Mẹ Ruột Của Tiểu Phản Diện Lắm Lời [Thập Niên 70]

Khâu Hai Mũi (1)

Lâm Quả Đống

2024-02-20 00:40:13

Lúc ấy tập đoàn trang phục ở địa phương cô đặc biệt nhiều, cô cũng không muốn đến nơi trời xa đất lạ học đại học, cho nên khi điền nguyện vọng, cô đã điền trường cao đẳng quần áo ở địa phương.

Chẳng qua sau khi tốt nghiệp đại học, cha mẹ có gia đình mới của riêng mình cho nên không cho cô tiền sinh hoạt nữa.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô thành công trở thành trợ lý của nhà thiết kế trong tập đoàn quần áo nổi tiếng ở địa phương.

Từ mua bán nhỏ lẻ đến bắt đầu mở cửa hàng. Khi bắt đầu chỉ là nghề tay trái, sau đó kiếm lời không ít tiền từ công việc này, cô bắt đầu mua bán toàn thời gian.

Từ một tháng mấy ngàn đến một tháng mấy chục ngàn, cô còn tự thuê một cửa hàng.

“Đồng chí, cô tỉnh rồi? Cô thấy thế nào? Có chỗ nào không thoải mái không?” Người đàn ông trung niên thấy Ninh Thư đã tỉnh, giọng nói run rẩy hỏi.

Vừa rồi thật sự hù chết hắn ta, sau khi hắn đụng trúng nữ đồng chí này, thấy nữ đồng chí nằm trên mặt đất không nhúc nhích, hắn duỗi tay sờ mũi đối phương tận mấy lần đều không cảm nhận được hơi thở của đối phương.

Hiện tại thấy nữ đồng chí này mở to mắt, hắn nghĩ có thể là vừa nãy mình quá khẩn trương, cho nên chỉ nhầm lẫn thôi.

Ninh Thư giật giật, bò dậy từ trên mặt đất, hành động này, khiến mày cô nhíu chặt hơn vài phần, miệng vết thương sau gáy càng đau hơn.

Cô theo bản năng duỗi tay sờ, lại phát hiện trên tay mình có cầm đồ vật, nhìn kỹ lại, tiếp theo cô đột nhiên mở to hai mắt, đây không phải điện thoại di động của cô sao? Tại sao điện thoại di động của cô lại đến nơi này?



“Đồng chí? Đồng chí, cô sao rồi? Đồng chí, thật xin lỗi, mẹ tôi bị bệnh nặng, tôi mới mua thuốc từ tiệm thuốc, đang vội vã về nhà, cho nên không nhìn thấy cô. Cô xem thế này đi, tôi bồi thường cho cô 50 tệ tiền thuốc men, cô tới bệnh viện kiểm tra thử xem, nếu tiền thuốc men không đủ, cô cứ tới đơn vị của tôi tìm tôi, tôi là chủ nhiệm xưởng dệt, tên Chương Phúc Quân, cô xem được không?”

Chương Phúc Quân cảm thấy như này đi bệnh viện kiểm tra chắc là không đến 50 tệ, nhưng hắn sốt ruột cho mẹ già ở nhà, thật vất vả hôm nay mua được một cây nhân sâm 50 năm, hắn vội vã trở về, không muốn dây dưa nhiều hơn với đối phương.

Ninh Thư lấy lại tinh thần từ sự hiện diện của cái điện thoại di động: “Được, tôi tới bệnh viện trước, nếu có vấn đề khác tôi lại đến tìm anh, còn nếu không có vấn đề, đến lúc đó tôi sẽ trả tiền thừa cho anh.”

“Không cần không cần.” Chương Phúc Quân nghe cô nói như vậy, cảm thấy chắc đối phương không phải người gây rối, “Nếu thừa bao nhiêu thì xem như cho đồng chí tiền mua chút đồ ăn bổ sung dinh dưỡng.”

Hắn thấy dáng vẻ đồng chí này trắng nõn bụ bẫm, lại xem quần áo trên người cô khá mới, chắc hẳn điều kiện trong nhà cũng tốt, phỏng chừng người có điều kiện như vậy sẽ không đi lừa đảo.

Khi Chương Phúc Quân nói, động tác trong tay không hề chậm, hắn lập tức lấy tiền từ trong túi, đếm đủ năm tờ mười tệ đại đoàn kết thì đặt vào trong tay Ninh Thư.

“Đồng chí, vậy tôi đi trước.” Nói rồi, hắn không đợi Ninh Thư đáp lại, mà đạp xe đạp đi mất.

Ninh Thư cũng không đáp lại hắn, cô nhìn điện thoại xuyên qua tiền Chương Phúc Quân vừa cho, mà hình như Chương Phúc Quân cũng không nhìn thấy điện thoại di động cô cầm trong tay, cô hiểu rõ, cô có thể cảm nhận được chiếc điện thoại trên tay khi nắm chặt, người khác phỏng chừng không nhìn thấy.

Nghĩ đến đây, Ninh Thư biết, đây chắc là bàn tay vàng khi cô xuyên qua.

Ninh Thư nhớ rõ trước khi xuyên qua, mình đang hái cam trên núi thì bị rắn đầu tam giác cắn, lúc ấy cô vừa thấy hình dạng con rắn đó đã biết là rắn độc, cứ việc đang rất sợ hãi, cô vẫn bình tĩnh chụp lại ảnh con rắn để bác sĩ dễ dàng cứu chữa, lại gọi 120, tiếp theo cô bắt đầu chờ 120, nhưng không chờ được 120, cô đã mất ý thức.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Ruột Của Tiểu Phản Diện Lắm Lời [Thập Niên 70]

Số ký tự: 0