Mẹ Tôi Là Thám Tử

Người Đàn Ông H...

2025-01-10 18:06:29

Nghiêm Phương lập tức quay sang Giang Tiêu, nói:

- Tổng binh!

- Là báo động ngoài thành, bọn man di Kim Mông quốc có động tĩnh rồi! Chúng ta phải lập tức trở về!

Chết tiệt, đã biết là sau mùa thu, lũ khốn ấy sẽ bắt đầu rục rịch mà!

Mới hôm trước, chúng bí mật phái người phản bội Ngô Thành Kỳ, trộm được bản đồ bố phòng của chúng ta.

Ngay sau đó, lại đến Thường Tử Quân!

Giờ thì còn tổ chức hành động lớn!

Thật sự không thể lơ là một khắc nào.

Giang Tiêu nhìn về phía ngoài thành, ánh mắt dừng lại ở làn khói sói mỏng manh lượn lờ bốc lên xa xa. Vẻ mặt anh trầm tĩnh, lạnh lùng, bỗng như nghĩ đến điều gì, quay đầu nhìn người con gái bên cạnh.

Chỉ thấy cô nhíu mày, dường như có điều muốn nói nhưng lại thôi. Đôi mắt ấy như một cái móc câu, khẽ khàng chạm vào tim anh.

Anh nhìn cô một lát, rồi trầm giọng: "Vân nương tử lại sợ nữa sao?"

Ánh mắt của Vân Sương lập tức thay đổi:

- Sợ cái gì mà sợ!

Ở Hạ Châu, vùng biên cương như thế này, xung quanh có nhiều đài lửa báo động. Hễ có ngoại địch xâm nhập, đốt khói lửa, đánh trống cảnh báo là chuyện thường.

Người dân sống quanh đây đã quen, cứ thấy khói lửa hoặc nghe tiếng trống, họ sẽ lập tức về nhà, đóng chặt cửa sổ, không có việc gì quan trọng thì tuyệt đối không ra ngoài.

Nguyên chủ đã sống ở Hạ Châu nhiều năm, chuyện thế này không phải lần đầu trải qua. Vân Sương tuy có ký ức của nguyên chủ, nhưng đây là lần đầu tiên thực sự chứng kiến. Vừa rồi lại trải qua một trận kịch chiến, trong lòng ít nhiều có chút bất an.

Tuy nhiên, chưa kịp để Vân Sương nói gì, Giang Tiêu đã bất ngờ cúi xuống, trầm giọng nói:

- Vân nương tử dám bày mưu tính kế với ta, thì cũng không nên nhát gan trước cảnh tượng này.

Đôi mắt Vân Sương khẽ mở to, không ngờ anh lại nhân lúc này mà tính toán chuyện cũ với cô.

Lúc này, một tiểu binh không giữ Thường Tử Quân đã dắt ngựa của Giang Tiêu đến.

Giang Tiêu cầm lấy dây cương, động tác nhanh nhẹn nhảy lên ngựa. Một luồng gió mang theo mùi máu tanh pha lẫn hương xà phòng nhàn nhạt trên người anh quét qua Vân Sương.

Sau khi ngồi vững trên lưng ngựa, anh cúi đầu nhìn cô gái đang trừng mắt đầy bất mãn với mình, như đang oán trách câu nói vừa rồi. Khóe miệng anh khẽ nhếch, nhẹ giọng nói:

- Chỉ là chuyện nhỏ thôi, bọn man di không vào được đâu.

- Đêm nay đừng về thôn Trường Thắng, cứ ở lại huyện thành thêm một đêm.

Nói xong một cách tự nhiên không rõ từ đâu mà ra, anh kéo dây cương. Con ngựa hăng hái hí lên một tiếng dài, rồi lao đi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nghiêm Phương, vốn đang ngơ ngác nhìn tổng binh của mình tương tác với Vân nương tử, liền vội vã vung roi ngựa, đuổi theo.

Vân Sương nhíu mày. Lúc đầu, cô còn đang suy nghĩ về câu nói cuối cùng của người đàn ông, ánh mắt bỗng nhiên bị hút chặt vào một thứ trên thắt lưng anh. Đôi mắt mở lớn, lần đầu tiên cảm nhận được, khi con người quá kinh ngạc, họ thực sự có thể nghe thấy tiếng sấm nổ trong đầu.

Trên thắt lưng của người đàn ông ấy, treo một miếng ngọc bội hình bầu dục, được chế tác từ ngọc trắng thượng hạng. Dù anh đã cách cô một khoảng cách nhất định, cô vẫn lờ mờ thấy được trên miếng ngọc khắc mấy bông hoa tuyết sống động như thật.

Miếng ngọc này vốn dĩ được cất trong áo hoặc thắt lưng, nhưng vì trận chiến vừa rồi mà rơi ra.

Nó giống y hệt miếng ngọc bội đã theo cô từ nhỏ trong ký ức của nguyên chủ!

Miếng ngọc ấy lẽ ra đã bị người đàn ông trong hang núi năm đó lấy đi!

Chẳng lẽ, Giang Tiêu chính là...

Không thể nào!

Đường đường là tổng binh Hạ Châu, quan viên tam phẩm triều đình, làm sao lại là người đàn ông hoang dã trong hang núi năm ấy được!

Vân Sương chỉ cảm thấy tim mình đập càng lúc càng nhanh, đầu óc trống rỗng, không thể suy nghĩ được gì.

Đột nhiên, phía sau vang lên giọng nói lớn đầy lo lắng của Dương Nguyên Nhất:

- Vân nương tử, cô không sao chứ? Sao trông cô như bị đơ ra vậy? Xong rồi, xong rồi! Vân nương tử bị dọa ngốc rồi sao?

Tâm trí của Vân Sương cuối cùng cũng bị giọng nói oang oang của anh ta kéo lại đôi chút. Cô nhắm mắt, cố gắng trấn tĩnh bản thân, rồi quay người lại.

Vân Sương nhìn về phía Dương Nguyên Nhất, người đang lo lắng nhìn mình, rồi nói:

- Ta không sao, chỉ là Tổng binh Giang vừa bảo ta ở lại huyện Sơn Dương thêm một đêm, ta đang suy nghĩ xem tối nay sẽ nghỉ ở đâu.

Dương Nguyên Nhất: "Thì ra là vậy, ta còn lo cô giống như Huyện lệnh Đinh, sợ đến mức chân mềm nhũn, không đi nổi nữa..."

Dương Nguyên Nhất còn chưa nói hết, thì từ xa đã vang lên giọng nói tức tối của Huyện lệnh Đinh:

- Thằng nhóc thối tha nhà ngươi! Đổi lại là ngươi suýt bị mấy thanh đao lớn chém vào người thử xem!

- Các ngươi đi phía sau, trốn thì nhanh lắm!

Vân Sương quay đầu, liền thấy Huyện lệnh Đinh với khuôn mặt tái nhợt, đang được hai bộ khoái dìu đỡ, run rẩy bước tới.

Phát hiện ánh mắt của Vân Sương, Huyện lệnh Đinh lập tức gạt tay hai bộ khoái ra, nhưng vừa bước được một bước thì đã loạng choạng suýt ngã. Ông ta chật vật giữ thăng bằng, không dám bước thêm bước nào, miễn cưỡng đứng thẳng người, tay nắm lại đặt dưới môi, khẽ ho một tiếng rồi nói:

- Lần này may nhờ có Vân nương tử, huyện nha chúng ta mới phá được vụ án này nhanh như vậy.

Dù hơi sĩ diện, nhưng Huyện lệnh Đinh không phải loại người hẹp hòi. Vụ án được phá thì ông ta cũng có lợi, thỏa hiệp một chút cũng chẳng mất miếng thịt nào.

Khóe miệng Vân Sương khẽ nhếch, nói:

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


- Ta cũng chỉ vì chính mình mà thôi, Huyện lệnh không cần khách sáo như vậy.

Huyện lệnh Đinh gật đầu, lại khẽ ho một tiếng, nói:

- Huyện Sơn Dương chúng ta có một nương tử thông minh tuyệt đỉnh như vậy, đúng là phúc lớn của huyện.

- Sau này, nếu huyện Sơn Dương lại có vụ án nào, mong rằng Vân nương tử sẽ giúp đỡ thêm.

Vân Sương hơi nhướng mày.

Bên cạnh, Dương Nguyên Nhất đã không nhịn được mà chen vào:

- Đúng, đúng! Huyện Sơn Dương chúng ta nổi tiếng có hiệu suất phá án thấp! Châu phủ đã phê bình chúng ta mấy lần rồi!

- Sau này có Vân nương tử, chúng ta sẽ được nở mày nở mặt...

Huyện lệnh Đinh nghiến răng, từng chữ một như nặn ra từ kẽ răng:

- DƯƠNG NGUYÊN NHẤT.......!!!!

- Vụ án dù đã phá, nhưng vẫn còn rất nhiều việc phải làm. Trời không còn sớm, đến lúc phải trở về rồi.

Nếu để thằng nhóc này nói thêm nữa, ông ta e rằng ngay cả màu quần lót mình mặc hôm nay cũng bị phanh phui ra mất!

Nhìn cảnh tương tác của bọn họ, Vân Sương không nhịn được nhớ đến những anh em trong sở cảnh sát ngày xưa, khóe môi khẽ nở nụ cười, nói:

- Vậy ta không quấy rầy các vị nữa. Sau này, nếu huyện nha cần ta giúp gì, cứ việc lên tiếng.

Hiện tại hộ khẩu của cô ở Hạ Châu, lại thuộc dạng quân hộ khó di chuyển nhất, nên nhất thời không thể rời khỏi đây. Việc tạo quan hệ tốt với người của huyện nha, chỉ có lợi chứ không hại.

Nói xong, Vân Sương nhìn Dương Nguyên Nhất, thấy anh ta dường như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, liền bị Huyện lệnh Đinh không thương tiếc kéo tai lôi đi.

Sau khi nhìn bọn họ rời đi, Vân Sương không cần phải giả vờ nữa, lông mày nhíu chặt lại.

Nếu Giang Tiêu thực sự là người đàn ông trong hang núi năm đó, vậy chẳng phải anh ta chính là cha ruột của Cẩu Đản và Nhị Nhi sao...

Không thể nào.

Nhưng cũng khó nói, chuyện này liệu có phải chỉ là một sự hiểu lầm hay không.

Dù sao cô cũng không thể tưởng tượng được, làm sao một vị tổng binh của một châu lại lưu lạc đến hang núi nhỏ ấy, rồi tùy tiện qua lại với một người phụ nữ.

Có lẽ, miếng ngọc bội đó chỉ tình cờ rơi vào tay anh ta mà thôi.

Hiện tại còn rất nhiều chuyện chưa rõ ràng, nghĩ thêm chỉ khiến mình tự chuốc phiền não.

Vân Sương lắc mạnh đầu, xua tan những ý nghĩ hỗn loạn trong đầu, rồi vội vã đi đến Đồng Tâm Đường.

Điều quan trọng nhất bây giờ là nghĩ xem tối nay sẽ ở đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mẹ Tôi Là Thám Tử

Số ký tự: 0