Mẹ Tôi Là Thám Tử

Thế Giới Đen Tố...

2025-01-10 18:06:29

Mọi người đều có chút ngẩn ngơ.

Không phải ngạc nhiên vì nàng muốn bạc làm phần thưởng, bởi đối với dân thường, yêu cầu như vậy là bình thường.

Chỉ là bất ngờ trước sự thẳng thắn và không chút giấu giếm khao khát bạc của nàng, thậm chí còn có phần thiếu dè dặt.

Nghiêm Phương há miệng định nói gì đó nhưng bị Ngô Kỳ nhanh tay kéo lại.

Giang Tiêu cũng im lặng kỳ lạ một lúc rồi mới đáp: "Được."

Ngay lập tức, sắc mặt những người xung quanh càng thêm vi diệu, mang theo vài phần khó nói thành lời.

Không phải chứ, mấy người này nhìn thì có vẻ quyền cao chức trọng, sao cứ nhắc đến tiền là mất kiểm soát thế này?

Chẳng lẽ… không có tiền?

Không thể nào!

Giang Tiêu vẫn thản nhiên nói, dường như không để ý đến sự lúng túng của những người xung quanh: "Lát nữa, ta sẽ bảo người mang bạc thưởng đến cho Vân nương tử."

Vân Sương nhận ra ý tứ trong lời nói của hắn, rằng nàng có thể rời đi, lập tức cảm thấy hối hận. Biết trước hắn đồng ý dễ dàng như vậy, vừa rồi nàng nên trực tiếp yêu cầu một số tiền cụ thể!

Bây giờ ai biết hắn sẽ cho bao nhiêu? Lỡ hắn keo kiệt, chỉ cho vài đồng xu thì sao?

Nhưng mọi chuyện đã đến nước này, nàng cũng không tiện hỏi thẳng xem phần thưởng là bao nhiêu, đành cúi đầu cảm tạ rồi dẫn hai đứa trẻ rời đi.

Nhìn bóng dáng nàng khuất xa, Ngô Kỳ che trán, cười khổ: "Nương tử đó quả là lợi hại, đánh trúng vào điểm yếu của chúng ta. Hiện giờ đã sang thu, bên Kim Mông bắt đầu manh động, mà triều đình thì mãi chưa gửi lương thực cho quân đội. Chúng ta còn đang phải thắt lưng buộc bụng, lấy đâu ra tiền thưởng cho nàng!"

Tổng binh vừa rồi nói vậy, chắc hẳn là muốn thử thăm dò nàng thêm một chút.

Không ngờ nàng lại phản ứng rất bình thường, mà là bình thường đến bất ngờ.

Nghiêm Phương không hài lòng, lườm Ngô Kỳ: "Vừa rồi ngươi kéo ta làm gì? Chúng ta không có tiền, nói thẳng ra là được! Vân nương tử trông cũng không phải kiểu người không biết suy nghĩ!"

Ngô Kỳ: "…"

Dù hiện tại túng thiếu, nhưng nếu thật sự phải ép, vẫn có thể xoay xở được chút ít. Nếu thừa nhận thẳng là không có tiền, thì mặt mũi của Tổng binh để đâu?

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đó là Tổng binh của vệ sở Hạ Châu cơ mà!

Giang Tiêu bỗng kéo dây cương, nói: "Ngô Kỳ, phần thưởng lấy từ tiền riêng của ta, lát nữa ngươi mang đến cho nàng."

Ngô Kỳ ngẩn người.

Nói xong, Giang Tiêu quất ngựa, dẫn đầu đi lên phía trước.

Nghiêm Phương lập tức ghé lại gần, lo lắng: "tiền riêng của Tổng binh không phải để dành cho vị nương tử sáu năm trước sao..."

Ngô Kỳ lập tức nhếch mép, không nhịn được mắng: "Đồ ngốc, im miệng! Tổng binh dù muốn tìm lại người đó, cũng không đến mức để dành tiền từ sớm như vậy!"

Dù gì thì mối quan hệ của Tổng binh với nương tử kia cũng chỉ là tình cờ, hắn muốn tìm nàng chẳng qua vì tính cách cẩn thận, nghiêm túc, chứ đâu phải vì có tình cảm sâu nặng gì.

Người phụ nữ đó trông thế nào, bao nhiêu tuổi, thậm chí còn sống hay đã mất, Tổng binh đều không hay biết. Ngô Kỳ phải khâm phục hắn, trong hoàn cảnh mù mịt như vậy mà vẫn kiên trì tìm kiếm suốt sáu năm, thậm chí vì nàng mà không động đến chuyện hôn nhân.

Tất nhiên, Ngô Kỳ nghi ngờ rằng đây chỉ là cái cớ để Tổng binh từ chối những mối mai mà thôi. Dù sao Tổng binh trông lạnh lùng vô cảm, chỉ lo cho quân sự, chẳng có vẻ gì là người quan tâm đến chuyện hôn nhân.

Nói đến đây, Ngô Kỳ nhắc nhở: "Lời này ngươi tốt nhất đừng nói trước mặt Tổng binh. Nếu để hắn biết ngươi bàn tán chuyện riêng tư của hắn sau lưng, thì chỉ có nước lãnh hậu quả."

Nghiêm Phương bĩu môi, phản bác: "Ta trông giống người ngu vậy sao!"

Ngô Kỳ: "…"

Dù đầu óc tên này không nhanh nhạy, nhưng cũng có chút khả năng nhìn mặt đoán ý, bằng không đã chẳng ở bên Tổng binh bao năm.

Sau khi Vân Sương rời đi, nàng lập tức nghĩ đến việc kiếm thức ăn cho hôm nay.

Mặc dù người đàn ông khó tính kia đã hứa sẽ thưởng bạc, nhưng Vân Sương không muốn đặt tất cả hy vọng vào người khác. Trước khi số bạc đó đến tay, nàng vẫn phải tự làm việc của mình.

Tuy nhiên, nàng nhận ra hai đứa trẻ bên cạnh mình cứ đi được vài bước lại ngoái đầu nhìn, không khỏi tò mò hỏi: "Sao thế? Mấy chú đó đẹp trai lắm sao?"

Nhị Nhi lắc đầu, lại quay đầu nhìn lần nữa, ngẩng đầu nói: "Chú cao cao vừa nãy lợi hại thật đấy! Con cảm thấy chú ấy còn giỏi hơn cả trưởng thôn!"

Vân Sương há miệng định nói gì đó, thì bên cạnh vang lên giọng điệu lạnh lùng của Cẩu Đản: "Có gì giỏi chứ? Sau này con sẽ giỏi hơn chú ấy!"

Vân Sương ngẩn người, quay đầu nhìn Cẩu Đản, mỉm cười: "Được, mẹ sẽ chờ ngày con trở nên lợi hại."

Cẩu Đản ngẩng đầu nhìn Vân Sương, nghiêm túc gật đầu.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cứ như thể cậu bé đang long trọng hứa hẹn điều gì đó với nàng.

Ngay lúc này, từ đằng xa bỗng truyền đến một giọng nói the thé đầy mỉa mai: "Hừ, Vân Sương, ta không ngờ ngươi lại có tâm cơ đến vậy! Một mặt thì dây dưa với Chương Vĩnh ca, mặt khác lại bám lấy mấy vị quân gia, ra sức lấy lòng bọn họ! Ngươi nhớ đàn ông đến phát điên rồi à?"

Vân Sương lập tức nhíu mày, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Lưu Phái Nhi, người đang bước ra từ sau một gốc cây to, nói: "Cẩn thận cái miệng của ngươi. Ta không muốn con ta học phải những thứ bẩn thỉu."

Lưu Phái Nhi luôn để ý đến Vân Sương, chẳng vì lý do gì khác ngoài việc trước đây, nàng ta là người đẹp nhất làng. Gần như toàn bộ đàn ông trong làng đều vây quanh nàng.

Thế nhưng từ khi Vân Sương xuất hiện, mọi thứ đã thay đổi! Dù đám đàn ông vẫn khen nàng đẹp, nhưng luôn thêm một câu: "Đáng tiếc, so với Vân Sương thì vẫn thua một chút!"

Ngay cả Chương Vĩnh ca cũng bị cô ả mê hoặc đến mức đầu óc rối bời, từ khi nàng xuất hiện, hắn không còn nhìn nàng ta lấy một lần!

Càng nghĩ, Lưu Phái Nhi càng ghen tỵ, tay nàng ta vò chặt chiếc khăn tay, giọng điệu càng thêm chua ngoa: "Ai mới là người làm chuyện không sạch sẽ trước? Vân Sương, đừng có mà giả vờ thanh cao! Hai đứa trẻ này tội nghiệp nhất chính là có một người mẹ không biết liêm sỉ như ngươi!"

Lời vừa dứt, Cẩu Đản đã tức giận đến mức nghiến răng, định lao ra, nhưng bị Vân Sương giữ chặt lại.

Nàng lạnh lùng nhìn Lưu Phái Nhi, đang định phản bác thì bên cạnh, giọng trẻ con ngây thơ trong trẻo của Nhị Nhi bỗng vang lên: "Phái Nhi tỷ, 'giả thanh cao' là gì vậy? Trước đây, con nghe mọi người trong làng nói có rất nhiều người đến cầu hôn tỷ, nhưng tỷ không đồng ý, còn suốt ngày ăn mặc đẹp đẽ đi lên trấn. Như vậy gọi là 'giả thanh cao' phải không? Phái Nhi tỷ, 'giả thanh cao' là đang khen tỷ xinh đẹp à?"

Mặt Lưu Phái Nhi lập tức cứng đờ, theo phản xạ định mở miệng mắng: "Ngươi...cái..."

Nhị Nhi bỗng chống nạnh, nghiêm túc nói: "Nhưng dù tỷ khen mẹ con xinh đẹp, cũng không thể nói xấu mẹ con như thế. Làm vậy là không đúng đâu! Mẹ con rất sạch sẽ, lần trước, trong mũi Phái Nhi tỷ có một cục ghèn to, bọn trẻ trong làng cười tỷ cả ngày, cái đó mới gọi là không sạch sẽ!"

Lưu Phái Nhi ngay cả lời cũng không kịp nói, vội vàng đưa tay che mũi, mặt đầy kinh ngạc.

Lúc nào mà trong mũi nàng ta có ghèn chứ?!

Đám trẻ chết tiệt đó, hóa ra vẫn luôn âm thầm cười nhạo nàng ta!

Chuyện này, chắc không lan ra đến tai những người khác trong làng đâu nhỉ?

Sau khi tung ra hàng loạt cú "bắn phá" liên tiếp, Nhị Nhi bỗng như nhớ ra điều gì, nghiêm túc nói: "Nhưng con không cười nhạo Phái Nhi tỷ đâu. Mẹ nói, nói xấu người khác sau lưng là không đúng. Chúng ta phải làm những đứa trẻ ngoan như mẹ con nói, không được hư hỏng."

Vân Sương:"..."

Con bé này trông ngây thơ dễ thương.

Không ngờ lại là một "thiên nhiên hắc" chuyên khiến người khác tức chết mà không đền mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Tôi Là Thám Tử

Số ký tự: 0