Mẹ Ruột Huyền Thuật Trở Lại, Các Con Xếp Hàng Chỉnh Đốn

Một Đời Kiên...

2024-12-08 17:37:07

“Khi các con gần 6 tháng tuổi, Hiệp hội huyền thuật tìm đến nhờ tôi ra tay. Tôi đã đồng ý, nhưng Hoắc Vân Ảnh không đồng ý. Anh ta cho rằng các con còn nhỏ, tôi nên ở nhà chăm sóc.”

Cố Thanh Âm bĩu môi:

“Chúng tôi đã cãi nhau. Tôi bỏ đi mà không nói lời nào. Suốt thời gian thực hiện nhiệm vụ, tôi không liên lạc với ánh ta. Sau đó, tôi đuổi theo mục tiêu nhiệm vụ vào không gian dị giới, khi trở ra thì chính là bây giờ.”

Hoắc Tinh Dã vẫn giữ im lặng.

“Tôi biết chuyện này nghe có vẻ khó tin, nhưng đó là sự thật.” Cố Thanh Âm nhún vai, đề nghị:

“Nếu không tin, tôi có thể đi làm xét nghiệm ADN với cậu.”

Đôi mắt của Hoắc Tinh Dã lóe sáng:

“Được.”

Cố Thanh Âm nhìn chằm chằm cậu vài giây rồi bất chợt hỏi:

“Cậu đang nghĩ tôi bị tâm thần đúng không?”

Hoắc Tinh Dã lảng tránh ánh mắt cô, lúng túng phủ nhận:

“Không có.”

Cố Thanh Âm hừ nhẹ:

“Đi thôi! Làm xét nghiệm ngay bây giờ!”

“Không được!” Hoắc Tinh Dã theo bản năng từ chối. Mặt cậu sưng vù như đầu heo, làm sao ra ngoài? Cậu còn muốn giữ thể diện chứ!

Cố Thanh Âm dường như đoán được ý nghĩ của cậu, rút điện thoại ra, “tách” một cái chụp ảnh rồi cười toe toét:

“Nếu còn dám láo lếu, tôi sẽ đăng ảnh này lên mạng.”

Đôi mắt phượng của Hoắc Tinh Dã như muốn phun lửa, nhưng cậu chỉ có thể nuốt giận vào lòng.

Sau khi lưu lại “kỷ niệm”, Cố Thanh Âm thong thả bước đến trước mặt Hoắc Tinh Dã, nhẹ nhàng đặt tay lên mặt cậu và chạm vài điểm.

Điều kỳ diệu xảy ra: cơn đau rát trên mặt Hoắc Tinh Dã lập tức biến mất. Cậu sờ mặt mình, ngạc nhiên:

“Hết đau rồi?”

Cố Thanh Âm trầm ngâm hai giây rồi lắc đầu:

“Chưa hết hẳn.”

Hoắc Tinh Dã đứng dậy, đi vào phòng tắm soi gương. Quả nhiên, vết sưng đỏ đã biến mất, nhưng những chỗ bầm tím vẫn còn, đặc biệt là hai quầng mắt đen sì, trông như gấu trúc thành tinh nhưng chưa tiến hóa hoàn chỉnh.

Hoắc Tinh Dã hít một hơi thật sâu, rút điện thoại gọi cho đám vệ sĩ bên ngoài, bảo họ ngừng phá cửa và đi mua kem che khuyết điểm cho mình.



Đám vệ sĩ ngơ ngác, nhưng vì lương cao, họ quan tâm hỏi một câu:

“Ngài không sao chứ?”

Hoắc Tinh Dã nghiến răng trả lời:

“Không sao.”

Vệ sĩ: ??? Giọng điệu này không giống “không sao” chút nào.

Sau khi cúp máy, Hoắc Tinh Dã trở lại phòng, tìm một chỗ ngồi xuống, chìm vào suy nghĩ.

Không khó hiểu khi trong nhà không có một bức ảnh nào của Cố Thanh Âm. Hóa ra ba mẹ cậu không phải kết hôn vì tình yêu, hoàn toàn không có chút nền tảng tình cảm nào, thì làm sao có ảnh chụp chung?

Nhưng cậu mơ hồ nhớ rằng khi còn nhỏ, Hoắc Vân Ảnh từng tìm kiếm mẹ khắp nơi. Trong lòng ông ấy chắc hẳn vẫn có tình cảm, chỉ là chưa kịp bày tỏ thì đã xảy ra chuyện.

“Hoắc Vân Ảnh chết thế nào?” Cố Thanh Âm hỏi.

“Tai nạn giao thông.” Hoắc Tinh Dã đáp, “Nhà họ Hoắc đã điều tra rất lâu, cuối cùng xác định là tai nạn ngoài ý muốn. Khoảng thời gian đó, tinh thần ông ấy không được tốt.”

Ánh mắt Cố Thanh Âm thoáng qua vẻ tiếc nuối. Mười năm rồi, Hoắc Vân Ảnh tám phần đã chuyển kiếp. Mối tình đầu của cô cứ thế mà tan biến không một lời kết.

Nghĩ đến đây, Cố Thanh Âm lại không kìm được cảm giác nhẹ nhõm. May mà tình cảm cô dành cho Hoắc Vân Ảnh chưa kịp sâu đậm, nếu không cô sẽ đau khổ biết bao.

Tất cả đều tại con dị thú đó! Không chui đi đâu lại lao thẳng vào khe nứt không gian! Lần sau mà gặp lại, nhất định cô sẽ lột da, rút gân, rồi ném nó vào chảo dầu mà chiên!

Hoắc Tinh Dã nhìn vẻ mặt thay đổi liên tục của Cố Thanh Âm, trong lòng chỉ còn chút ít tin tưởng cô, giờ cũng bắt đầu lung lay. Người bình thường liệu có cảm xúc biến đổi thất thường như vậy không?

Một lúc sau, cửa phòng bị gõ.

Hoắc Tinh Dã: “Vào đi.”

Vệ sĩ: “… Cửa không mở được.”

Hoắc Tinh Dã ngẩn ra. Không trách được nãy giờ vệ sĩ không vào, hóa ra không phải lơ là nhiệm vụ, mà là thật sự không vào nổi.

Cố Thanh Âm vung tay về phía cánh cửa, kết giới vô hình được tháo bỏ. Cô lạnh nhạt nói: “Vào đi.”

Vệ sĩ thử xoay tay nắm cửa, lần này cửa mở.

Hoắc Tinh Dã nhận lấy hộp kem che khuyết điểm từ vệ sĩ, đi thẳng vào phòng vệ sinh.

Vừa bôi lên mặt, cậu vừa gọi điện cho trợ lý: “Tìm một trung tâm xét nghiệm có thể ra kết quả ngay trong ngày. Tôi cần làm xét nghiệm ADN.”

Đầu dây bên kia, trợ lý Tiết hơi ngỡ ngàng, nhưng vẫn nhanh chóng nhận nhiệm vụ. Chỉ mất nửa tiếng, địa chỉ trung tâm đã được gửi tới điện thoại của Hoắc Tinh Dã.

“Đi thôi, đến trung tâm xét nghiệm.”

Hoắc Tinh Dã bước ra khỏi phòng tắm, phần sưng đỏ trên mặt đã được che đi gần hết. Nhìn thoáng qua chỉ thấy sắc mặt cậu hơi tái nhợt, mắt thâm quầng, trông như một con ma.

Cố Thanh Âm âm thầm đánh giá trong lòng, sau đó đứng dậy: “Đợi chút, tôi đi thay quần áo.”



Khi cô trở ra, đám vệ sĩ đã đứng đợi ngoài biệt thự.

Cố Thanh Âm từng bước đi xuống cầu thang, cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo trong biệt thự. Mọi thứ đều sạch sẽ, gọn gàng, nhưng lại thiếu hơi người, không biết đã bị bỏ hoang bao lâu.

Cô thầm thở dài, rồi theo Hoắc Tinh Dã lên xe.

Hai người cùng ngồi trong một chiếc xe, nhưng suốt dọc đường chẳng nói lời nào.

Tới trung tâm xét nghiệm, cả hai vẫn im lặng phối hợp, làm theo những yêu cầu cần thiết. Sau khi lấy mẫu xong, họ ngồi chờ luôn tại đó.

Ba tiếng sau, kết quả có.

Cố Thanh Âm chỉ liếc qua, rồi gật đầu, vẻ mặt như thể đã sớm đoán trước.

Hoắc Tinh Dã thì lại có cảm xúc phức tạp hơn nhiều. Ai mà ngờ, sau 20 năm, mẹ cậu không chỉ trở về, mà còn trẻ trung đến mức trông như em gái của cậu.

“Đi thôi, con trai.” Cố Thanh Âm vỗ vai cậu, mỉm cười nói: “Mẹ đói rồi, dẫn mẹ đi tìm chỗ nào ngon ăn thử đi.”

Hoắc Tinh Dã khởi động xe, Cố Thanh Âm ngồi vào ghế phụ.

“Có kiêng ăn gì không?”

Cố Thanh Âm lắc đầu: “Lẩu, nướng gì cũng được.”

“Được.” Hoắc Tinh Dã quay đầu xe, đưa cô tới một quán nướng tư nhân.

Quán ăn này do một cậu con nhà giàu mở, thịt được lấy từ trang trại gia đình, đảm bảo tự nhiên, không hóa chất, chất lượng cao cấp.

Những miếng sườn bò mềm mại đặt lên bếp nướng, tiếng mỡ kêu xèo xèo, mùi hương thơm nức lan tỏa.

Cố Thanh Âm hít một hơi thật sâu, không kìm được nuốt nước miếng: “Chín chưa? Ăn được chưa?”

Hoắc Tinh Dã ngồi đối diện, thấy dáng vẻ háo hức của cô thì không khỏi nghi ngờ: “Ba tôi chắc không đến nỗi để cô thiếu ăn thiếu uống đâu nhỉ?”

Nhắc đến chuyện này, Cố Thanh Âm không khỏi cảm thấy chua xót, “Mang thai thì phải kiêng khem, nuôi con bằng sữa mẹ cũng phải kiêng đủ thứ. Vừa mới cai sữa cho các con, mẹ đã nhận nhiệm vụ đi tới nơi hoang vu đồng không mông quạnh, bữa nay không biết bữa mai, khổ không thể tả!”

Hoắc Tinh Dã tai hơi đỏ, có chút ngượng ngùng, tay liên tục lật thịt bò trên bếp, chờ chín rồi gắp đặt vào đĩa của Cố Thanh Âm. “Ăn đi.”

“Cảm ơn con trai!” Cố Thanh Âm ánh mắt sáng rực, thổi nhẹ hai cái rồi nhét cả miếng thịt vào miệng. Cô phát ra một tiếng “ưm” đầy mãn nguyện, cuối cùng cũng được ăn món ăn đúng nghĩa!

Đang ăn được một nửa, cửa phòng riêng bị gõ nhẹ. Một thanh niên đeo kính gọng vàng, mặc vest màu xám bạc bước vào, đặt một chiếc túi tài liệu lên bàn.

“Gia chủ, đây là tài liệu ngài yêu cầu.”

Trợ lý Tiết thái độ cung kính, nhưng ánh mắt lại không kìm được liếc về phía Cố Thanh Âm. Đây là người đã làm xét nghiệm ADN với gia chủ? Trông trẻ quá, bảo dưỡng thế nào mà giỏi vậy?

“Muốn nhìn thì cứ nhìn thẳng thắn, lén lén lút lút làm gì?” Cố Thanh Âm vừa nhai vừa mơ hồ hỏi: “Cậu là người nhà họ Tiết à?”

Trợ lý Tiết mỉm cười xoay người lại, đối diện với Cố Thanh Âm, cung kính trả lời: “Chào ngài, tôi là Tiết Ninh, trợ lý riêng của gia chủ đời này của nhà họ Hoắc.”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Ruột Huyền Thuật Trở Lại, Các Con Xếp Hàng Chỉnh Đốn

Số ký tự: 0