Mẹ Ruột Của Cậu Ấm Hào Môn Đã Trở Lại

Chương 5

Dư Ngã Bạch Lộ

2024-05-27 11:56:59

Lục Khê nhún vai: "Tôi biết, không sao."

Trong lòng cô thấy rất buồn cười, Uông Linh chẳng qua chỉ là người giúp việc cho mẹ của Tạ Dĩ Triều, hồi nhỏ đã chăm sóc Tạ Dĩ Triều, lúc Lục Khê mới gả vào đây, Uông Linh thường đến dạy dỗ cô, không ít lần bị cô phản bác.

Lục Khê không để bụng, cô chậm rãi ăn hết miếng cuối cùng, lại hỏi quản gia: "Tạ Hành không ở nhà sao?"

"Tiểu Hành ở trường nội trú."

"Vậy cuối tuần nó mới về à?" Lục Khê thất vọng hỏi.

Quản gia khựng lại, vẻ mặt có chút lo lắng, lắc đầu: "Đáng lẽ là vậy, nhưng tháng trước Tiểu Hành cãi nhau với ông chủ, một tháng rồi không về nhà."

Lục Khê nhíu mày, bỏ nhà đi sao...

Ngủ một giấc bỗng nhiên có thêm một đứa con trai nổi loạn là trải nghiệm như thế nào?

Lục Khê không nhịn được muốn thở dài, cô không kiên nhẫn với trẻ con, từ nhỏ đến lớn thậm chí còn chưa nuôi thú cưng bao giờ, chỉ biết từng chơi game nuôi con.

Trẻ sơ sinh trắng trẻo mập mạp, còn ngoan ngoãn nghe lời, hoàn toàn khác với đứa con trai nổi loạn mười sáu tuổi ngoài đời thực.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


"Có ảnh của nó không?" Lục Khê hỏi.

Dù có không thích ứng đến đâu, cô vẫn rất tò mò về đứa con trai cùng huyết thống này.

Cô muốn biết đứa con thừa hưởng gen của cô trông như thế nào.

Trong giấc mơ đó, khuôn mặt mọi người đều mơ hồ, cô không nhìn rõ bất cứ ai, nhưng mà...

Lục Khê sờ sờ khuôn mặt mịn màng của mình, trong đầu hiện lên khuôn mặt anh tuấn của Tạ Dĩ Triều, có chút tự luyến nghĩ, Tạ Hành thừa hưởng gen của hai người bọn họ, trừ khi nó đột biến gen, nếu không thì chắc chắn sẽ không đến nỗi nào.

Quản gia: "Có album ảnh, nhưng ở trong phòng sách của ông chủ, đã khóa rồi không vào được."

Lục Khê lộ vẻ tiếc nuối.

Không còn cách nào khác, cô chỉ có thể đích thân đi gặp con trai một lần.

Cô đứng dậy, giọng điệu bình tĩnh nói: "Giúp tôi chuẩn bị xe, đưa tôi đến trường của Tạ Hành."

Quản gia ngây người.

Mặt ông ta rất khó tả, thực sự khâm phục lòng dũng cảm của cô gái này, tuy ông ta không biết mối quan hệ giữa cô và ông chủ đã tiến triển đến đâu, nhưng dù sao cũng chưa kết hôn, danh không chính ngôn không thuận, vậy mà đã định giúp ông chủ quản con trai rồi sao?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Dù sao thì đó cũng là con của Tạ Dĩ Triều với người vợ trước, nhiều năm như vậy, Tạ Dĩ Triều vẫn một mình, một người đàn ông độc thân có điều kiện như ông chủ, bên cạnh không thiếu phụ nữ để ý, thế nhưng chỉ có cô Lục là người duy nhất "lên được vị trí cao".

Nhìn từ góc độ của đàn ông, cô ấy đúng là xinh đẹp, ngay cả ông chủ cũng không kiềm chế được, điều này hoàn toàn có thể lý giải.

Nhưng sự nghiệp của ông chủ rất thành công, tuyệt đối không phải kẻ ngốc để mặc cho bạn gái can thiệp vào gia đình mình.

Quản gia áy náy trả lời, chuyện này ông ta phải xin chỉ thị của ông chủ trước.

"Không sao."

Lục Khê hiểu suy nghĩ của ông ta, thoải mái gật đầu, trước khi khôi phục lại thân phận, cô thực sự chỉ là người ngoài, bây giờ trong mắt quản gia và những người khác, cô có lẽ đã bị gắn mác "người phụ nữ xấu xa đầy tham vọng", "mẹ kế có mục đích đen tối", v.v.

Chưa đầy ba phút, quản gia đã quay lại, ánh mắt ông ta có chút hoảng hốt, thế nhưng thái độ với Lục Khê lại càng thêm kính trọng.

Ông ta không ngờ, sau khi nghe xong Tạ Dĩ Triều thậm chí không suy nghĩ mà đã đồng ý.

Xem ra địa vị của cô trong lòng Tạ Dĩ Triều không bình thường, biết đâu không lâu nữa cô thực sự sẽ trở thành nữ chủ nhân nơi này, làm mẹ kế của Tạ Hành.

Ngược lại Lục Khê lại không vui, nhíu mày hỏi: "Tạ Dĩ Triều đồng ý nhanh vậy sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Ruột Của Cậu Ấm Hào Môn Đã Trở Lại

Số ký tự: 0