Mẹ Ruột Huyền Thuật Trở Lại, Các Con Xếp Hàng Chỉnh Đốn

Một Vở Kịch...

2024-12-08 17:37:07

Ba người cùng đến bên ngoài phòng của Từ Quyên Quyên, cửa phòng tự động mở ra.

Bên trong, một người phụ nữ trung niên mặc sườn xám nằm yên trên giường, có vẻ như đang ngủ, còn cô gái ngồi bên giường thì nắm chặt tay bà ấy.

“Vợ à!” Lão Từ kinh ngạc, vượt qua Cố Thanh Âm định đi về phía bà ấy.

“Đừng lại gần!” Cô gái ngồi bên giường đột nhiên lên tiếng.

Lão Từ đứng sững lại, giọng nói này có vẻ quen tai, nhưng hoàn toàn không phải giọng của con gái ông ấy. Khuôn mặt ông ấy biến sắc, con quỷ đã hoàn toàn chiếm lấy thân xác Quyên Quyên!

Tần Trấn cũng phản ứng lại, vội vã gọi: “Cố đại sư!”

Cố Thanh Âm tiến lên, ánh mắt bình thản quan sát Từ Quyên Quyên.

“Cô là thiên sư?” Từ Quyên Quyên cảnh giác, trong giọng nói có chút khinh thường. Mấy ngày qua, cô ta đã gặp không ít thiên sư, nhưng chẳng ai có thể giải quyết được vấn đề.

Cố Thanh Âm im lặng quan sát cô ta, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở bụng cô ta. Cô bỗng nhiên hiểu ra, không ngờ không phải một con quỷ, mà là hai.

Từ Quyên Quyên vô thức ôm bụng, nhìn Cố Thanh Âm với vẻ dữ tợn, “Cô nhìn cái gì!”

Cố Thanh Âm nhếch môi, bắt đầu tỏ thái độ thương thảo, “Nói ra yêu cầu của cô đi.”

Từ Quyên Quyên ngẩn người, sau đó nhìn về phía Lão Từ, thẳng thừng nói: “Tôi muốn kết hôn với ông ta.” Đây là ám ảnh của cô ta khi còn sống. Nếu thiên sư này không giúp cô ta thực hiện được, cô ta sẽ tự làm.

Cố Thanh Âm nhướng mày, nhìn sang Lão Từ đang đầy mồ hôi lạnh, “Chắc là ông quen với con quỷ này nhỉ? Hèn gì cô ta không tìm người khác, mà chỉ chú ý vào con gái ông.”

Tần Trấn cũng ngạc nhiên, nhưng ngay sau đó ánh mắt ông ấy hiện lên vẻ hiểu ra, sắc mặt trở nên phức tạp.

“Đứa bé trong bụng cô ta là của ông?” Cố Thanh Âm đoán đúng.

Đến giờ, phủ nhận cũng không còn ý nghĩa nữa, Lão Từ cười khổ gật đầu, “Là của tôi.”

Cố Thanh Âm lại hỏi: “Ông giết cô ta?”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Tôi không giết cô ta!” Lão Từ hét lên, “Cô ta chết là tai nạn!”

“Tôi có người khác, nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện ly hôn với vợ. Tôi yêu vợ tôi. Vì vậy, khi cô ta có thai, tôi đã bảo cô ta bỏ đi, còn cho cô ta một khoản tiền lớn.”

“Nhưng cô ta không làm theo, cứ lén lút giữ đứa bé, khi bụng to không thể giấu được nữa thì nói với tôi là muốn sinh con.” Lão Từ sắc mặt khó coi, “Tôi đương nhiên không đồng ý!”

“Ngày cô ta chết, là đang định đến công ty tôi gây sự, định thông qua miệng người khác nói với vợ tôi, nhưng trên đường đi gặp tai nạn, chết tại chỗ.”

“Tôi thừa nhận, khi nghe tin, tôi đã thở phào nhẹ nhõm.” Lão Từ vội vàng giải thích, “Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc làm hại cô ta, tất cả chỉ là tai nạn.”

“Ông nói dối!” Từ Quyên Quyên gào lên, “Là ông nói sẽ ly hôn với vợ, không thì tôi, một sinh viên tốt nghiệp từ trường 985, đầu óc bị điên mới làm bồ nhí cho ông. Tôi yêu ông thật sự, kết quả ông chỉ muốn chơi đùa thôi!”

“Đồ cặn bã! Đồ khốn nạn!” Từ Quyên Quyên gào lên, “Tôi mất trong sạch rồi, tương lai cũng mất rồi, sao ông vẫn có gia đình hạnh phúc, không có chuyện gì xảy ra? Ông muốn dùng tiền để đuổi tôi đi? Mơ đi!”

Lão Từ cũng đã bắt đầu tức giận, hét lên: “Nếu không phải vì lúc trước nhìn cô hiểu chuyện, cô nghĩ cô có thể leo lên giường của tôi sao? Mấy năm nay tôi đã cho cô xe, cho cô nhà, kết quả cô không biết đủ, còn dám mơ tưởng đến vị trí Từ phu nhân! Cô nhìn lại xem mình là cái dạng gì, có xứng không?”

Từ Quyên Quyên có lẽ đã tức giận đến mức điên cuồng, cô ta hét lên một tiếng sắc bén, buông tay Từ phu nhân ra, lao về phía Lão Từ, với một khí thế cực kỳ mạnh mẽ. Nhưng vừa mới lại gần đã bị một luồng ánh sáng vàng hất văng ra.

Lão Từ khinh thường cười, từ trong cổ áo rút ra một tượng ngọc Quan Âm, tay còn lại nắm lấy một lá bùa hộ thân, khiêu khích nói: “Cô không sợ chết thì cứ đến đây!”

Với ý chí muốn cùng Lão Từ dồng quy vu tận, Từ Quyên Quyên không màng gì cả lại lao về phía ông ấy.

Tần Trấn đứng ở một bên lo lắng không yên, lớn tiếng nói: “Lão Từ, trnahs ra, đó là cơ thể của Quyên Quyên đấy!”

Cố Thanh Âm nhân cơ hội vòng qua họ, tiến đến bên giường. Đầu tiên cô dùng một lá bùa tụ âm để hấp thụ âm khí trong cơ thể Từ phu nhân, sau đó dùng một lá bùa cố hồn đển ổn định ba hồn bảy phách của bà ấy, cuối cùng cô nhét một lá bùa hộ thân vào tay bà ấy.

Khi Từ Quyên Quyên tỉnh lại từ cơn giận dữ, cô ta nhận ra rằng con tin mà mình vừa mới chiếm được đã không còn nữa.

Cố Thanh Âm cười nhẹ, “Giờ là lúc giải quyết vấn đề của cô rồi, vì cô cũng là một nạn nhân và chưa gây ra sai lầm lớn, tôi sẽ cho cô hai lựa chọn.” Cô xoa xoa cổ tay, thái độ bình tĩnh nói tiếp. “Cô muốn tự ra ngoài, tôi sẽ giúp cô đầu thai, hay để tôi kéo cô ra, đánh cho hồn phi phách tán?”

Từ Quyên Quyên chưa kịp phản ứng thì từ trong bụng cô ta một làn khí đen bắt đầu tỏa ra, hình thành một hình dáng mơ hồ của một đứa bé. Đứa bé ma này lao thẳng về phía bụng của Cố Thanh Âm, có ý định chiếm lấy cơ thể cô để phát triển thành một con quỷ trưởng thành.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cố Thanh Âm nheo mắt lại, trong ánh mắt tràn ngập lạnh lẽo, “Muốn chết.”

Cô vung tay tát một cái về phía đứa bé ma, nghe thấy một tiếng ‘bùng’, đứa bé ma ngay lập tức nổ tung, biến thành một đám âm khí thuần túy lan tỏa ra xung quanh.

“Ah! Con tôi!” Từ Quyên Quyên điên cuồng hét lên, mắt đẫm máu lao về phóa Cố Thanh Âm, “Tôi sẽ giết cô!”

Từ trong túi xách Cố Thanh Âm lấy ra một con dấu, ấn mạnh lên trán của Từ Quyên Quyên.

Ngay lập tức, cơ thể Từ Quyên Quyên rung động, một bóng ma mờ nhạt từ trong cơ thể cô ấy bay ra, đó chính là nữ quỷ đã nhập vào.

Cố Thanh Âm lại lấy ra một lọ thủy tinh, mở nắp lọ, nhắm vào nữ quỷ. Con quỷ liền gào lên một tiếng, rồi bị hút vào lọ, không thể cử động được. Sau đó, cô dùng một là bùa vàng dán kín nắp lọ và bỏ vào túi xách.

“Mang cô ấy lên giường.” Cô Thanh Âm chỉ về phía Từ Quyên Quyên đang nằm trên sàn nhà.

Lão Từ đã tỉnh lại, định tiến lên nhưng Tần Trấn nhanh chóng lao đến, nhẹ nhàng bế Từ Quyên Quyên lên và đặt cô ấy lên giường.

Không chỉ Cố Thanh Am, ngay cả Lão Từ cũng ngạc nhiên.

Cố Thanh Âm nháy mắt, trong lòng rất tò mò nhưng lúc này không phải là lúc hỏi. Cô cần cứu người trước.

Cô tiến đến bên giường, cúi xuống nhìn Từ Quyên Quyên, thở dài tiếc nuối.

“Sao rồi? Tình trạng của Quyên Quyên không ổn sao?” Tần Trấn lo lắng hỏi.

Cố Thanh Âm không thể nhịn được nữa, vừa bày bút lông, các vật phẩm khác lên trên bàn, vừa hỏi: “Ông chủ Tần, sao ông lo lắng thế? Còn lo hơn cả ông chủ Từ nữa, ai không biết còn tưởng ông mới là ba của Quyên Quyên.”

Khuôn mặt Tần Trấn cứng đò, theo phản xạ nhìn về phía Lão Từ, nhưng không ngờ Lão Từ lại đang nhìn ông ấy chằm chằm với ánh mắt sâu thẳm.

Tần Trấn giật mình, vội vàng rời mắt và giải thích: “Cố đại sư thật biết đùa, Quyên Quyên là tôi nhìn con bé lớn lên từ nhỏ, tôi và Lão Từ là bạn thân mấy chục năm, tình cảm tự nhiên là khác.”

Cố Thanh Âm cảm thấy không thể tin nổi, nhưng thấy Lão Từ với vẻ mặt chấp nhận lời giải thích, lại còn cảm động, cô không hỏi thêm nữa, chỉ khẽ ho một tiếng, “Ông chủ Từ, làm ơn nhỏ một ít máu vào trong bột chu sa.”

Để chế tạo chu sa, cô đã cho vào gần mười thứ, vật cuối cùng là quan trọng nhất, chính là máu của người thân thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Ruột Huyền Thuật Trở Lại, Các Con Xếp Hàng Chỉnh Đốn

Số ký tự: 0