Chương 52
2024-11-27 00:37:29
Khi nhìn rõ được người tới là ai, ông Hoắc xám xịt mặt mày, lùi về sau vài bước trong vô thức. Đó chính là mẹ của
Hoắc Kỳ Xuyên, một nữ doanh nhân có tiếng tăm, luôn luôn bận bịu.
- Dù sao nó cũng là con trai của tôi.
Ông Hoắc nghiến răng, phản bác lại lời của bà Thu Lam. Bà nhìn ông, không giấu nổi vẻ chán ghét:
Sao thế? Cô nhân tình nhỏ của ông không sinh được cho ông à? À quên, hay cô ta biết ông già yếu, hết sức rồi?Cô... cô... - Ông Hoắc không ngừng lắp bắp.Đừng quên lúc li dị, ông bảo chỉ cần tiền và cắt đứt mọi quan hệ với Kỳ Xuyên. Kỳ Xuyên nó niệm tình mang dòng máu của ông nên nó còn gọi ông một tiếng cha, vẫn theo họ của ông.Đới Mẫn Giai ngây người, không ngờ tới gia đình của Hoắc Kỳ Xuyên lại loạn như vậy.
Bà Thu Lam tiến lên trước, đối diện ông Hoắc mà không hề bị yếu thế:
- Tôi lần nữa nói rõ cho ông hiểu. Chuyện của Hoắc Kỳ Xuyên sẽ do chính thằng bé quyết định. Ông mà còn nhúng tay vào thì tôi sẽ triệt luôn đường sống còn lại của ông.
Nhà họ Nghiên vốn dĩ biết rõ việc này, cũng biết hiện tại ông Hoắc chẳng còn liên quan gì đến Hoắc Kỳ Xuyên.
Tuy nhiên họ lợi dụng lúc bà Thu Lam đi công tác xa, cùng ông Hoắc chia rẽ Đới Mẫn Giai và Hoắc Kỳ Xuyên. Họ nghĩ chỉ cần mau chóng tác hợp thành công anh và Nghiên Vũ thì dù bà Thu Lam có về, cũng sẽ tôn trọng quyết định của anh. Nào ngờ tới anh phũ phàng với mọi lời đề nghị.
Bà Thu Lam quay sang nhìn Đới Mẫn Giai:
- Cháu vào trong với cô.
Đới Mẫn Giai mở tròn mắt, vẫn vâng dạ lễ phép làm theo. Ông Hoắc phía sau không chịu được nên lần nữa lên tiếng:
- Bà có suy nghĩ thấu đáo k vậy? Rõ ràng Nghiên Vũ mới là người giúp ích được cho Kỳ Xuyên. Cô ta chỉ là một thư ký nhỏ bé, không danh không thế.
Bà Thu Lam liếc mắt nhìn ông ta, trên môi nở nụ cười khinh thường:
- Ông quên thân phận thật sự của ông rồi à? Đừng quên năm đó ông cũng chỉ là một thư ký. Nếu không phải tôi nể tình cha mẹ ông thì tôi đã cho ông vào tù rồi.
Ông Hoắc bị vạch trần thân phật thật trước mặt mọi người. Quá khứ đen tối mà ông ta luôn giấu giếm lần nữa bị bại lộ. Năm đó, ông ta cố tình lập kế hoạch để ngủ cùng bà Thu Lam, muốn một bước lên mây. Nhưng bà Thu Lam là dạng người phụ nữ kiên cường, không dễ bị khuất phục.
Nếu không phải cha mẹ chồng tốt bụng, hiểu đạt lí lẽ thì bà Thu Lam đã tố cáo ông ta tội c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p. Phần khác, ông ta có thể diễn tròn vai một người chồng tốt, đúng lúc bà không muốn gia đình ép kết hôn nên đã gật đầu chấp nhận.
Cánh cửa khép lại. Bên trong phòng, Hoắc Kỳ Xuyên vẫn chưa tỉnh lại nên không hay biết hai người phụ nữ anh yêu thương đang ở bên cạnh anh. Bà Thu Lam đỏ hoe mắt, nhưng nước mắt đã được kiềm lại. Bà vuốt ve bàn tay của con trai.
Ở nước ngoài, bà Thu Lam vẫn gọi điện cho Hoắc Kỳ Xuyên hằng ngày, cũng nắm rõ rất nhiều tin tức. Vào lúc anh nói rằng ông Hoắc liên lạc lại với mình, bà biết sẽ có giông tố xảy ra. Nhưng bà không nghĩ tới chuyện lại tới mức này. Là bà đã về quá trễ!
- Cháu là Đới Mẫn Giai sao?
Một lát sau, bà Thu Lam tiếp cận Đới Mẫn Giai. Cô đứng ở một góc, không làm phiền khoảng thời gian lắng đọng của hai mẹ con Hoắc Kỳ Xuyên. Vì thế khi bà nhắc đến mình, cô có chút ngơ ngác.
Dạ, cháu là Đới Mẫn Giai ạ.Cháu ngồi đi, không cần phải sợ.Khi không giáp mặt với ông Hoắc, bà Thu Lam dịu dàng, đằm thắm, gây cảm giác là một người mẹ hiền với đối phương. Đới Mẫn Giai không tự giác được mà nhích lại gần bà.
- Cháu xin lỗi. Anh Kỳ Xuyên ra nông nỗi này là do cháu...
Đới Mẫn Giai đã gặp sự phản đối ở ông Hoắc, dù biết ý đồ của ông ta không hề tốt nhưng nó vẫn gây ám ảnh cho cô. Hiện tại ngồi bên cạnh người mẹ nuôi nấng anh từ nhỏ đến lớn, cô lại càng kinh hãi hơn.
- Bác không có ý trách cháu đâu, dù bác không thể phủ nhận nhìn Kỳ Xuyên như vậy khiến bác rất đau lòng.
Nhưng nó bất chấp cứu người, cho thấy nó là một người có đức tính tốt.
Giọng nói của bà Thu Lam du dương, không quá hà khắc làm dịu đi tâm tình căng thẳng của Đới Mẫn Giai. Cô sụt sịt mũi, cố ngăn nước mắt lần nữa trào ra nhưng bàn tay ấm áp đột ngột đặt lên má cô.
- Chắc cháu cũng sợ hãi lắm. Mọi chuyện đã ổn rồi.
Đới Mẫn Giai mất mẹ từ sớm. Những uất nghẹn và thiếu thốn được giấu kín bất ngờ bùng nổ thành hai hàng nước mắt liên tục rơi xuống bàn tay run rẩy.
- Cháu xin lỗi... cháu xin lỗi cô nhiều lắm...
Bà Thu Lam ôm Đới Mẫn Giai vào lòng vỗ về:
- Không sao rồi.
Bà Thu Lam âm thần nhìn quá Hoắc Kỳ Xuyên ở trên giường, tự hỏi khi nào thì anh mới chịu tỉnh để còn dỗ con dâu nín khóc.
Hoắc Kỳ Xuyên, một nữ doanh nhân có tiếng tăm, luôn luôn bận bịu.
- Dù sao nó cũng là con trai của tôi.
Ông Hoắc nghiến răng, phản bác lại lời của bà Thu Lam. Bà nhìn ông, không giấu nổi vẻ chán ghét:
Sao thế? Cô nhân tình nhỏ của ông không sinh được cho ông à? À quên, hay cô ta biết ông già yếu, hết sức rồi?Cô... cô... - Ông Hoắc không ngừng lắp bắp.Đừng quên lúc li dị, ông bảo chỉ cần tiền và cắt đứt mọi quan hệ với Kỳ Xuyên. Kỳ Xuyên nó niệm tình mang dòng máu của ông nên nó còn gọi ông một tiếng cha, vẫn theo họ của ông.Đới Mẫn Giai ngây người, không ngờ tới gia đình của Hoắc Kỳ Xuyên lại loạn như vậy.
Bà Thu Lam tiến lên trước, đối diện ông Hoắc mà không hề bị yếu thế:
- Tôi lần nữa nói rõ cho ông hiểu. Chuyện của Hoắc Kỳ Xuyên sẽ do chính thằng bé quyết định. Ông mà còn nhúng tay vào thì tôi sẽ triệt luôn đường sống còn lại của ông.
Nhà họ Nghiên vốn dĩ biết rõ việc này, cũng biết hiện tại ông Hoắc chẳng còn liên quan gì đến Hoắc Kỳ Xuyên.
Tuy nhiên họ lợi dụng lúc bà Thu Lam đi công tác xa, cùng ông Hoắc chia rẽ Đới Mẫn Giai và Hoắc Kỳ Xuyên. Họ nghĩ chỉ cần mau chóng tác hợp thành công anh và Nghiên Vũ thì dù bà Thu Lam có về, cũng sẽ tôn trọng quyết định của anh. Nào ngờ tới anh phũ phàng với mọi lời đề nghị.
Bà Thu Lam quay sang nhìn Đới Mẫn Giai:
- Cháu vào trong với cô.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đới Mẫn Giai mở tròn mắt, vẫn vâng dạ lễ phép làm theo. Ông Hoắc phía sau không chịu được nên lần nữa lên tiếng:
- Bà có suy nghĩ thấu đáo k vậy? Rõ ràng Nghiên Vũ mới là người giúp ích được cho Kỳ Xuyên. Cô ta chỉ là một thư ký nhỏ bé, không danh không thế.
Bà Thu Lam liếc mắt nhìn ông ta, trên môi nở nụ cười khinh thường:
- Ông quên thân phận thật sự của ông rồi à? Đừng quên năm đó ông cũng chỉ là một thư ký. Nếu không phải tôi nể tình cha mẹ ông thì tôi đã cho ông vào tù rồi.
Ông Hoắc bị vạch trần thân phật thật trước mặt mọi người. Quá khứ đen tối mà ông ta luôn giấu giếm lần nữa bị bại lộ. Năm đó, ông ta cố tình lập kế hoạch để ngủ cùng bà Thu Lam, muốn một bước lên mây. Nhưng bà Thu Lam là dạng người phụ nữ kiên cường, không dễ bị khuất phục.
Nếu không phải cha mẹ chồng tốt bụng, hiểu đạt lí lẽ thì bà Thu Lam đã tố cáo ông ta tội c.ư.ỡ.n.g h.i.ế.p. Phần khác, ông ta có thể diễn tròn vai một người chồng tốt, đúng lúc bà không muốn gia đình ép kết hôn nên đã gật đầu chấp nhận.
Cánh cửa khép lại. Bên trong phòng, Hoắc Kỳ Xuyên vẫn chưa tỉnh lại nên không hay biết hai người phụ nữ anh yêu thương đang ở bên cạnh anh. Bà Thu Lam đỏ hoe mắt, nhưng nước mắt đã được kiềm lại. Bà vuốt ve bàn tay của con trai.
Ở nước ngoài, bà Thu Lam vẫn gọi điện cho Hoắc Kỳ Xuyên hằng ngày, cũng nắm rõ rất nhiều tin tức. Vào lúc anh nói rằng ông Hoắc liên lạc lại với mình, bà biết sẽ có giông tố xảy ra. Nhưng bà không nghĩ tới chuyện lại tới mức này. Là bà đã về quá trễ!
- Cháu là Đới Mẫn Giai sao?
Một lát sau, bà Thu Lam tiếp cận Đới Mẫn Giai. Cô đứng ở một góc, không làm phiền khoảng thời gian lắng đọng của hai mẹ con Hoắc Kỳ Xuyên. Vì thế khi bà nhắc đến mình, cô có chút ngơ ngác.
Dạ, cháu là Đới Mẫn Giai ạ.Cháu ngồi đi, không cần phải sợ.Khi không giáp mặt với ông Hoắc, bà Thu Lam dịu dàng, đằm thắm, gây cảm giác là một người mẹ hiền với đối phương. Đới Mẫn Giai không tự giác được mà nhích lại gần bà.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Cháu xin lỗi. Anh Kỳ Xuyên ra nông nỗi này là do cháu...
Đới Mẫn Giai đã gặp sự phản đối ở ông Hoắc, dù biết ý đồ của ông ta không hề tốt nhưng nó vẫn gây ám ảnh cho cô. Hiện tại ngồi bên cạnh người mẹ nuôi nấng anh từ nhỏ đến lớn, cô lại càng kinh hãi hơn.
- Bác không có ý trách cháu đâu, dù bác không thể phủ nhận nhìn Kỳ Xuyên như vậy khiến bác rất đau lòng.
Nhưng nó bất chấp cứu người, cho thấy nó là một người có đức tính tốt.
Giọng nói của bà Thu Lam du dương, không quá hà khắc làm dịu đi tâm tình căng thẳng của Đới Mẫn Giai. Cô sụt sịt mũi, cố ngăn nước mắt lần nữa trào ra nhưng bàn tay ấm áp đột ngột đặt lên má cô.
- Chắc cháu cũng sợ hãi lắm. Mọi chuyện đã ổn rồi.
Đới Mẫn Giai mất mẹ từ sớm. Những uất nghẹn và thiếu thốn được giấu kín bất ngờ bùng nổ thành hai hàng nước mắt liên tục rơi xuống bàn tay run rẩy.
- Cháu xin lỗi... cháu xin lỗi cô nhiều lắm...
Bà Thu Lam ôm Đới Mẫn Giai vào lòng vỗ về:
- Không sao rồi.
Bà Thu Lam âm thần nhìn quá Hoắc Kỳ Xuyên ở trên giường, tự hỏi khi nào thì anh mới chịu tỉnh để còn dỗ con dâu nín khóc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro