Mẹ Ruột Huyền Thuật Trở Lại, Các Con Xếp Hàng Chỉnh Đốn
Trả Thù Có M...
2024-12-08 17:37:07
Lão Từ bước tới, phối hợp đưa tay ra.
Cố Thanh Âm xoay lưỡi dao nhỏ trong tay, nhẹ nhàng cắt một đường trên ngón tay ông ấy, máu tươi chảy ra, nhỏ xuống ba bốn giọt là đủ.
Sau đó, cô mài chu sa thành bột mịn, cầm bút chấm mực rồi vẽ từng ký hiệu lên trán, lòng bàn tay và lòng bàn chân của Từ Quyên Quyên.
Lão Từ và Tần Trấn đều rướn cổ lên nhìn, nhưng đáng tiếc không hiểu gì. Rõ ràng họ đã nhìn từ đầu đến cuối, thế mà khi Cố Thanh Âm vẽ xong, hai người vẫn không tài nào nhận ra nét bút bắt đầu từ đâu. Rất huyền bí.
“Ơ?”
Cố Thanh Âm chăm chú quan sát Từ Quyên Quyên, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Sao lại không có chút phản ứng nào? Lạ thật.
Công thức của cô tuyệt đối không sai, nguyên liệu sử dụng cũng là loại thượng hạng. Vậy thì chỉ có một vấn đề duy nhất… Cố Thanh Âm quay sang nhìn lão Từ, ánh mắt đầy nghi ngờ:
“Ông chắc chắn là ba ruột của Từ Quyên Quyên chứ?”
Sắc mặt lão Từ sa sầm, nhưng vì nể Cố Thanh Âm là thiên sư có thực tài, ông ấy chỉ có thể nén giận mà gật đầu mạnh,
“Tất nhiên rồi! Mặc dù tôi từng làm sai chuyện, nhưng vợ tôi tuyệt đối không bao giờ phản bội tôi.”
Ông ấy không nhìn thấy, ngay khi Tần Trấn nghe câu nói của Cố Thanh Âm thì mặt mày đã tái mét, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.
Ánh mắt Cố Thanh Âm thoáng lướt qua khuôn mặt Tần Trấn, trong lòng thầm nghĩ: Đừng vội nói chắc chắn thế, dễ tự vả lắm.
Cô giả vờ thở dài thật lớn,
“Công đoạn cuối cùng để làm chu sa là phải thêm máu của ba ruột vào, như vậy mới kích hoạt hoàn toàn dương khí. Nhưng máu của ông lại không có tác dụng. Nếu không nhanh chóng cứu người, cô gái này e là khó tỉnh lại.”
Lão Từ quýnh lên,
“Tôi chính là ba ruột của Quyên Quyên, máu của tôi sao lại vô dụng chứ?” Sắc mặt ông ấy lập tức biến đổi, lộ rõ vẻ hoang mang, “Không lẽ cơ thể tôi có vấn đề gì?”
Tần Trấn cũng nóng ruột, suy nghĩ vài giây, cuối cùng quyết định đặt tính mạng của Quyên Quyên lên hàng đầu. Ông ấy bước lên một bước, ngập ngừng nói nhỏ:
“Hay là… dùng máu của tôi thử xem?”
Lão Từ đứng sững người, từ từ quay đầu lại, trên trán xuất hiện một dấu chấm hỏi to tướng.
Mắt Cố Thanh Âm sáng rực lên, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, gật đầu nhã nhặn,
“Cũng được.”
Lão Từ lập tức quay ngoắt đầu lại, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Được? Sao lại được? Chẳng phải chỉ có máu của ba ruột mới có tác dụng à?
Cố Thanh Âm nhanh chóng chuẩn bị một phần chu sa khác, vừa làm vừa dặn,
“Xóa hết mấy ký hiệu trên người Quyên Quyên đi, nhớ lau sạch sẽ.”
Tần Trấn đi vào nhà vệ sinh lấy khăn, sau đó cẩn thận lau sạch các ký hiệu, suốt quá trình cúi gằm mặt, không dám đối diện với ánh mắt của Lão Từ.
Trông ông ấy như thể đang che giấu điều gì đó, ai nhìn cũng thấy đáng nghi.
Lão Từ mặt mày nặng trĩu, không nói lời nào, chăm chú quan sát Tần Trấn bận rộn, như thể đang chờ điều gì. Đến khi Tần Trấn nhỏ máu vào chu sa, tinh thần Lão Từ căng như dây đàn, cảm giác như cơn giông bão sắp ập tới.
Cố Thanh Âm bề ngoài vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng hết “à ha” lại “chậc chậc,” chẳng lúc nào yên.
Lần này, ngay khi ký hiệu cuối cùng được vẽ xong, cả năm ký hiệu lập tức phát sáng đồng loạt. Ánh sáng đỏ sẫm không quá chói mắt nhưng đủ để người thường nhìn thấy rõ ràng.
Ngay sau đó, khuôn mặt của Từ Quyên Quyên cũng dần hồng hào trở lại, trông khỏe mạnh hơn nhiều.
Tần Trấn thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt Lão Từ thì hoàn toàn đen như than. Ông ấy lạnh lùng nói,
“Lão Tần, ông có điều gì muốn giải thích với tôi không?”
Tần Trấn toàn thân cứng đờ, trong lòng biết lần này chắc chắn không thể trốn thoát. Ông ấy hít sâu vài hơi, định bụng sẽ thú nhận tất cả một lần cho xong. Nhưng khi ngẩng đầu lên, ông ấy lại ngẩn người.
“Giai… Giai Cầm…”
Lão Từ quay phắt lại, Cố Thanh Âm cũng nhìn theo, lúc này mới phát hiện Từ phu nhân trên giường không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy.
Từ phu nhân sắc mặt tái nhợt, ngồi dậy một cách yếu ớt. Đầu tiên, bà ấy nhìn sang Từ Quyên Quyên, thấy khuôn mặt cô ấy đã hồng hào, hơi thở đều đặn, bà ấy mới an tâm tựa vào đầu giường. Ánh mắt lạnh lùng quét qua Tần Trấn và Lão Từ, cuối cùng dừng lại ở Cố Thanh Âm. Bà ấy khẽ cười cảm kích:
“Cảm ơn Cố đại sư đã cứu con gái tôi.”
Cố Thanh Âm mỉm cười:
“Lấy tiền của người, giải tai họa cho người. Phu nhân không cần khách sáo.” Dứt lời, cô ho nhẹ, chủ động nói:
“Tình trạng của cô ấy vẫn chưa ổn định, tôi cần ở bên cạnh theo dõi thêm.”
Tâm tư bát quái, không thể giấu nổi.
Từ phu nhân không rõ có nhìn thấu hay không, chỉ gật đầu tỏ ý hiểu. Sau đó bà ấy quay sang Lão Từ:
“Muốn biết gì thì hỏi tôi.”
Lão Từ hít sâu một hơi, sắc mặt phức tạp, hỏi thẳng vào vấn đề chính:
“Quyên Quyên… con bé có phải con ruột của tôi không?”
Nghe vậy, Từ phu nhân bật cười, trong ánh mắt lộ ra hận ý dữ dội như núi lửa bùng nổ. Bà ấy nhìn chằm chằm Lão Từ, từng chữ nặng nề bật ra:
“Không phải.”
Giọng nói của bà ấy hơi run, không phải vì sợ hãi, mà vì kích động. Bà ấy đã chờ ngày này quá lâu rồi.
Lão Từ tối sầm mặt mày, suýt nữa thì ngã quỵ. Ông ấy gầm lên giận dữ:
“Là con của Tần Trấn?!”
Từ phu nhân cười lớn:
“Chẳng phải ông đã đoán được rồi sao?”
Lão Từ trừng mắt nhìn Tần Trấn, giận dữ hét:
“Tôi coi ông là anh em tốt nhất, vậy mà ông lại ngủ với vợ tôi, còn bắt tôi nuôi con cho ông! Đồ cầm thú!”
Tần Trấn cười khổ:
“Là tôi có lỗi với ông…”
“Không.” Tiếng cười của Từ phu nhân đột nhiên dừng lại, giọng nói của bà ấy bình tĩnh một cách kỳ lạ:
“Không liên quan đến ông ấy, là tôi ép buộc ông ấy.”
Lão Từ đối với Tần Trấn thì như con rồng phun lửa, nhưng có lẽ vì cắn rứt lương tâm nên đối diện Từ phu nhân thì lại câm nín. Một lúc lâu sau, ông ấy mới khó khăn hỏi:
“Ý bà là gì?”
Từ phu nhân nhìn ông ấy như nhìn một kẻ ngốc:
“Rõ ràng quá mà, tôi đang trả thù ông.” Bà ấy cười nhẹ, ánh mắt đầy trào phúng:
“Ông ở bên ngoài cặp hết cô này đến cô khác, tôi chưa từng nói với ông một chữ ‘không’. Tôi chỉ ngủ với anh em tốt của ông vài lần thôi, ông chắc là hiểu được mà, phải không?”
“Còn về con gái…” Bà ấy dừng lại một chút, vẻ mặt như có chút bối rối:
“Ban đầu tôi cũng tưởng là con của ông. Sinh ra rồi làm xét nghiệm mới biết không phải. Nhưng ông với Tần Trấn là anh em tốt, đối với ông mà nói, con của anh em chẳng phải cũng như con của mình sao? Có khác gì đâu.”
Cố Thanh Âm: Ồ wow.
Da mặt Lão Từ giật giật, mấy lần định nói nhưng không thốt nên lời.
Trước khi Từ Quyên Quyên ra đời, ông ấy từng lấy lý do con trai anh em đã khuất để nhận nuôi một đứa trẻ, thật ra đứa trẻ đó là con riêng của ông ấy. Suốt bao năm qua, ông ấy vẫn nghĩ mình che giấu rất kín kẽ, không ngờ từ đầu đã bị lộ.
Càng không ngờ, Từ phu nhân lại âm thầm trả thù mà không nói một lời.
“À phải rồi,” Từ phu nhân mỉm cười nói thêm, “ông nên cảm ơn Tần Trấn. Nếu không nhờ ông ấy can ngăn, thì ông đâu chỉ nuôi con của anh em. Thời gian đó tâm trạng tôi rất tệ, mỗi lần ra ngoài đều tìm người khác nhau. Đáng tiếc lần nào cũng bị Tần Trấn chặn lại.”
Hai mắt Lão Từ đỏ ngầu, nghiến răng ken két:
“Lâm Giai Cầm, bà thật độc ác!”
Bị vợ và anh em cho đội mũ xanh, lại phải nuôi con người ta. Điều này với bất kỳ người đàn ông nào cũng là điều không thể chịu đựng, huống hồ là một ông chủ lớn giàu có và quyền lực?
Lúc này, Lão Từ chỉ muốn bóp chết Lâm Giai Cầm và đâm chết Tần Trấn.
Nhưng ông ấy không thể, vì chính ông ấy là người sai trước.
Từ phu nhân cười nhạt, định nói gì đó thì từ cửa vang lên một tiếng “rầm” lớn.
Cả nhóm trong phòng ngủ quay lại nhìn.
Một thanh niên cao gầy đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt. Nhìn dáng vẻ, dường như cậu ta đã hoàn toàn suy sụp.
Ánh mắt Từ phu nhân thoáng hiện vẻ hoảng loạn, bà ấy thốt lên:
“Thiếu Thành!”
Cố Thanh Âm cũng nhìn về phía cửa, nhưng ánh mắt lại dừng trên người đứng sau thanh niên.
Cô chớp mắt, trong lòng đầy nghi hoặc:
Sao con trai cô lại ở đây?
Cố Thanh Âm xoay lưỡi dao nhỏ trong tay, nhẹ nhàng cắt một đường trên ngón tay ông ấy, máu tươi chảy ra, nhỏ xuống ba bốn giọt là đủ.
Sau đó, cô mài chu sa thành bột mịn, cầm bút chấm mực rồi vẽ từng ký hiệu lên trán, lòng bàn tay và lòng bàn chân của Từ Quyên Quyên.
Lão Từ và Tần Trấn đều rướn cổ lên nhìn, nhưng đáng tiếc không hiểu gì. Rõ ràng họ đã nhìn từ đầu đến cuối, thế mà khi Cố Thanh Âm vẽ xong, hai người vẫn không tài nào nhận ra nét bút bắt đầu từ đâu. Rất huyền bí.
“Ơ?”
Cố Thanh Âm chăm chú quan sát Từ Quyên Quyên, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Sao lại không có chút phản ứng nào? Lạ thật.
Công thức của cô tuyệt đối không sai, nguyên liệu sử dụng cũng là loại thượng hạng. Vậy thì chỉ có một vấn đề duy nhất… Cố Thanh Âm quay sang nhìn lão Từ, ánh mắt đầy nghi ngờ:
“Ông chắc chắn là ba ruột của Từ Quyên Quyên chứ?”
Sắc mặt lão Từ sa sầm, nhưng vì nể Cố Thanh Âm là thiên sư có thực tài, ông ấy chỉ có thể nén giận mà gật đầu mạnh,
“Tất nhiên rồi! Mặc dù tôi từng làm sai chuyện, nhưng vợ tôi tuyệt đối không bao giờ phản bội tôi.”
Ông ấy không nhìn thấy, ngay khi Tần Trấn nghe câu nói của Cố Thanh Âm thì mặt mày đã tái mét, trong mắt hiện lên vẻ hoảng hốt.
Ánh mắt Cố Thanh Âm thoáng lướt qua khuôn mặt Tần Trấn, trong lòng thầm nghĩ: Đừng vội nói chắc chắn thế, dễ tự vả lắm.
Cô giả vờ thở dài thật lớn,
“Công đoạn cuối cùng để làm chu sa là phải thêm máu của ba ruột vào, như vậy mới kích hoạt hoàn toàn dương khí. Nhưng máu của ông lại không có tác dụng. Nếu không nhanh chóng cứu người, cô gái này e là khó tỉnh lại.”
Lão Từ quýnh lên,
“Tôi chính là ba ruột của Quyên Quyên, máu của tôi sao lại vô dụng chứ?” Sắc mặt ông ấy lập tức biến đổi, lộ rõ vẻ hoang mang, “Không lẽ cơ thể tôi có vấn đề gì?”
Tần Trấn cũng nóng ruột, suy nghĩ vài giây, cuối cùng quyết định đặt tính mạng của Quyên Quyên lên hàng đầu. Ông ấy bước lên một bước, ngập ngừng nói nhỏ:
“Hay là… dùng máu của tôi thử xem?”
Lão Từ đứng sững người, từ từ quay đầu lại, trên trán xuất hiện một dấu chấm hỏi to tướng.
Mắt Cố Thanh Âm sáng rực lên, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, gật đầu nhã nhặn,
“Cũng được.”
Lão Từ lập tức quay ngoắt đầu lại, ánh mắt đầy kinh ngạc.
Được? Sao lại được? Chẳng phải chỉ có máu của ba ruột mới có tác dụng à?
Cố Thanh Âm nhanh chóng chuẩn bị một phần chu sa khác, vừa làm vừa dặn,
“Xóa hết mấy ký hiệu trên người Quyên Quyên đi, nhớ lau sạch sẽ.”
Tần Trấn đi vào nhà vệ sinh lấy khăn, sau đó cẩn thận lau sạch các ký hiệu, suốt quá trình cúi gằm mặt, không dám đối diện với ánh mắt của Lão Từ.
Trông ông ấy như thể đang che giấu điều gì đó, ai nhìn cũng thấy đáng nghi.
Lão Từ mặt mày nặng trĩu, không nói lời nào, chăm chú quan sát Tần Trấn bận rộn, như thể đang chờ điều gì. Đến khi Tần Trấn nhỏ máu vào chu sa, tinh thần Lão Từ căng như dây đàn, cảm giác như cơn giông bão sắp ập tới.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố Thanh Âm bề ngoài vẫn điềm tĩnh, nhưng trong lòng hết “à ha” lại “chậc chậc,” chẳng lúc nào yên.
Lần này, ngay khi ký hiệu cuối cùng được vẽ xong, cả năm ký hiệu lập tức phát sáng đồng loạt. Ánh sáng đỏ sẫm không quá chói mắt nhưng đủ để người thường nhìn thấy rõ ràng.
Ngay sau đó, khuôn mặt của Từ Quyên Quyên cũng dần hồng hào trở lại, trông khỏe mạnh hơn nhiều.
Tần Trấn thở phào nhẹ nhõm, nhưng sắc mặt Lão Từ thì hoàn toàn đen như than. Ông ấy lạnh lùng nói,
“Lão Tần, ông có điều gì muốn giải thích với tôi không?”
Tần Trấn toàn thân cứng đờ, trong lòng biết lần này chắc chắn không thể trốn thoát. Ông ấy hít sâu vài hơi, định bụng sẽ thú nhận tất cả một lần cho xong. Nhưng khi ngẩng đầu lên, ông ấy lại ngẩn người.
“Giai… Giai Cầm…”
Lão Từ quay phắt lại, Cố Thanh Âm cũng nhìn theo, lúc này mới phát hiện Từ phu nhân trên giường không biết từ lúc nào đã tỉnh dậy.
Từ phu nhân sắc mặt tái nhợt, ngồi dậy một cách yếu ớt. Đầu tiên, bà ấy nhìn sang Từ Quyên Quyên, thấy khuôn mặt cô ấy đã hồng hào, hơi thở đều đặn, bà ấy mới an tâm tựa vào đầu giường. Ánh mắt lạnh lùng quét qua Tần Trấn và Lão Từ, cuối cùng dừng lại ở Cố Thanh Âm. Bà ấy khẽ cười cảm kích:
“Cảm ơn Cố đại sư đã cứu con gái tôi.”
Cố Thanh Âm mỉm cười:
“Lấy tiền của người, giải tai họa cho người. Phu nhân không cần khách sáo.” Dứt lời, cô ho nhẹ, chủ động nói:
“Tình trạng của cô ấy vẫn chưa ổn định, tôi cần ở bên cạnh theo dõi thêm.”
Tâm tư bát quái, không thể giấu nổi.
Từ phu nhân không rõ có nhìn thấu hay không, chỉ gật đầu tỏ ý hiểu. Sau đó bà ấy quay sang Lão Từ:
“Muốn biết gì thì hỏi tôi.”
Lão Từ hít sâu một hơi, sắc mặt phức tạp, hỏi thẳng vào vấn đề chính:
“Quyên Quyên… con bé có phải con ruột của tôi không?”
Nghe vậy, Từ phu nhân bật cười, trong ánh mắt lộ ra hận ý dữ dội như núi lửa bùng nổ. Bà ấy nhìn chằm chằm Lão Từ, từng chữ nặng nề bật ra:
“Không phải.”
Giọng nói của bà ấy hơi run, không phải vì sợ hãi, mà vì kích động. Bà ấy đã chờ ngày này quá lâu rồi.
Lão Từ tối sầm mặt mày, suýt nữa thì ngã quỵ. Ông ấy gầm lên giận dữ:
“Là con của Tần Trấn?!”
Từ phu nhân cười lớn:
“Chẳng phải ông đã đoán được rồi sao?”
Lão Từ trừng mắt nhìn Tần Trấn, giận dữ hét:
“Tôi coi ông là anh em tốt nhất, vậy mà ông lại ngủ với vợ tôi, còn bắt tôi nuôi con cho ông! Đồ cầm thú!”
Tần Trấn cười khổ:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Là tôi có lỗi với ông…”
“Không.” Tiếng cười của Từ phu nhân đột nhiên dừng lại, giọng nói của bà ấy bình tĩnh một cách kỳ lạ:
“Không liên quan đến ông ấy, là tôi ép buộc ông ấy.”
Lão Từ đối với Tần Trấn thì như con rồng phun lửa, nhưng có lẽ vì cắn rứt lương tâm nên đối diện Từ phu nhân thì lại câm nín. Một lúc lâu sau, ông ấy mới khó khăn hỏi:
“Ý bà là gì?”
Từ phu nhân nhìn ông ấy như nhìn một kẻ ngốc:
“Rõ ràng quá mà, tôi đang trả thù ông.” Bà ấy cười nhẹ, ánh mắt đầy trào phúng:
“Ông ở bên ngoài cặp hết cô này đến cô khác, tôi chưa từng nói với ông một chữ ‘không’. Tôi chỉ ngủ với anh em tốt của ông vài lần thôi, ông chắc là hiểu được mà, phải không?”
“Còn về con gái…” Bà ấy dừng lại một chút, vẻ mặt như có chút bối rối:
“Ban đầu tôi cũng tưởng là con của ông. Sinh ra rồi làm xét nghiệm mới biết không phải. Nhưng ông với Tần Trấn là anh em tốt, đối với ông mà nói, con của anh em chẳng phải cũng như con của mình sao? Có khác gì đâu.”
Cố Thanh Âm: Ồ wow.
Da mặt Lão Từ giật giật, mấy lần định nói nhưng không thốt nên lời.
Trước khi Từ Quyên Quyên ra đời, ông ấy từng lấy lý do con trai anh em đã khuất để nhận nuôi một đứa trẻ, thật ra đứa trẻ đó là con riêng của ông ấy. Suốt bao năm qua, ông ấy vẫn nghĩ mình che giấu rất kín kẽ, không ngờ từ đầu đã bị lộ.
Càng không ngờ, Từ phu nhân lại âm thầm trả thù mà không nói một lời.
“À phải rồi,” Từ phu nhân mỉm cười nói thêm, “ông nên cảm ơn Tần Trấn. Nếu không nhờ ông ấy can ngăn, thì ông đâu chỉ nuôi con của anh em. Thời gian đó tâm trạng tôi rất tệ, mỗi lần ra ngoài đều tìm người khác nhau. Đáng tiếc lần nào cũng bị Tần Trấn chặn lại.”
Hai mắt Lão Từ đỏ ngầu, nghiến răng ken két:
“Lâm Giai Cầm, bà thật độc ác!”
Bị vợ và anh em cho đội mũ xanh, lại phải nuôi con người ta. Điều này với bất kỳ người đàn ông nào cũng là điều không thể chịu đựng, huống hồ là một ông chủ lớn giàu có và quyền lực?
Lúc này, Lão Từ chỉ muốn bóp chết Lâm Giai Cầm và đâm chết Tần Trấn.
Nhưng ông ấy không thể, vì chính ông ấy là người sai trước.
Từ phu nhân cười nhạt, định nói gì đó thì từ cửa vang lên một tiếng “rầm” lớn.
Cả nhóm trong phòng ngủ quay lại nhìn.
Một thanh niên cao gầy đứng ở cửa, sắc mặt tái nhợt. Nhìn dáng vẻ, dường như cậu ta đã hoàn toàn suy sụp.
Ánh mắt Từ phu nhân thoáng hiện vẻ hoảng loạn, bà ấy thốt lên:
“Thiếu Thành!”
Cố Thanh Âm cũng nhìn về phía cửa, nhưng ánh mắt lại dừng trên người đứng sau thanh niên.
Cô chớp mắt, trong lòng đầy nghi hoặc:
Sao con trai cô lại ở đây?
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro