Mẹ Ruột Huyền Thuật Trở Lại, Các Con Xếp Hàng Chỉnh Đốn

Cô Ấy Đã Trở...

2024-12-08 17:37:07

Nhà họ Hoắc là một gia tộc lớn truyền thừa gần ngàn năm, trải qua nhiều triều đại khác nhau. Theo sau gia tộc này, tự nhiên có những gia tộc phụ thuộc, nhà họ Tiết chính là một trong số đó. Qua các đời, gia chủ nhà họ Tiết luôn là cánh tay đắc lực bên cạnh gia chủ nhà họ Hoắc.

Quan hệ bề ngoài giống như chủ tớ, nhưng thực chất lại gần gũi như tri kỷ.

“Cậu có quan hệ gì với Tiết Duy An?”

Thời Hoắc Vân Ảnh còn quản lý gia tộc, trợ lý của ông ấy chính là Tiết Duy An. Cố Thanh Âm khi ấy thường xuyên gặp, cũng coi như người quen.

Tiết Ninh đáp: “Là ba của tôi.”

Cố Thanh Âm bừng tỉnh, liền cúi đầu lục túi. Lần đầu gặp hậu bối, thế nào cũng phải tặng quà ra mắt chứ.

Cô lấy ra một lá bùa màu vàng, được gấp thành hình bát quái, rồi đưa cho Tiết Ninh. “Bùa bình an, không đáng giá gì, mang theo bên mình để được an lành.”

Tiết Ninh bất ngờ xen lẫn vui mừng, hai tay cung kính nhận lấy. “Cảm ơn chủ mẫu.”

Cố Thanh Âm xua tay, cầm đũa tiếp tục ăn.

Tiết Ninh vui vẻ cất lá bùa đi. Nhưng khi quay đầu lại, anh ta bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Tinh Dã đang nhìn mình. Ánh mắt ấy trông không vui vẻ chút nào.

Tiết Ninh ngơ ngác.

Hoắc Tinh Dã quay đầu, hờ hững nói: “Đưa đồ xong thì đi đi, chẳng lẽ muốn ở lại ăn cơm?”

“Không cần, tôi ăn rồi.” Tạ Ninh dù không hiểu nhưng vẫn mỉm cười đáp. “Vậy tôi xin phép về công ty.”

Chờ Tiết Ninh rời đi, Hoắc Tinh Dã càng nghĩ càng khó chịu. Cậu cố nhịn cho đến khi Cố Thanh Âm ăn xong mới giả vờ hỏi bâng quơ: “Cô đưa cho Tiết Ninh cái gì vậy?”

“Bùa bình an, chẳng phải đã nói rồi sao?” Cố Thanh Âm uống một ngụm trà, đáp qua loa: “Vẽ lâu lắm rồi, để mãi trong túi. Hôm nay cuối cùng cũng dùng được.”

Hoắc Tinh Dã mím môi, muốn hỏi còn của cậu thì sao. Ngay cả Tiết Ninh cũng có quà ra mắt, còn cậu – con ruột – lại chẳng có gì? Nhưng cậu không nói ra, chỉ cố nén cơn giận rồi đưa một chiếc túi tài liệu cho Cố Thanh Âm.

“Đây là thứ cô muốn.”

Cố Thanh Âm mở túi ra xem. Bên trong là giấy tờ tùy thân, thẻ ngân hàng và một chiếc điện thoại mới.

Dù gì cũng đã hai mươi năm trôi qua, giấy tờ cũ đều đã hết hạn.

“Con ăn no chưa?” Cố Thanh Âm cất đồ vào túi xách rồi đứng dậy. “Mẹ muốn ghé qua phố đồ cổ, tiện chở mẹ một đoạn.”



Hoắc Tinh Dã không nói gì, chỉ đứng lên bỏ đi, bóng lưng mang theo chút không vui.

Cố Thanh Âm mỉm cười, chậm rãi bước theo sau. Quà ra mắt ư? Cô đương nhiên không quên, nhưng vừa hoàn thành nhiệm vụ trở về, mấy món đồ tốt trên tay đều đã dùng hết, cô phải bổ sung trước rồi mới chuẩn bị được chứ.

Khi tới đầu phố, cô xuống xe, vẫy tay với Hoắc Tinh Dã. “Con cứ đi làm việc đi, không cần lo cho mẹ. Lát nữa mẹ tự bắt xe về.”

Nhìn theo bóng dáng cô rời đi, lòng Hoắc Tinh Dã bỗng dâng lên cảm giác bất an. Không nghĩ ngợi nhiều, cậu lập tức gọi cho vệ sĩ. “Cử hai người theo dõi Cố Thanh Âm, bảo vệ sự an toàn của cô ấy.”

Vệ sĩ cảm thấy việc này hơi thừa thãi. Với thân thủ của Cố Thanh Âm, nếu có chuyện xảy ra, ai bảo vệ ai còn chưa chắc. Nhưng lệnh đã ra, họ chỉ còn cách tuân theo.

Vì vậy, chưa đi được bao lâu, Cố Thanh Âm đã thấy hai người đàn ông mặc vest đen đuổi theo. Khi biết họ đến để bảo vệ mình, cô cũng không phản đối, để mặc họ theo sát.

Hai mươi năm trôi qua, phố đồ cổ không thay đổi nhiều. Nhìn lướt qua vẫn là những món đồ cũ kỹ như trước, trong mười món thì chín món là giả. Điều khác biệt duy nhất chỉ là các ông chủ và tên cửa hàng đã thay đổi.

Cố Thanh Âm nhanh chóng mất hứng thú, không nhìn ngang ngó dọc mà đi thẳng vào sâu trong con phố đồ cổ, bước vào một cửa hàng mang tên “Chân Phẩm”.

Vừa vào cửa, một thanh niên mặc trường bào xanh bước ra. Anh ta lặng lẽ quan sát Cố Thanh Âm vài lần, thần sắc có vẻ suy tư, thấy cô nhíu mày liền cười bước tới. “Khách quan không hài lòng với đồ trong cửa hàng chúng tôi sao?”

“Chất lượng đồ ở đây không ổn lắm.” Cố Thanh Âm hơi thất vọng. “Chủ tiệm đã đổi người rồi à?”

“Chưa đổi.” Thanh niên thần sắc vẫn bình thản. “Thời thế không yên ổn, đồ tốt không dám bày ra ngoài. Khách quan muốn tìm gì? Tôi sẽ giúp cô tìm.”

“Chu sa, giấy vàng, ngọc bội, phải loại tốt nhất.”

Thanh niên cười cười, báo giá: “Chu sa ba vạn hai một lạng, giấy vàng một ngàn tệ một tờ. Ngọc bội thì mấy ngày trước vừa nhập một lô, chất lượng rất tốt, năm vạn một chiếc. Cô cần mấy chiếc?”

Ngọc bội trong tiệm đều là bán thành phẩm, chỉ có hình dáng mà chưa có hoa văn, tiện để thiên sư khắc bùa trận lên.

Cố Thanh Âm lập tức nhíu mày. Hai mươi năm trôi qua, vật giá tăng chóng mặt, chẳng khác nào cướp!

“Có thể rẻ hơn chút không?”

Thanh niên mỉm cười: “Buôn bán nhỏ, không trả giá.”

Cố Thanh Âm bĩu môi, lấy từ trong túi ra một chiếc thẻ, hỏi: “Thẻ hội viên từ hai mươi năm trước, còn được giảm giá không?”

Ánh mắt thanh niên lóe lên, anh ta nhận thẻ kiểm tra kỹ lưỡng, đúng là thẻ thật, nhưng…

“Thẻ hội viên của chúng tôi chỉ được người sở hữu sử dụng, không cho mượn.”

“Thẻ này là của tôi!” Cố Thanh Âm thấy có cơ hội liền vội nhấn mạnh: “Ngày trước chính ông chủ Tần tự tay đưa tôi. Nếu anh không tin, cứ tìm ông ấy hỏi, ông ấy chắc chắn nhớ tôi.”



Ngày xưa cô là khách quen của tiệm này mà!

Thanh niên cười đáp: “Không cần phiền phức thế, tôi tin cô. Xin đợi một chút, tôi đi lấy hàng.”

Ba miếng ngọc bội, một cân chu sa, một trăm tờ giấy vàng đã được cắt sẵn, giảm 20% rồi làm tròn, tổng cộng bốn mươi lăm vạn.

Cố Thanh Âm nhanh chóng thanh toán rời đi, trông có vẻ dửng dưng nhưng thực chất trong lòng đau như cắt.

Cũng may cô có quỹ riêng, nếu không ngay cả quà gặp mặt cho bọn trẻ cũng không mua nổi.

Không được, sau này cô phải tăng gấp đôi giá nhận đơn hàng!

Cố Thanh Âm ôm trái tim rỉ máu rời đi, không để ý thấy thanh niên kia chăm chú nhìn theo bóng lưng cô, rút điện thoại gọi một cuộc: “Lão gia, vị thiên sư mất tích cách đây hai mươi năm đã quay về rồi.”

Đám vệ sĩ lái xe đưa Cố Thanh Âm về biệt thự. Cô xách đồ vào thư phòng, mãi tới khi trời tối hẳn mới làm xong ba miếng ngọc bội hộ thân.

Ba miếng ngọc bội xanh biếc chỉ lớn hơn đồng xu một chút, đeo lên cổ làm vật trang trí cũng rất đẹp.

Cố Thanh Âm cất đồ cẩn thận, vừa bước ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi thịt cay nồng phảng phất. Cô lần theo mùi xuống lầu, phát hiện trong biệt thự có thêm vài người.

Một phụ nữ trung niên mặc sườn xám kiểu truyền thống thấy cô liền sáng mắt, cười bước tới: “Phu nhân, tôi là quản gia mới tới, tôi tên Hoa Hân.”

Cố Thanh Âm theo thói quen nhìn tướng mạo của bà ấy, sau đó mỉm cười rạng rỡ: “Sau này làm phiền dì Hoa rồi.”

Một tiếng gọi khiến Hoa Hân vui vẻ rạng rỡ: “Phu nhân, cơm đã chuẩn bị xong, dùng bữa luôn bây giờ chứ?”

Cố Thanh Âm quen thuộc đi vào phòng ăn, lúc ngồi xuống hỏi: “Hoắc Tinh Dã bao giờ về?”

Hoa Hân lắc đầu: “Nghe nói gia chủ thường ở căn nhà gần công ty, chắc là không về.” Bà ấy vốn phụ trách công việc ở trang viên nhà họ Hoắc, hôm nay được điều đến đây nên không rõ tình hình của gia chủ lắm.

Cố Thanh Âm gật đầu, sau đó chắp tay trước ngực, ánh mắt lấp lánh: “Vậy dọn cơm đi!”

Còn mấy miếng ngọc bội, chỉ có thể đợi lần tới Hoắc Tinh Dã về rồi đưa cho cậu.

Nhưng Cố Thanh Âm không ngờ, liên tiếp ba ngày, Hoắc Tinh Dã hoàn toàn bặt vô âm tín.

Cô bắt đầu không vui, hai mươi năm mới mẹ con đoàn tụ, gặp được một lần đã “bốc hơi” là ý gì đây?

Thằng nhóc thối, tám phần là thiếu ăn đòn!

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Ruột Huyền Thuật Trở Lại, Các Con Xếp Hàng Chỉnh Đốn

Số ký tự: 0