bảo: “Này, cô ta mấy tuổi rồi vậy?”
Tiểu Bảo: “...... Đây là hình tượng nhân vật cô hiểu không? Thể hiện sự dễ thương, ngây thơ và thuần khiết như một đứa trẻ, có thể chữa lành cho mọi người.”
Tô Hiểu: “Có phải cậu học thuộc lời của cốt truyện rồi đọc cho tôi nghe không?”
Tiểu Bảo: “Ồ, bị cô phát hiện rồi.”
Tuy rằng hình tượng này có hơi vô lý, đã 25 tuổi rồi mà….
Nhưng Tô Hiểu vẫn nhận lấy.
Tô Liên thấy Tô Hiểu nhận lấy que kẹo càng vui hơn, lại nói chuyện tiếp với cô: “Thực ra, anh họ không có ý xấu gì đâu, anh ấy chỉ là muốn dỗ chị thôi, em cũng không để bụng lời anh ấy nói, nếu như điều đó có thể làm cho chị vui.”
Tô Hiểu: ?
Không hổ danh là thánh mẫu……..
Tô Hiểu cũng không muốn dạy dỗ cô ta, nếu cô ta đã nghĩ vậy thì cứ vậy đi, dù sao người nói cũng không phải cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đúng lúc đạo diễn gọi, Tô Hiểu lập tức đi về phía trước.
Cô không thể nói chuyện được với Tô Liên.
*
Rất nhanh, thẻ giải mã đầu tiên được chia cho hai đội.
Vừa mới mở đầu nên độ khó không lớn, hai đội rất nhanh giải ra đáp án rồi đi về hai hướng khác nhau.
Mấy người đang đi thì có một cô dẫn một đứa trẻ đi qua, nhìn qua thì giống dân địa phương, họ hỏi đường nhóm Tô Hiểu, “Xin hỏi, mọi người có biết trung tâm giáo dục ở đâu không? Ai ya, thường ngày đều là con dâu tôi đưa cháu đi học, lần đầu tiên tôi đưa nên không biết đường.”
Bọn họ đương nhiên cũng không biết đường, lắc đầu liền tiếp tục đi.
Đến địa điểm giải mã thứ hai, nhân viên chương trình sớm đã đứng đợi họ rồi.
Nhân viên vừa thấy bọn họ đã cười tươi hỏi, “Đứa bé được một dì dắt đến hỏi đường lúc nãy đeo balo có thêu hình gì?”
Các khách mời choáng váng.
Lữ Nhạc Nguyên là khách mời thường trú của chương trình nên sớm đã đoán được dì gái lúc nãy chắc chắn không tự nhiên mà xuất hiện, vừa rồi anh ta đã rất cố gắng ghi nhớ màu sắc quần áo tóc tai của dì ấy, nhưng không ngờ tổ chương trình lại xảo quyệt như vậy, không hỏi về dì gái kia mà lại hỏi đứa bé.
Tô Hiểu nghĩ cũng không nghĩ đáp luôn, “Nút thắt bình an.” (mn không biết thì có thể lên gg search nha)
Cái này trước đây cô còn từng thêu cho phụ hoàng. Đứa trẻ đó vừa đến gần cô đã để ý thấy rồi.
Ba người còn lại kinh ngạc nhìn Tô Hiểu.
Ngoài Tô Liên ra, trong mắt hai người kia viết rõ, “Không phải cô đoán bừa đấy chứ.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đoán bừa không phải chuyện tốt, ai biết trả lời sai có phải chịu trừng phạt hay không? Không chừng đợi nghĩ lại lại nhớ ra thì sao?
Thế là Lâm Vệ Kiệt lập tức đứng ra phủ nhận, “Đừng nghe….”
Nhân viên chương trình: “Chúc mừng cô, trả lời đúng rồi! Đây là thẻ gợi ý cho vòng này.”
Lâm Vệ Kiệt xấu hổ nhìn Tô Hiểu.
Tô Hiểu cũng không để ý đến anh ta mà vui vẻ nhận lấy thẻ gợi ý, nhóm người tiếp tục dựa vào gợi ý trên thẻ để giải mã ra địa điểm tiếp theo.
Mới bắt đầu nên đều không khó lắm, không lâu nhóm người đã thuận lợi đi đến địa điểm thứ tư.
Bắt đầu từ đây, thẻ gợi ý cũng trở nên khó hơn nhiều.
Mấy người họ nghĩ một lúc lâu cũng không ra manh mối gì, vừa lúc đến buổi trưa nên quyết định đi ăn trước.
Họ chọn một quán ăn bên người khá vắng, nhưng một hàng người cộng thêm cả quay phim, họ quyết định không chen vào bên trong mà ngồi ở bên ngoài.
Vừa ngồi xuống không lâu thì nhìn thấy mấy đứa trẻ cầm đá đập một chiếc xe con, rất nhanh chiếc xe đó đã bị đập ra mấy lỗ, đến cả cửa kính cũng bị đập vỡ rồi.
Lúc này một người phụ nữ khá trẻ chạy đến, nhìn chiếc xe mà vô cùng bàng hoàng, có lẽ là chủ xe.
Cô ấy lớn tiếng mắng mấy đứa nhỏ, “Mấy đứa đứng im đây cho cô, không chăm chỉ học hàng mà học đi đập xe người khác sao? Gọi bố mẹ mấy đứa đến đây!”
Mấy đứa trẻ bị quát liền đứng im tại chỗ.
Vốn dĩ mọi người cũng không thấy vấn đề gì, đập hỏng xe người ta gọi phụ huynh đến đền là chuyện đương nhiên.
Không ngờ Tô Liên lại đứng dậy.
Cô ta đi đến trước mặt nữ chủ xe kia trách cứ: “Chúng đều là trẻ con, có thể nhẹ nhàng dạy bảo, chứ không phải quát mắng như thế này.” Nói xong thì ngồi xuống xoa đầu một đứa bé trai, cười nói, “Đừng sợ, không sao đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro