Mẹ Tôi Là Thám Tử

Lịch Sự Mắng Lạ...

2025-01-10 18:06:29

Vân Sương vừa cảm thấy buồn cười, vừa không khỏi lo lắng trong lòng.

Phải làm sao với hai đứa nhỏ mù chữ này đây? Sống trong môi trường như vậy mỗi ngày, chẳng trách chúng cứ mở miệng là nhắc đến "ghèn mũi"

Nàng nhẹ nhàng nắm tay Nhị Nhi, ra hiệu con bé đừng nói lung tung nữa. Sau đó, nàng quay sang nhìn Lưu Phái Nhi, người vẫn chưa hoàn hồn từ sự bối rối, lạnh lùng nói: "Lưu Phái Nhi, ta tự thấy mình chẳng có ân oán gì với ngươi. Ta không muốn gây thêm rắc rối, nhưng nếu ngươi còn tiếp tục chọc giận mẹ con ta..."

Ánh mắt nàng chợt trở nên lạnh lẽo, sự sắc bén trong đó khiến Lưu Phái Nhi bất giác run rẩy: "Ta tuyệt đối sẽ không để ngươi yên ổn. Nếu không tin, cứ thử đi!"

Nói xong, nàng dắt hai đứa trẻ tiếp tục đi về phía trước.

Lưu Phái Nhi đâu cam tâm, nghiến răng, siết chặt nắm tay, quay người lại hét với theo: "Vân Sương, ngươi có biết không? Ta chuẩn bị định hôn với con trai một phú thương trong thành đấy! Sau đó, ta sẽ thành người cao quý, sống cuộc đời vinh hoa phú quý! Còn ngươi thì sao? Dù ngươi có được đàn ông yêu thích đến thế nào đi nữa, bọn họ cũng chỉ thèm khát sắc đẹp của ngươi mà thôi! Vừa nãy ngươi mặt dày đuổi theo mấy vị quân gia kia, bọn họ có nói với ngươi một lời nào không? Ngươi mãi mãi cũng không thể so được với ta! "

Vân Sương thậm chí lười nhìn nàng ta, chỉ phẩy tay mà không quay đầu lại: "Được, chúc mừng ngươi. Nhưng nếu đã sắp định hôn rồi, thì cũng nên chú ý giữ gìn vệ sinh cá nhân. Đừng để con trai nhà phú thương kia phát hiện ra tật xấu gì của ngươi."

Lưu Phái Nhi lập tức nhớ đến nỗi nhục vừa nãy, vội đưa tay che mũi, khuôn mặt tức giận đến xanh mét.

Cuối cùng, nàng ta chỉ có thể trơ mắt nhìn người phụ nữ kia dần dần rời xa, rồi giậm chân đầy tức tối.

Khi đã cách xa người phụ nữ điên kia, Vân Sương cúi đầu, nghiêm túc dạy dỗ hai đứa trẻ, đặc biệt là Nhị Nhi: "Mấy lời vừa rồi của nàng ta, các con tuyệt đối không được học theo. Dù trong hoàn cảnh nào, chúng ta cũng phải làm người đàng hoàng, lịch sự."

"Vâng!"

Nhị Nhi lập tức gật đầu, nghiêm nghị nói: "Mẹ ơi, dù Nhị Nhi có tức giận thế nào, cũng sẽ lịch sự đàng hoàng mà mắng lại, mẹ đừng lo!"

Vân Sương: "..."

Con bé này có thực sự hiểu "lịch sự đàng hoàng" nghĩa là gì không?

Tuy nhiên, theo một cách nào đó, nói như vậy cũng không sai.

Cẩu Đản lại càng tỏ ra kiêu ngạo, hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi: "Con sẽ không bao giờ làm mấy chuyện vô nghĩa khiến người khác khó chịu như vậy."

Vân Sương: "..."

Cuối cùng, nàng chỉ có thể mỉm cười đầy bất lực.

Thôi kệ, ít nhất thì nàng không cần lo hai đứa nhỏ sẽ bị bắt nạt.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau đó, ba mẹ con bận rộn cả ngày, nhưng chỉ bắt được hai con cá lớn bằng bàn tay người lớn và nhặt được nửa giỏ nấm nhỏ.

Không còn cách nào khác, hầu hết người trong làng đều sống nghèo khó. Nhiều người cũng giống như họ, đến rừng tìm kiếm thức ăn, nên nguyên liệu tốt đã bị người khác lấy đi từ lâu, làm gì còn để lại cho họ.

Huống chi, tuy Vân Sương có kỹ năng sống tốt, nhưng lại không có kinh nghiệm sinh tồn ngoài tự nhiên. Còn Vân Sương trước đây thì càng không. Cuối cùng, hầu hết nguyên liệu kiếm được đều do Cẩu Đản tìm về.

Khi Vân Sương đang cảm thấy có chút hổ thẹn, họ bất ngờ tìm thấy vài cây dẻ trong sâu trong rừng.

Tuy nhiên, phần lớn hạt dẻ trên cây vẫn chưa nứt vỏ, rõ ràng là chưa chín.

Ở miền Bắc, thời tiết lạnh, dẻ chín muộn. Có lẽ chính vì vậy mà quả trên cây vẫn còn khá nhiều, chưa bị ai hái đi.

Vân Sương vui mừng chạy tới. Nàng thích ăn hạt dẻ, hồi nhỏ trong sân nhà nàng có trồng một cây dẻ. Trước khi cha mẹ ly hôn, năm nào họ cũng đưa nàng về quê, tự tay hái hạt dẻ cho nàng ăn.

Đến dưới gốc cây, nàng nhìn quanh, nhặt một cành cây khá chắc chắn rồi bắt đầu gõ vào quả dẻ trên cây.

Cẩu Đản vội chạy lại: "Mẹ, mấy quả dẻ đó chưa chín đâu"

"Không sao, dẻ chưa chín cũng ăn được, chỉ là khó bóc hơn thôi"

Vân Sương mỉm cười, chỉ huy Cẩu Đản và Nhị Nhi: "Đợi mẹ làm rụng dẻ xuống, các con nhặt chúng bỏ vào giỏ tre. Cẩn thận, vỏ dẻ có gai đấy. Các con dùng khăn bọc tay hoặc lấy lá lớn để che rồi mới nhặt, đừng để bị gai đâm."

Dẻ chưa chín có vị ngọt giòn, hồi nhỏ Vân Sương rất thích ăn

Cẩu Đản ngơ ngác nhìn Vân Sương, vì từ trước đến giờ cậu chưa từng nghe nói rằng hạt dẻ chưa chín cũng có thể ăn được.

Nhưng mẹ đã vui vẻ làm rụng rất nhiều hạt dẻ, cậu cũng chỉ biết cùng Nhị Nhi chạy lên nhặt chúng một cách nhanh chóng.

Dù thế nào đi nữa, cũng không được lãng phí thức ăn!

Đây là nguyên tắc lớn nhất trong lòng cậu bé Cẩu Đản!

Sau khi nhặt được gần nửa giỏ hạt dẻ, Vân Sương mới dừng tay, mỉm cười nói: "Được rồi, chừng này là đủ. Chúng ta về thôi. Mấy ngày nữa khi hạt dẻ chín, chúng ta lại quay lại hái tiếp."

Hạt dẻ chưa chín chỉ có một khe nứt nhỏ trên vỏ, có những quả thậm chí còn không nứt, nhìn bề ngoài trông chẳng khác gì những chú nhím nhỏ tua tủa gai. Việc bóc lấy nhân hạt dẻ bên trong vô cùng tốn công sức, chỉ một giỏ nhỏ này thôi cũng đủ để nàng bận rộn cả nửa ngày.

Trên đường về, Vân Sương phát hiện một bụi cây táo gai nhỏ.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Quả táo gai do rất chua và chát nên thường không được ưa chuộng. Theo ký ức của nguyên chủ, mặc dù lúc này đã có món táo gai bọc đường (băng đường hồ lô), nhưng cách ăn này vẫn chưa phổ biến. Nó chỉ lưu hành ở Minh Kinh, kinh đô của Đại Tề quốc, và chưa truyền tới các vùng biên cương như Hạ Châu.

Điều này khiến Vân Sương cực kỳ phấn khích.

Nàng lại chỉ huy Nhị Nhi và Cẩu Đản hái một giỏ đầy táo gai. Cẩu Đản vừa hái vừa lẩm bẩm trong bụng, không hiểu sao phải hái loại quả chua chát mà ngay cả chim cũng không thèm ăn này? Nhưng cậu cũng không nói gì, chỉ lặng lẽ làm theo lời mẹ.

Mẹ hiếm khi chịu khó làm việc, không thể khiến mẹ mất hứng được.

Cuối cùng, ba mẹ con mang về nhà một "mẻ lớn", ai cũng cảm thấy thỏa mãn.

Khi Vân Sương xắn tay áo, chuẩn bị nấu một bữa thịnh soạn, thì Nhị Nhi đột nhiên chạy tới, vui vẻ hớn hở kêu: "Mẹ! Mẹ ơi! Sáng nay cái chú trông giống con cáo lại đến rồi".

Chú trông giống con cáo: "..."

Hẳn là đang nói đến gã đàn ông thường đi theo bên cạnh Tổng binh Tiêu Giang, nhìn là biết chẳng tốt lành gì.

Vân Sương thầm phàn nàn trong lòng, nhưng nghĩ đến khả năng hắn đến đưa bạc thưởng, trái tim nàng không khỏi rộn ràng. Nàng đặt đồ trong tay xuống, bước nhanh ra ngoài.

Ở ngoài sân, Cẩu Đản đang đứng chặn ngay giữa cổng.

Dáng người cậu bé tuy nhỏ, nhưng lại toát lên khí thế "một người chặn cổng, vạn người không qua".

Cái đầu nhỏ của cậu ngẩng cao, dường như đang trừng mắt đối đầu với người đàn ông mặc giáp đứng bên ngoài.

Người đàn ông mỉm cười nhếch miệng, nhưng nụ cười lộ ra vài phần miễn cưỡng. Khi thấy Vân Sương cuối cùng cũng bước ra, hắn lập tức như được đại xá, nói: "Vân nương tử, ta phụng lệnh đến đây giao bạc thưởng cho nàng. Nên... có thể nào bảo đứa nhỏ này đừng nhìn ta như nhìn trộm nữa không?!"

Nhưng phải nói, dù đứa trẻ này còn nhỏ, ánh mắt lại vô cùng sắc sảo.

Khi lớn lên nhập quân đội, cậu chắc chắn sẽ là một mầm non xuất sắc!

Hắn thậm chí đã nghĩ tới việc giữ sẵn cậu bé này để sau này về đội của mình.

Quả nhiên là đến đưa bạc thưởng!

Đôi mắt Vân Sương không kìm được mà cong lên vì cười, nàng bước tới nói: "Đa tạ quân gia, ta đang làm cơm tối, nếu có chỗ tiếp đãi không chu đáo, mong ngài đừng để bụng."

Vừa nói, tay phải nàng đã rất tự nhiên mà đưa ra trước.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Tôi Là Thám Tử

Số ký tự: 0