Mẹ Ruột Của Cậu Ấm Hào Môn Đã Trở Lại
Chương 4
Dư Ngã Bạch Lộ
2024-05-27 11:56:59
Lục Khê không có gì phải lo lắng, thế nào là thế nào?
Cô đã xuyên không rồi, dù có vô lý đến đâu cũng phải chấp nhận hiện thực.
Với cô mà nói thì đây là chuyện tốt, ít nhất không phải chết sớm, sau này cứ đi từng bước một.
So với Tạ lớn, bây giờ cô lại hứng thú với Tạ nhỏ hơn.
Nếu cô không xuyên không, cô sẽ sinh đứa con trai này sau một năm nữa, tính thời gian, không lâu nữa cô sẽ mang thai, sinh ra nó, đặt tên là Tạ Hành, do đột ngột qua đời nên cô không thể nhìn nó lớn lên.
Nghe vừa tốt đẹp lại bi thương... Nhưng Lục Khê lại thấy hoang mang vô cùng.
Với cô mà nói, mình chỉ ngủ một giấc, sao lại có một đứa con trai lớn thế này?
Tạ Hành bây giờ mười sáu tuổi, nhưng cô chỉ mới hai mươi hai thôi! Thật kỳ lạ phải không?
Mặc dù lý trí mách bảo cô mình chỉ là mất đi khoảng thời gian đó, Tạ Hành chính là con ruột của cô.
Nhưng về mặt tình cảm, cô rất khó tưởng tượng mình mang thai, lại trải qua quá trình sinh con đau đớn, cứ như tự dưng có một đứa con trai mười sáu tuổi từ trên trời rơi xuống vậy.
Nhưng kỳ lạ là, Lục Khê lại không bài xích, mà thấy tò mò nhiều hơn.
Cô không để ý đến Uông Linh, hỏi quản gia: "Tạ Hành đâu, sao nó không xuống ăn sáng?"
Chưa đợi quản gia trả lời, Uông Linh đã tìm được chỗ đột phá, nói bóng gió: "Vị tiểu thư này, chuyện của Tiểu Hành không cần cô bận tâm, có bố nó lo."
Lục Khê: "Tôi là mẹ nó, tôi cũng muốn bận tâm, bà quản được à?"
Uông Linh: "..." Là bà ta nghe nhầm hay người phụ nữ này điên rồi?
Uông Linh kinh ngạc hỏi: "Cô nói bậy bạ gì đó?"
Không chỉ có bà ta mà những người khác trong nhà ăn bao gồm cả quản gia đều ngây người, vẻ mặt như vừa ăn phải quả dưa to đùng.
Tuy nhiên Lục Khê vẫn thản nhiên ăn uống, căn bản không để ý đến Uông Linh, chỉ nói chuyện với quản gia, nói cho ông biết thói quen ăn uống của cô.
"Sau này trước chín giờ tôi không dậy, không cần gọi tôi, tôi sẽ ăn trưa luôn."
"Bữa sáng không cần trứng, sữa tươi đổi thành sữa chua."
"Đồ ăn đừng cay quá, tôi sẽ nổi mụn..."
Quản gia tuy là người chuyên nghiệp, thế nhưng nghe những yêu cầu đổi khách thành chủ này, dù vẫn mỉm cười nhưng vẫn không nhịn được cau mày.
Cô Lục này... có vẻ hơi vô tư quá rồi?
Nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của ông ta, Lục Khê kịp thời dừng lại.
"..." Cô quên mất.
Với cô mà nói, cô vẫn là nữ chủ nhân ở đây, nhưng với những người khác, cô chỉ là một người phụ nữ xa lạ mà Tạ Dĩ Triều đưa về.
Quả nhiên cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với sự thay đổi này, thật đau đầu.
Cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lời đã nói ra không thể thu hồi, hơn nữa, cô chính là nữ chủ nhân ở đây, chỉ có thể để người khác thích ứng với cô.
Uông Linh không tìm được cảm giác tồn tại, tức giận bỏ ra khỏi biệt thự.
Bà ta lấy điện thoại ra, đôi mắt tam giác tinh ranh lộ ra căm hận, bấm một dãy số: "Alo, là Tiểu Hành à, bà Uông nói cho con biết, bố con định tìm mẹ kế cho con đấy!"
Con ruồi nhặng phiền phức cuối cùng cũng đi rồi, không ai làm phiền, Lục Khê ăn uống ngon miệng hơn, bình thường buổi sáng cô không có cảm giác thèm ăn, nhưng hôm qua đói bụng cả ngày, hôm nay rất cần bổ sung thể lực.
Quản gia lại có vẻ muốn nói lại thôi.
Mặc dù ông ta không quen Lục Khê, còn thấy cô hơi kỳ lạ, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ, có hơi hấp tấp cũng không sao, huống hồ ông chủ đã dặn dò phải chăm sóc cô thật tốt.
Vì vậy, ông ta đã bóng gió nhắc nhở: "Cái bà Uông Linh đó... cô đắc tội với bà ta, có thể sẽ gặp phiền phức."
Cô đã xuyên không rồi, dù có vô lý đến đâu cũng phải chấp nhận hiện thực.
Với cô mà nói thì đây là chuyện tốt, ít nhất không phải chết sớm, sau này cứ đi từng bước một.
So với Tạ lớn, bây giờ cô lại hứng thú với Tạ nhỏ hơn.
Nếu cô không xuyên không, cô sẽ sinh đứa con trai này sau một năm nữa, tính thời gian, không lâu nữa cô sẽ mang thai, sinh ra nó, đặt tên là Tạ Hành, do đột ngột qua đời nên cô không thể nhìn nó lớn lên.
Nghe vừa tốt đẹp lại bi thương... Nhưng Lục Khê lại thấy hoang mang vô cùng.
Với cô mà nói, mình chỉ ngủ một giấc, sao lại có một đứa con trai lớn thế này?
Tạ Hành bây giờ mười sáu tuổi, nhưng cô chỉ mới hai mươi hai thôi! Thật kỳ lạ phải không?
Mặc dù lý trí mách bảo cô mình chỉ là mất đi khoảng thời gian đó, Tạ Hành chính là con ruột của cô.
Nhưng về mặt tình cảm, cô rất khó tưởng tượng mình mang thai, lại trải qua quá trình sinh con đau đớn, cứ như tự dưng có một đứa con trai mười sáu tuổi từ trên trời rơi xuống vậy.
Nhưng kỳ lạ là, Lục Khê lại không bài xích, mà thấy tò mò nhiều hơn.
Cô không để ý đến Uông Linh, hỏi quản gia: "Tạ Hành đâu, sao nó không xuống ăn sáng?"
Chưa đợi quản gia trả lời, Uông Linh đã tìm được chỗ đột phá, nói bóng gió: "Vị tiểu thư này, chuyện của Tiểu Hành không cần cô bận tâm, có bố nó lo."
Lục Khê: "Tôi là mẹ nó, tôi cũng muốn bận tâm, bà quản được à?"
Uông Linh: "..." Là bà ta nghe nhầm hay người phụ nữ này điên rồi?
Uông Linh kinh ngạc hỏi: "Cô nói bậy bạ gì đó?"
Không chỉ có bà ta mà những người khác trong nhà ăn bao gồm cả quản gia đều ngây người, vẻ mặt như vừa ăn phải quả dưa to đùng.
Tuy nhiên Lục Khê vẫn thản nhiên ăn uống, căn bản không để ý đến Uông Linh, chỉ nói chuyện với quản gia, nói cho ông biết thói quen ăn uống của cô.
"Sau này trước chín giờ tôi không dậy, không cần gọi tôi, tôi sẽ ăn trưa luôn."
"Bữa sáng không cần trứng, sữa tươi đổi thành sữa chua."
"Đồ ăn đừng cay quá, tôi sẽ nổi mụn..."
Quản gia tuy là người chuyên nghiệp, thế nhưng nghe những yêu cầu đổi khách thành chủ này, dù vẫn mỉm cười nhưng vẫn không nhịn được cau mày.
Cô Lục này... có vẻ hơi vô tư quá rồi?
Nhìn thấy vẻ mặt muốn nói lại thôi của ông ta, Lục Khê kịp thời dừng lại.
"..." Cô quên mất.
Với cô mà nói, cô vẫn là nữ chủ nhân ở đây, nhưng với những người khác, cô chỉ là một người phụ nữ xa lạ mà Tạ Dĩ Triều đưa về.
Quả nhiên cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng được với sự thay đổi này, thật đau đầu.
Cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, lời đã nói ra không thể thu hồi, hơn nữa, cô chính là nữ chủ nhân ở đây, chỉ có thể để người khác thích ứng với cô.
Uông Linh không tìm được cảm giác tồn tại, tức giận bỏ ra khỏi biệt thự.
Bà ta lấy điện thoại ra, đôi mắt tam giác tinh ranh lộ ra căm hận, bấm một dãy số: "Alo, là Tiểu Hành à, bà Uông nói cho con biết, bố con định tìm mẹ kế cho con đấy!"
Con ruồi nhặng phiền phức cuối cùng cũng đi rồi, không ai làm phiền, Lục Khê ăn uống ngon miệng hơn, bình thường buổi sáng cô không có cảm giác thèm ăn, nhưng hôm qua đói bụng cả ngày, hôm nay rất cần bổ sung thể lực.
Quản gia lại có vẻ muốn nói lại thôi.
Mặc dù ông ta không quen Lục Khê, còn thấy cô hơi kỳ lạ, nhưng dù sao cũng chỉ là một cô gái trẻ, có hơi hấp tấp cũng không sao, huống hồ ông chủ đã dặn dò phải chăm sóc cô thật tốt.
Vì vậy, ông ta đã bóng gió nhắc nhở: "Cái bà Uông Linh đó... cô đắc tội với bà ta, có thể sẽ gặp phiền phức."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro