Mẹ Kế Hào Môn Chỉ Muốn Hưởng Phúc
Chương 50
2024-11-20 17:57:42
Lúc này, một phụ huynh chạy đến, nghe thấy Tô Liên nói giúp thì tự nhiên khẩu khí cũng lớn lên, “Sao cô lại so đo với trẻ con thế hả? Cô bao nhiêu tuổi, chúng bao nhiêu tuổi? Ai mà không có lúc chưa hiểu chuyện làm sai chứ.”
Tô Liên: “Đúng vậy, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Phụ huynh kia còn định nói gì nữa thì bị một âm thanh ngọt ngào nhưng mạnh mẽ cắt lời, “Trẻ con hiểu chuyện hay không là do phụ huynh có dạy dỗ tốt không, đập vỡ đồ của người ta đền tiền là chuyện đương nhiên.”
Phụ huynh kia liếc Tô Hiểu: “Á à cô giỏi như vậy sao, chắc lúc nhỏ cô chưa từng nghịch ngợm gây chuyện?”
Tô Liên kéo kéo góc áo của Tô Hiểu, “Chị, chúng vẫn chỉ là trẻ con mà thôi.”
Tô Hiểu thật sự không nhịn được nữa, “Cô là Bồ Tát đấy à? Cô tự ý thay cô ấy tha thứ cho mấy đứa trẻ nghịch ngợm này, vậy cô chịu tổn thất thay cho cô ấy à? Kể cả cô có chịu thay, cô cũng không có tư cách tha thứ thay cho cô ấy.”
Tô Liên bị Tô Hiểu hỏi cho không biết nói gì , đứng im tại chỗ không biết phải làm sao, khoé mắt đỏ lên trông đáng thương vô cùng.
Hai khách mời nam kia cũng là người già dặn, họ cũng không hề đứng về phía Tô Liên.
Vốn dĩ là lỗi sai của mấy đứa trẻ nghịch ngợm.
Phụ huynh kia vẫn mặt dày lên tiếng, “Cô này bị làm sao vậy hả, sao cô không có tình yêu thương như vậy chứ?”
Tô Hiểu: “Ồ, cô có tình yêu thương, vậy mỗi năm cô quyên góp được bao nhiêu cho trẻ em nghèo? Vừa rồi có lũ lụt cô đã quyên góp được bao nhiêu cho khu vực gặp nạn?”
Vị phụ huynh kia đương nhiên là không quyên góp một đồng nào, nhưng cô ta cũng không chịu thua mà hỏi ngược lại Tô Hiểu, “Thế cô quyên góp chưa?”
Tô Hiểu lấy điện thoại ra vào bộ sưu tập ảnh, đưa bill chuyển khoản ra trước mặt vị phụ huynh.
Trên bill chuyển khoản ghi rõ ràng, Tô Hiểu đã quyên góp 500 vạn (tệ) cho khu vực gặp lũ lụt.
Vị phụ huynh kia nhìn rõ bill chuyển khoản xong thì vô cùng kinh ngạc, cứng đờ người.
Cô ta tưởng rằng Tô Hiểu chỉ nói miệng vậy thôi, không ngờ thật sự có quyên góp, còn quyên góp số tiền lớn như vậy.
Khi mở miệng nói lần nữa, khẩu khí của cô ta rõ ràng đã giảm đi nhiều, nhưng vẫn thái độ nói, “Chậc, minh tinh các cô có thu nhập cao như vậy, đương nhiên là phải quyên góp rồi. Dân thường như chúng tôi, một tháng lương vất vả làm ra còn không đủ nuôi bản thân lấy đâu ra mà quyên góp.”
Tô Hiểu gật đầu: “Ừm cô nói đúng, vậy nên cũng có bắt cô quyên góp đâu, đây là trách nhiệm cô phải gánh lấy, đừng có ở đây lý sự tôi nghèo tôi có lý.”
Vị phụ huynh đó đuối lý liền hét lên, “Sao cô biết là con tôi làm hỏng, có chứng cứ không?”
Tô Hiểu chỉ một đám người của chương trình, “Chúng tôi đều nhìn thấy.”
“Các người nói nhìn thấy thì là thật à? Sao tôi biết được mấy người không nói dối. Ôi trời ơi, minh tinh ăn hiếp người, vô cớ vu oan cho con tôi.”
Tô Hiểu khoanh tay trước ngực, làm ra bộ dáng xem kịch, lạnh nhạt nhìn cô ta kêu gào hơn mười phút, đến khi xung quanh thu hút rất nhiều người đến, Tô Hiểu mới chỉ vào máy quay, “Ở đây có máy quay, chúng tôi còn có rất nhiều góc quay, cô muốn biết chân tướng sự việc như vậy, chúng ta đến đồn cảnh sát xem video, xem xem có phải chúng tôi vu oan hay không.”
Vị phụ huynh nghe vậy liền nhìn xung quanh, quả thật có rất nhiều máy quay.
Đương nhiên cô ta không muốn đến đồn cảnh sát, lườm Tô Hiểu mấy cái rồi không tình nguyện hỏi chủ xe, “Bao nhiêu tiền?”
Những người bao vây xung quanh nghe vậy cũng hiểu ra câu chuyện, dần dần tản đi.
Cô gái chủ xe gọi điện thoại hỏi công ty sửa chữa, nói cho họ biết loại xe cùng mức độ tổn hại, sau khi biết được đại khái giá cả sửa chữa thì chia đều cho số đứa trẻ ở đây.
Chuyển tiền bồi thường xong, vị phụ huynh kia liền dắt con mình đi.
Sau khi vị phụ huynh kia đi, Tô Hiểu ngồi xuống lấy điện thoại mình ra cho mấy đứa trẻ gọi phụ huynh mình đến.
Trong đó có một đứa trẻ cũng không phải nghịch ngợm lắm, khi nhận lấy điện thoại của Tô Hiểu còn xin lỗi, “Chị ơi, em xin lỗi…..em không cố ý đâu.”
Tô Hiểu xoa xoa đầu cô bé, chỉ về phía chủ xem “Đợi lát nữa bố mẹ đến thì qua xin lỗi chị gái kia, biết không?”
Cô bé gật đầu thật mạnh.
*
Các phụ huynh sau khi nghe được con mình gây chuyện thì lần lượt kéo đến.
Phần lớn các phụ huynh đều hiểu lý lẽ, bồi thường xong cũng khách khí xin lỗi chủ xe rồi mới rời đi.
Nhưng trong đó có một người nhìn biểu cảm có vẻ là không muốn đền tiền, vừa định mở miệng nói gì đó thì Tô Hiểu đã chỉ về phía mấy cái máy quay, “Ở đây có máy quay, chúng tôi đều đã quay được hết sự việc xảy ra, nếu muốn đôi co có thể đến đồn cảnh sát đôi co.”
Vị phụ huynh đó giận dữ chuyển tiền trả rồi dắt đứa con đi, đi được nửa đường không nhịn được đánh vào tay đứa bé một cái.
Tô Liên tủi thân đứng một bên từ nãy nhìn vậy liền chạy đến trách mắng vị phụ huynh kia: “Có chuyện gì từ từ nói, tại sao lại đánh đứa trẻ chứ? Nó còn bé như vậy.”
Vị phụ huynh kia giận dữ mắng lại, “Cô là ai vậy? Tôi dạy con tôi thì liên quan gì đến cô, quản tốt chuyện của mình đi, đúng là hết nói nổi.”
Nói xong liền đi mất.
Tô Liên: “Đúng vậy, có chuyện gì thì từ từ nói.”
Phụ huynh kia còn định nói gì nữa thì bị một âm thanh ngọt ngào nhưng mạnh mẽ cắt lời, “Trẻ con hiểu chuyện hay không là do phụ huynh có dạy dỗ tốt không, đập vỡ đồ của người ta đền tiền là chuyện đương nhiên.”
Phụ huynh kia liếc Tô Hiểu: “Á à cô giỏi như vậy sao, chắc lúc nhỏ cô chưa từng nghịch ngợm gây chuyện?”
Tô Liên kéo kéo góc áo của Tô Hiểu, “Chị, chúng vẫn chỉ là trẻ con mà thôi.”
Tô Hiểu thật sự không nhịn được nữa, “Cô là Bồ Tát đấy à? Cô tự ý thay cô ấy tha thứ cho mấy đứa trẻ nghịch ngợm này, vậy cô chịu tổn thất thay cho cô ấy à? Kể cả cô có chịu thay, cô cũng không có tư cách tha thứ thay cho cô ấy.”
Tô Liên bị Tô Hiểu hỏi cho không biết nói gì , đứng im tại chỗ không biết phải làm sao, khoé mắt đỏ lên trông đáng thương vô cùng.
Hai khách mời nam kia cũng là người già dặn, họ cũng không hề đứng về phía Tô Liên.
Vốn dĩ là lỗi sai của mấy đứa trẻ nghịch ngợm.
Phụ huynh kia vẫn mặt dày lên tiếng, “Cô này bị làm sao vậy hả, sao cô không có tình yêu thương như vậy chứ?”
Tô Hiểu: “Ồ, cô có tình yêu thương, vậy mỗi năm cô quyên góp được bao nhiêu cho trẻ em nghèo? Vừa rồi có lũ lụt cô đã quyên góp được bao nhiêu cho khu vực gặp nạn?”
Vị phụ huynh kia đương nhiên là không quyên góp một đồng nào, nhưng cô ta cũng không chịu thua mà hỏi ngược lại Tô Hiểu, “Thế cô quyên góp chưa?”
Tô Hiểu lấy điện thoại ra vào bộ sưu tập ảnh, đưa bill chuyển khoản ra trước mặt vị phụ huynh.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trên bill chuyển khoản ghi rõ ràng, Tô Hiểu đã quyên góp 500 vạn (tệ) cho khu vực gặp lũ lụt.
Vị phụ huynh kia nhìn rõ bill chuyển khoản xong thì vô cùng kinh ngạc, cứng đờ người.
Cô ta tưởng rằng Tô Hiểu chỉ nói miệng vậy thôi, không ngờ thật sự có quyên góp, còn quyên góp số tiền lớn như vậy.
Khi mở miệng nói lần nữa, khẩu khí của cô ta rõ ràng đã giảm đi nhiều, nhưng vẫn thái độ nói, “Chậc, minh tinh các cô có thu nhập cao như vậy, đương nhiên là phải quyên góp rồi. Dân thường như chúng tôi, một tháng lương vất vả làm ra còn không đủ nuôi bản thân lấy đâu ra mà quyên góp.”
Tô Hiểu gật đầu: “Ừm cô nói đúng, vậy nên cũng có bắt cô quyên góp đâu, đây là trách nhiệm cô phải gánh lấy, đừng có ở đây lý sự tôi nghèo tôi có lý.”
Vị phụ huynh đó đuối lý liền hét lên, “Sao cô biết là con tôi làm hỏng, có chứng cứ không?”
Tô Hiểu chỉ một đám người của chương trình, “Chúng tôi đều nhìn thấy.”
“Các người nói nhìn thấy thì là thật à? Sao tôi biết được mấy người không nói dối. Ôi trời ơi, minh tinh ăn hiếp người, vô cớ vu oan cho con tôi.”
Tô Hiểu khoanh tay trước ngực, làm ra bộ dáng xem kịch, lạnh nhạt nhìn cô ta kêu gào hơn mười phút, đến khi xung quanh thu hút rất nhiều người đến, Tô Hiểu mới chỉ vào máy quay, “Ở đây có máy quay, chúng tôi còn có rất nhiều góc quay, cô muốn biết chân tướng sự việc như vậy, chúng ta đến đồn cảnh sát xem video, xem xem có phải chúng tôi vu oan hay không.”
Vị phụ huynh nghe vậy liền nhìn xung quanh, quả thật có rất nhiều máy quay.
Đương nhiên cô ta không muốn đến đồn cảnh sát, lườm Tô Hiểu mấy cái rồi không tình nguyện hỏi chủ xe, “Bao nhiêu tiền?”
Những người bao vây xung quanh nghe vậy cũng hiểu ra câu chuyện, dần dần tản đi.
Cô gái chủ xe gọi điện thoại hỏi công ty sửa chữa, nói cho họ biết loại xe cùng mức độ tổn hại, sau khi biết được đại khái giá cả sửa chữa thì chia đều cho số đứa trẻ ở đây.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chuyển tiền bồi thường xong, vị phụ huynh kia liền dắt con mình đi.
Sau khi vị phụ huynh kia đi, Tô Hiểu ngồi xuống lấy điện thoại mình ra cho mấy đứa trẻ gọi phụ huynh mình đến.
Trong đó có một đứa trẻ cũng không phải nghịch ngợm lắm, khi nhận lấy điện thoại của Tô Hiểu còn xin lỗi, “Chị ơi, em xin lỗi…..em không cố ý đâu.”
Tô Hiểu xoa xoa đầu cô bé, chỉ về phía chủ xem “Đợi lát nữa bố mẹ đến thì qua xin lỗi chị gái kia, biết không?”
Cô bé gật đầu thật mạnh.
*
Các phụ huynh sau khi nghe được con mình gây chuyện thì lần lượt kéo đến.
Phần lớn các phụ huynh đều hiểu lý lẽ, bồi thường xong cũng khách khí xin lỗi chủ xe rồi mới rời đi.
Nhưng trong đó có một người nhìn biểu cảm có vẻ là không muốn đền tiền, vừa định mở miệng nói gì đó thì Tô Hiểu đã chỉ về phía mấy cái máy quay, “Ở đây có máy quay, chúng tôi đều đã quay được hết sự việc xảy ra, nếu muốn đôi co có thể đến đồn cảnh sát đôi co.”
Vị phụ huynh đó giận dữ chuyển tiền trả rồi dắt đứa con đi, đi được nửa đường không nhịn được đánh vào tay đứa bé một cái.
Tô Liên tủi thân đứng một bên từ nãy nhìn vậy liền chạy đến trách mắng vị phụ huynh kia: “Có chuyện gì từ từ nói, tại sao lại đánh đứa trẻ chứ? Nó còn bé như vậy.”
Vị phụ huynh kia giận dữ mắng lại, “Cô là ai vậy? Tôi dạy con tôi thì liên quan gì đến cô, quản tốt chuyện của mình đi, đúng là hết nói nổi.”
Nói xong liền đi mất.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro