Chương 53
2024-11-27 00:37:29
Từ cái lần vạch mặt ông Hoắc ở bệnh viện, cuộc sống của Đới Mẫn Giai và Hoắc Kỳ Xuyên êm đềm được đôi chút.
Anh tỉnh lại, phát hiện bà Thu Lam đang nói chuyện vui vẻ cùng người con gái mình yêu thì không khỏi ngơ ngác:
- Con chết rồi à?
Bà Thu Lam đi tới, đánh nhẹ vào vai anh rồi mới ấn gọi bác sĩ:
- Mới tỉnh mà nói chuyện xui xẻo.
Anh cảm nhận được sự va chạm thì mới lấy lại được thần trí:
- Mẹ? Mẹ về rồi sao?
Bà Thu Lam gẵn giọng:
- Tôi không về kịp là cậu với Mẫn Giai đi đời nhà ma rồi.
Hoắc Kỳ Xuyên quay sang nhìn Đới Mẫn Giai, ánh mắt chan chứa lo lắng:
- Mẫn Giai, em không sao chứ?
Đới Mẫn Giai nắm lấy tay của anh, ân cần trả lời:
- Em ổn. Nhờ có anh đấy.
Hoắc Kỳ Xuyên mỉm cười, đợi đến khi bác sĩ vào thăm khám, tay anh vẫn không buông tay cô ra. Đới Mẫn Giai vô cùng phối hợp, thấy anh nhăn mặt thì an ủi, thấy anh mỏi thì xoa bóp khiến bà Thu Lam nhìn mà ngứa mắt. Bà xem đồng hồ, sau đó lên tiếng đánh tan không khí tình cảm đối diện:
Mẹ đi xử lý chút việc. Mẫn Giai, cháu giúp cô chăm sóc Kỳ Xuyên một lát nhé.Dạ thưa cô! - Cô lễ phép gật đầu.Hoắc Kỳ Xuyên hơi ngẩng người dậy, nén nhịn cơn đau:
- Mẹ, có việc gì thì nhớ nhắn cho con liền nhé.
Bà Thu Lam hơi dừng lại, sau đó gật đầu nhưng vẫn không quên nhắc nhở Hoắc Kỳ Xuyên rằng đừng xem nhẹ năng lực của bà. Anh mỉm cười. Vốn dĩ anh nào dám nghi ngờ khả năng của mẹ mình chứ. Anh chỉ sợ mẹ anh xử lý những người kia quá mức tàn bạo mà thôi.
Đợi bà Thu Lam rời khỏi, Hoắc Kỳ Xuyên mới tập trung ánh nhìn về phía Đới Mẫn Giai:
- Mẹ anh thích em đấy.
Cô ngượng ngùng, mặt ửng đỏ khoe sắc thiếu nữ, sau đó thành thật kể với anh:
- Hôm đó, em đã gặp cha của anh.
Hoắc Kỳ Xuyên nhíu mày, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng, lắng nghe Đới Mẫn Giai tường thuật lại toàn bộ quá trình.
Anh lặng im, không bình luận bất kỳ câu nào nhưng thông qua ánh mắt thì có thể hiểu rõ anh đã đoán được cuộc đối thoại với ông Hoắc diễn ra như thế nào.
Năm đó, Hoắc Kỳ Xuyên chuẩn bị thi lên trường điểm cấp ba, vừa về nhà sau lớp ôn luyện thì đã bắt gặp cảnh tượng mảnh vỡ bình sứ tan hoang khắp sàn nhà. Tuy nhiên người đập nó lại chính là ông Hoắc chứ không phải bà Thu Lam. Bà vẫn yên tĩnh trên ghế, thưởng thức tách trà của bản thân.
- Tại sao? Tại sao bà không tức giận?
Đó là một câu hỏi kì cục phát ra từ phía người mất kiểm soát tâm lý. Ông Hoắc thiếu điều ngã quy xuống:
- Có phải bà chưa từng yêu tôi? Bà xem thường tôi đúng chứ?
Bà Thu Lam ngẩng đầu, ánh mắt chẳng rõ tâm tư:
Hiện tại ông là người ngoại tình, lại muốn đẩy hết tội lên đầu tôi sao?Đó là vì người ta cho tôi biết thế nào là quan tâm, thế nào là tình yêu chân thành. Còn bà, bà chỉ suốt ngày áp bức tôi.Bà Thu Lam nhếch miệng. Áp bức trong lời ông ta nói chính là giúp ông ta ngồi lên vị trí Hoắc tổng. Áp bức trong lời ông ta nói chính là bà đã luôn tôn trọng và thực thi theo suy nghĩ của ông ta vào các dự án từ nhỏ đến lớn.
Dù cho bắt đầu của hai người họ là một mớ rắc rối trớ treo nhưng bà Thu Lam vẫn quyết tâm sống đúng với tinh thần một gia đình hạnh phúc và thấu hiểu lẫn nhau. Chỉ là cho tới khi người phụ nữ kia đem tờ siêu âm đến cho bà thì bà biết bà không cần phải nhường nhịn người đầu ấp tay gối này nữa.
Khi ấy, ông Hoắc chẳng quan tâm đến Hoắc Kỳ Xuyên, mà chỉ khăng khăng vào đứa bé trong bụng nhân tình.
Ông ta thấy rõ anh thừa hưởng hoàn toàn tính cách lẫn ngoại hình từ bà Thu Lam nên càng chán ghét anh hơn.
Tuy nhiên bởi vì biết rõ mình yếu thế, ông ta lựa chọn thỏa thuận với bà, nhận lấy một số tiền lớn để đi theo ả nhân tình.
Hoắc Kỳ Xuyên không suy sụp nhưng trong lòng lại trống rỗng. Anh đã nhìn thấu mối quan hệ không cân bằng tình cảm giữa ba mẹ mình đã lâu, và cũng đã chuẩn bị tinh thần. Nhìn người mình gọi là ba phũ phàng rời đi, anh dần nhắm chặt mắt lại, đằng sau vẫn nghe thấy mẹ mình sụt sịt mũi. Từ đó, anh cố gắng thay cho phần ông
Hoắc, bù đắp cho bà Thu Lam.
Hoắc Kỳ Xuyên không nói về vấn đề vì sao anh vẫn theo họ ông Hoắc, và vì sao anh vẫn bỏ qua cho ông ta mấy lần làm phiền cuộc sống của anh.
Đới Mẫn Giai cũng không hỏi lí do, bởi vì có lẽ Hoắc Kỳ Xuyên đã khổ tâm rất nhiều, chỉ là anh không thể hiện ra.
Cô ngồi bên cạnh anh, cả hai nhẹ nhàng dựa vào nhau, thấu hiểu tâm tình của nhau.
- Lần này, để em ở bên anh nhé. Em cũng có chuyện muốn nói với anh..
Anh tỉnh lại, phát hiện bà Thu Lam đang nói chuyện vui vẻ cùng người con gái mình yêu thì không khỏi ngơ ngác:
- Con chết rồi à?
Bà Thu Lam đi tới, đánh nhẹ vào vai anh rồi mới ấn gọi bác sĩ:
- Mới tỉnh mà nói chuyện xui xẻo.
Anh cảm nhận được sự va chạm thì mới lấy lại được thần trí:
- Mẹ? Mẹ về rồi sao?
Bà Thu Lam gẵn giọng:
- Tôi không về kịp là cậu với Mẫn Giai đi đời nhà ma rồi.
Hoắc Kỳ Xuyên quay sang nhìn Đới Mẫn Giai, ánh mắt chan chứa lo lắng:
- Mẫn Giai, em không sao chứ?
Đới Mẫn Giai nắm lấy tay của anh, ân cần trả lời:
- Em ổn. Nhờ có anh đấy.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Kỳ Xuyên mỉm cười, đợi đến khi bác sĩ vào thăm khám, tay anh vẫn không buông tay cô ra. Đới Mẫn Giai vô cùng phối hợp, thấy anh nhăn mặt thì an ủi, thấy anh mỏi thì xoa bóp khiến bà Thu Lam nhìn mà ngứa mắt. Bà xem đồng hồ, sau đó lên tiếng đánh tan không khí tình cảm đối diện:
Mẹ đi xử lý chút việc. Mẫn Giai, cháu giúp cô chăm sóc Kỳ Xuyên một lát nhé.Dạ thưa cô! - Cô lễ phép gật đầu.Hoắc Kỳ Xuyên hơi ngẩng người dậy, nén nhịn cơn đau:
- Mẹ, có việc gì thì nhớ nhắn cho con liền nhé.
Bà Thu Lam hơi dừng lại, sau đó gật đầu nhưng vẫn không quên nhắc nhở Hoắc Kỳ Xuyên rằng đừng xem nhẹ năng lực của bà. Anh mỉm cười. Vốn dĩ anh nào dám nghi ngờ khả năng của mẹ mình chứ. Anh chỉ sợ mẹ anh xử lý những người kia quá mức tàn bạo mà thôi.
Đợi bà Thu Lam rời khỏi, Hoắc Kỳ Xuyên mới tập trung ánh nhìn về phía Đới Mẫn Giai:
- Mẹ anh thích em đấy.
Cô ngượng ngùng, mặt ửng đỏ khoe sắc thiếu nữ, sau đó thành thật kể với anh:
- Hôm đó, em đã gặp cha của anh.
Hoắc Kỳ Xuyên nhíu mày, vẻ mặt có chút ngỡ ngàng, lắng nghe Đới Mẫn Giai tường thuật lại toàn bộ quá trình.
Anh lặng im, không bình luận bất kỳ câu nào nhưng thông qua ánh mắt thì có thể hiểu rõ anh đã đoán được cuộc đối thoại với ông Hoắc diễn ra như thế nào.
Năm đó, Hoắc Kỳ Xuyên chuẩn bị thi lên trường điểm cấp ba, vừa về nhà sau lớp ôn luyện thì đã bắt gặp cảnh tượng mảnh vỡ bình sứ tan hoang khắp sàn nhà. Tuy nhiên người đập nó lại chính là ông Hoắc chứ không phải bà Thu Lam. Bà vẫn yên tĩnh trên ghế, thưởng thức tách trà của bản thân.
- Tại sao? Tại sao bà không tức giận?
Đó là một câu hỏi kì cục phát ra từ phía người mất kiểm soát tâm lý. Ông Hoắc thiếu điều ngã quy xuống:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Có phải bà chưa từng yêu tôi? Bà xem thường tôi đúng chứ?
Bà Thu Lam ngẩng đầu, ánh mắt chẳng rõ tâm tư:
Hiện tại ông là người ngoại tình, lại muốn đẩy hết tội lên đầu tôi sao?Đó là vì người ta cho tôi biết thế nào là quan tâm, thế nào là tình yêu chân thành. Còn bà, bà chỉ suốt ngày áp bức tôi.Bà Thu Lam nhếch miệng. Áp bức trong lời ông ta nói chính là giúp ông ta ngồi lên vị trí Hoắc tổng. Áp bức trong lời ông ta nói chính là bà đã luôn tôn trọng và thực thi theo suy nghĩ của ông ta vào các dự án từ nhỏ đến lớn.
Dù cho bắt đầu của hai người họ là một mớ rắc rối trớ treo nhưng bà Thu Lam vẫn quyết tâm sống đúng với tinh thần một gia đình hạnh phúc và thấu hiểu lẫn nhau. Chỉ là cho tới khi người phụ nữ kia đem tờ siêu âm đến cho bà thì bà biết bà không cần phải nhường nhịn người đầu ấp tay gối này nữa.
Khi ấy, ông Hoắc chẳng quan tâm đến Hoắc Kỳ Xuyên, mà chỉ khăng khăng vào đứa bé trong bụng nhân tình.
Ông ta thấy rõ anh thừa hưởng hoàn toàn tính cách lẫn ngoại hình từ bà Thu Lam nên càng chán ghét anh hơn.
Tuy nhiên bởi vì biết rõ mình yếu thế, ông ta lựa chọn thỏa thuận với bà, nhận lấy một số tiền lớn để đi theo ả nhân tình.
Hoắc Kỳ Xuyên không suy sụp nhưng trong lòng lại trống rỗng. Anh đã nhìn thấu mối quan hệ không cân bằng tình cảm giữa ba mẹ mình đã lâu, và cũng đã chuẩn bị tinh thần. Nhìn người mình gọi là ba phũ phàng rời đi, anh dần nhắm chặt mắt lại, đằng sau vẫn nghe thấy mẹ mình sụt sịt mũi. Từ đó, anh cố gắng thay cho phần ông
Hoắc, bù đắp cho bà Thu Lam.
Hoắc Kỳ Xuyên không nói về vấn đề vì sao anh vẫn theo họ ông Hoắc, và vì sao anh vẫn bỏ qua cho ông ta mấy lần làm phiền cuộc sống của anh.
Đới Mẫn Giai cũng không hỏi lí do, bởi vì có lẽ Hoắc Kỳ Xuyên đã khổ tâm rất nhiều, chỉ là anh không thể hiện ra.
Cô ngồi bên cạnh anh, cả hai nhẹ nhàng dựa vào nhau, thấu hiểu tâm tình của nhau.
- Lần này, để em ở bên anh nhé. Em cũng có chuyện muốn nói với anh..
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro