Mẹ Ruột Của Tiểu Phản Diện Lắm Lời [Thập Niên 70]
Xuyên Qua (3)
Lâm Quả Đống
2024-02-20 00:40:13
Chẳng qua, chỉ với kỹ năng nấu nướng ngay cả heo cũng ghét kia của cô ta, bọn nhỏ ăn xong vẫn bình an vô sự, cũng là dạ dày bọn nhỏ khỏe.
Phải biết rằng nguyên chủ ở nhà mẹ đẻ chính là lười biếng được chừng nào thì lười biếng phút đó, căn bản sẽ không xuống bếp.
Đương nhiên, mẹ cô ta cũng không dám cho cô ta xuống bếp, sợ thứ tốt bị cô ta trộm ăn hết.
Tuy rằng nguyên chủ toàn dùng mánh lới trốn công việc nhà ở nhà mẹ đẻ, nhưng thành tích lại là tốt nhất.
Đại khái là từ nhỏ cô ta đã che giấu sự oán hận trong lòng, cô ta muốn chứng minh mình có tiền đồ hơn các người anh chị em còn lại.
Hơn nữa cô ta cũng biết, trong nhà không thể trợ giúp cô ta, cô ta phải dựa vào bản thân mình.
Nề hà thành tích cô ta có tốt đến mấy cũng vô dụng, cuối cùng vẫn bị cha mẹ lén báo tên xuống nông thôn.
Mà hôm nay, nguyên chủ về nhà mẹ đẻ. Mấy ngày hôm trước cô ta nhận được một bức thư, là Hạ Linh bạn tốt ở quê cô ta gửi tới, Hạ Linh là người bạn thân nhất trong số không nhiều bạn bè của nguyên chủ, khác với nguyên chủ không được cha mẹ thương yêu, Hạ Linh rất được người nhà yêu thương cưng chiều.
Hai người có thể trở thành bạn tốt, ngay từ đầu là nguyên chủ cố ý tiếp cận, nhưng tuy rằng con người nguyên chủ giả dối ích kỷ, cũng coi như ân oán phân minh.
Cho nên sau khi trở nên thân thiết, cô ta cũng thật lòng xem Hạ Linh là bạn.
Lần này Hạ Linh gửi thư, là muốn nói cho nguyên chủ biết, mẹ cô ta bị bệnh phải ở nhà dưỡng bệnh.
Mà anh trai đã xuống nông thôn của cô ta cũng trở về thành phố, mấy ngày nay công tác của mẹ cô ta do anh trai đã xuống nông thôn trở về thành phố tạm thay.
Nguyên chủ vừa thấy bức thư, lập tức như ngựa không dừng vó mua vé xe lửa về nhà mẹ đẻ, về nhà mẹ đẻ đòi chỗ tốt.
Tuy rằng lúc cô ta xuống nông thôn hành động rất quyết liệt, báo tên mỗi người anh chị em lên, cũng biết nhà mẹ đẻ sẽ không trợ giúp cô ta, nhưng lần này về nhà mẹ đẻ, cô ta đã nghĩ kỹ cách đòi chỗ tốt rồi.
Ninh Thư nghĩ thầm, nguyên chủ này thật sự giả dối ích kỷ, hơn nữa là người đặt bản thân lên trên hết.
Bản thân Ninh Thư cũng là kiểu người đặt bản thân lên trên hết, ở thế giới vốn dĩ của cô cũng không có người thân nhớ nhung cô, cha mẹ cô đã ly hôn vào năm cô học lớp ba.
Cô bị cha ném cho bà nội ở nông thôn, mỗi tháng cho bà nội 500 tệ tiền cơm.
Bà nội có vài đứa con trai, cháu trai cháu gái cũng không thiếu, đối với đứa cháu gái ruột không thân thiết là cô tuy rằng không thể hiện ra không chào mừng, nhưng đương nhiên cũng chẳng thích được bao nhiêu.
Nhưng dù sao cũng là cháu gái ruột, lại có cha cô cho 500 tệ mỗi tháng, cho nên một ngày ba bữa cơm đều có đủ.
Cô lớn lên dưới hoàn cảnh như vậy, cũng thành công dưỡng thành tính cách của cô.
Đặc biệt là sau khi lớn lên cô rất rõ ràng, cô không giống người khác, sẽ không có ba mẹ thương cô, cho nên trước khi cô vẫn chưa thành niên, mỗi tháng cô thường xuyên hỏi cha mẹ ruột xin tiền sinh hoạt, hai bên đều hỏi xin, không những đòi tiền sinh hoạt, còn lấy cớ xin tiền mua các loại tài liệu học tập và tiền mua quần áo ...
Đương nhiên, tháng nào cô cũng xin tiền, sẽ dẫn tới cha mẹ cô phiền chán, lúc ấy cô sẽ khóc thảm nói: “Sau này con sẽ không quấy rầy gia đình mới của mẹ (cha), con sẽ không lại đây gây phiền phức cho cha mới (mẹ mới) nữa đâu……”
Cứ như vậy, bán thảm đúng thời điểm và da mặt dày, khiến cô học cấp hai, cấp ba và đại học, tiền sinh hoạt rất đầy đủ.
Mà cô học tiểu học và cấp hai ở trong thị trấn, lại lấy thành tích đứng thứ 30 toàn trường cấp hai, thi đậu cấp ba, thành tích thời cấp ba của cô không tốt, có thể là không có thiên phú học tập, chỉ thi đậu trường đại học ở địa phương.
Phải biết rằng nguyên chủ ở nhà mẹ đẻ chính là lười biếng được chừng nào thì lười biếng phút đó, căn bản sẽ không xuống bếp.
Đương nhiên, mẹ cô ta cũng không dám cho cô ta xuống bếp, sợ thứ tốt bị cô ta trộm ăn hết.
Tuy rằng nguyên chủ toàn dùng mánh lới trốn công việc nhà ở nhà mẹ đẻ, nhưng thành tích lại là tốt nhất.
Đại khái là từ nhỏ cô ta đã che giấu sự oán hận trong lòng, cô ta muốn chứng minh mình có tiền đồ hơn các người anh chị em còn lại.
Hơn nữa cô ta cũng biết, trong nhà không thể trợ giúp cô ta, cô ta phải dựa vào bản thân mình.
Nề hà thành tích cô ta có tốt đến mấy cũng vô dụng, cuối cùng vẫn bị cha mẹ lén báo tên xuống nông thôn.
Mà hôm nay, nguyên chủ về nhà mẹ đẻ. Mấy ngày hôm trước cô ta nhận được một bức thư, là Hạ Linh bạn tốt ở quê cô ta gửi tới, Hạ Linh là người bạn thân nhất trong số không nhiều bạn bè của nguyên chủ, khác với nguyên chủ không được cha mẹ thương yêu, Hạ Linh rất được người nhà yêu thương cưng chiều.
Hai người có thể trở thành bạn tốt, ngay từ đầu là nguyên chủ cố ý tiếp cận, nhưng tuy rằng con người nguyên chủ giả dối ích kỷ, cũng coi như ân oán phân minh.
Cho nên sau khi trở nên thân thiết, cô ta cũng thật lòng xem Hạ Linh là bạn.
Lần này Hạ Linh gửi thư, là muốn nói cho nguyên chủ biết, mẹ cô ta bị bệnh phải ở nhà dưỡng bệnh.
Mà anh trai đã xuống nông thôn của cô ta cũng trở về thành phố, mấy ngày nay công tác của mẹ cô ta do anh trai đã xuống nông thôn trở về thành phố tạm thay.
Nguyên chủ vừa thấy bức thư, lập tức như ngựa không dừng vó mua vé xe lửa về nhà mẹ đẻ, về nhà mẹ đẻ đòi chỗ tốt.
Tuy rằng lúc cô ta xuống nông thôn hành động rất quyết liệt, báo tên mỗi người anh chị em lên, cũng biết nhà mẹ đẻ sẽ không trợ giúp cô ta, nhưng lần này về nhà mẹ đẻ, cô ta đã nghĩ kỹ cách đòi chỗ tốt rồi.
Ninh Thư nghĩ thầm, nguyên chủ này thật sự giả dối ích kỷ, hơn nữa là người đặt bản thân lên trên hết.
Bản thân Ninh Thư cũng là kiểu người đặt bản thân lên trên hết, ở thế giới vốn dĩ của cô cũng không có người thân nhớ nhung cô, cha mẹ cô đã ly hôn vào năm cô học lớp ba.
Cô bị cha ném cho bà nội ở nông thôn, mỗi tháng cho bà nội 500 tệ tiền cơm.
Bà nội có vài đứa con trai, cháu trai cháu gái cũng không thiếu, đối với đứa cháu gái ruột không thân thiết là cô tuy rằng không thể hiện ra không chào mừng, nhưng đương nhiên cũng chẳng thích được bao nhiêu.
Nhưng dù sao cũng là cháu gái ruột, lại có cha cô cho 500 tệ mỗi tháng, cho nên một ngày ba bữa cơm đều có đủ.
Cô lớn lên dưới hoàn cảnh như vậy, cũng thành công dưỡng thành tính cách của cô.
Đặc biệt là sau khi lớn lên cô rất rõ ràng, cô không giống người khác, sẽ không có ba mẹ thương cô, cho nên trước khi cô vẫn chưa thành niên, mỗi tháng cô thường xuyên hỏi cha mẹ ruột xin tiền sinh hoạt, hai bên đều hỏi xin, không những đòi tiền sinh hoạt, còn lấy cớ xin tiền mua các loại tài liệu học tập và tiền mua quần áo ...
Đương nhiên, tháng nào cô cũng xin tiền, sẽ dẫn tới cha mẹ cô phiền chán, lúc ấy cô sẽ khóc thảm nói: “Sau này con sẽ không quấy rầy gia đình mới của mẹ (cha), con sẽ không lại đây gây phiền phức cho cha mới (mẹ mới) nữa đâu……”
Cứ như vậy, bán thảm đúng thời điểm và da mặt dày, khiến cô học cấp hai, cấp ba và đại học, tiền sinh hoạt rất đầy đủ.
Mà cô học tiểu học và cấp hai ở trong thị trấn, lại lấy thành tích đứng thứ 30 toàn trường cấp hai, thi đậu cấp ba, thành tích thời cấp ba của cô không tốt, có thể là không có thiên phú học tập, chỉ thi đậu trường đại học ở địa phương.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro