Rất Nhiều Rất N...
2025-01-10 18:06:29
Nhị Nhi lập tức ghé đầu nhìn, hớn hở kêu lên một tiếng đầy phấn khích.
Vân Sương bật cười nhìn cô bé:
- Con kêu cái gì thế? Con hiểu được sao?
Nhị Nhi thật thà lắc lắc đầu: "Không hiểu."
Vân Sương dở khóc dở cười, chậm rãi chỉ từng chữ: "Vân Y."
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:
- Nhị Nhi, đây là tên chính thức của con.
Rồi cô tiếp tục:
- Vân Doãn. Đây là tên chính thức của Cẩu Đản.
Chữ "Y" tượng trưng cho sự thanh nhã, xinh đẹp và dịu dàng.
Chữ "Doãn" đại diện cho sự cao quý, trật tự và phẩm hạnh cao thượng.
Vân Sương không thể làm như người xưa, đặt tên theo kinh điển hay điển tích. Cô chỉ có thể dồn hết những kỳ vọng chân thành nhất vào cái tên chính thức của hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ vô thức đọc theo Vân Sương từng chữ một. Trong lòng cả hai dâng lên một cảm giác khó tả, tựa như một nguồn sáng ấm áp lấp đầy trái tim.
Giống như mảnh đất dưới chân chúng đột nhiên trở nên vững chắc hơn.
Đây là tên chính thức của chúng.
Chúng đã có tên chính thức rồi!
Nhị Nhi – à không, giờ là Vân Y – vui vẻ vỗ tay, nhảy nhót phấn khích:
- Con và anh trai đều có tên hay quá! Mẹ giỏi thật!
Vân Doãn thì nghiêm túc nhẩm đi nhẩm lại tên mình và tên em gái, rồi gật đầu chắc chắn:
- Con nhớ rồi.
Nhớ mãi mãi, sẽ không bao giờ quên.
Nhìn hai đứa trẻ, Vân Sương mỉm cười rạng rỡ. Trong lòng cô chợt nghĩ, bất kể cha ruột của chúng là ai, chúng mãi mãi là con của cô.
Đêm đó, ba mẹ con đã có một giấc ngủ thật ngon, không chút phiền muộn.
Như thế là đủ rồi.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, một tiểu nhị của quán trọ bất ngờ chạy tới thông báo:
- Vân nương tử, có người đến tìm cô, nói là người của nhà họ Lạc
Hôm qua, sau khi ở lại Thất Phong Cư, lo sợ quản gia Lý không tìm được mình, cô đã nhờ tiểu nhị tới báo tin cho nhà họ Lạc.
Nghe vậy, Vân Sương khẽ nhướn mày. Quản gia Lý trả lời nhanh vậy sao? Cô còn tưởng sẽ phải đợi thêm vài ngày.
Cô lập tức nói:
- Phiền anh mời người đó lên đây.
Khi người kia đến, Vân Sương mỉm cười:
- Quản gia Lý, không ngờ ngài lại đích thân đến.
Quản gia Lý nhẹ nhàng cười, bước vào phòng. Sau khi Vân Sương đóng cửa lại, ông bỗng nghiêm túc cúi người hành lễ:
- Tôi nghe chuyện xảy ra hôm qua mà thật không dám tin.
- Không ngờ Thường lang quân lại làm ra chuyện phản quốc cấu kết với kẻ địch, suýt chút nữa còn gây hại cho Vân nương tử.
Thường lang quân vốn là người của nhà họ Lạc, việc xảy ra như vậy, dù là tình hay lý, nhà họ Lạc cũng phải xin lỗi Vân nương tử.
Quản gia Lý nói tiếp:
- Tôi nhận được tin, suốt đêm qua không yên lòng, nên sáng nay mới mạo muội tới gặp.
Vân Sương vội đứng dậy, đỡ ông ta:
- Quản gia Lý khách sáo quá! Chuyện Thường lang quân làm, ai cũng khó mà lường trước được.
- Tôi bây giờ không hề hấn gì, ngài không cần bận tâm đâu.
Mặc dù đứng dậy, nét mặt quản gia Lý vẫn không che giấu được nỗi lo âu. Ông thở dài:
- Dù Vân nương tử rộng lượng, nhưng nhà họ Lạc vẫn phải thể hiện thái độ.
Nói xong, ông đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ, chạm trổ hoa văn tinh xảo lên bàn. Mở nắp hộp, bên trong là một túi thêu màu lam rực rỡ, được nhét căng phồng, nhìn vô cùng đáng yêu. Bên cạnh còn có mấy xâu tiền đồng, và phía dưới là vài tờ ngân phiếu được gấp gọn gàng.
Quản gia Lý đẩy chiếc hộp về phía Vân Sương, nói:
- Trong đây có 400 lượng ngân phiếu, 80 lượng bạc vụn.
- Để tiện cho Vân nương tử sử dụng, tôi đã đổi 20 lượng cuối cùng thành tiền đồng.
Những tờ ngân phiếu này, Vân nương tử có thể đổi thành bạc tại bất kỳ ngân hàng nào trong Đại Tề.
Vân Sương cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng, liếc nhìn chiếc hộp rồi mỉm cười nói:
- Quản gia Lý chu đáo quá.
Quản gia Lý gật đầu, nói tiếp:
- Về những yêu cầu mà Vân nương tử đưa ra hôm qua, tôi đã bàn bạc với Trần lang quân vào tối qua và quyết định đồng ý.
Ông lại cúi người thật sâu:
- Nếu sau này, Vân nương tử cần gì đến nhà họ Lạc, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức, không hề từ chối.
- Tối qua, tôi đã sai người đi tìm một căn nhà phù hợp cho nương tử, chỉ là việc mua nhà không thể xong ngay trong một sớm một chiều.
- Khi nào chúng tôi chuẩn bị xong, sẽ thông báo cho nương tử biết.
Khóe môi Vân Sương khẽ nhếch lên, cô gật đầu:
- Làm phiền quản gia Lý rồi. Tôi cũng cần chút thời gian để xử lý vài việc.
- Nếu quản gia cần tìm tôi, có thể đến thôn Trường Thắng ngoài thành.
Sau đó, hai người trò chuyện thêm vài câu trước khi quản gia Lý cáo từ.
Khi Vân Sương tiễn Lý Hữu Tài xong trở lại phòng, cô thấy Vân Y và Vân Doãn đang nằm bò trên bàn, hai cái đầu nhỏ chụm lại, nhìn chăm chú vào chiếc hộp trên bàn và không ngừng thốt lên những tiếng kinh ngạc.
Vân Y: "Anh ơi, anh ơi, đây đều là tiền của chúng ta sao? Nhiều quá! Em đếm không nổi luôn!"
Vân Doãn vẫn giữ gương mặt nghiêm nghị, nhưng đôi mắt thì sáng long lanh:
- Hình như đúng vậy. Mẹ trước đó giúp bắt kẻ xấu, nên người ta thưởng cho mẹ.
Cậu vẫn nhớ hôm kia, Vân Sương đã dẫn cậu đến nhà họ Lạc điều tra.
Vân Y: "Wow! Bắt kẻ xấu mà được nhiều tiền thế này! Nhị Nhi… ơ, không, em… em sau này cũng muốn bắt kẻ xấu!"
Vân Sương bật cười, kéo hai đứa nhỏ lại và nghiêm mặt dặn:
- Tạm thời không được kể với ai là nhà mình có nhiều tiền thế này. Nếu không sẽ thu hút kẻ xấu đến đấy.
Vân Y lập tức lấy tay che miệng, lí nhí nói:
- Mẹ, con chắc chắn không nói đâu! Người ta có cho nhiều mạch nha cũng không nói!
Vân Doãn cũng căng thẳng nói:
- Con… con cũng sẽ không nói!
Vân Sương mỉm cười, xoa đầu hai đứa trẻ.
Đến chiều, tiểu nhị trong quán trọ thông báo rằng lệnh cảnh báo ngoài thành đã được dỡ bỏ. Vân Sương liền dẫn theo Vân Y và Vân Doãn, mang theo đủ loại túi lớn túi nhỏ, đến chỗ đã hẹn trước với lão Lý.
Hôm kia, khi bảo lão Lý về trước, ông đã hứa hôm sau sẽ quay lại đón họ. Nhưng hôm qua, dù cô đã cử người đứng chờ ở chỗ hẹn, lão Lý vẫn không đến. Có lẽ do lệnh giới nghiêm ngoài thành nên ông không tiện ra ngoài.
Hôm nay, lão Lý đúng hẹn đến, vừa gặp đã vội vàng giải thích:
- Cô Sương, thật có lỗi quá! Hôm qua đám man di ngoài thành lại có động tĩnh, trưởng thôn Hoàng bảo mọi người không được rời khỏi nhà, không phải tôi không muốn đến.
Vân Sương mỉm cười:
- Tôi hiểu mà, chú Lý không cần để tâm đâu.
- Bây giờ đang mùa thu hoạch, ai cũng bận rộn, vậy mà tôi còn làm phiền chú, đáng ra tôi mới là người nên xin lỗi.
Nói xong, không đợi lão Lý nói thêm, cô đã chuyển tất cả đồ đạc mang theo lên xe lừa của ông. Vân Sương ái ngại nói:
- Chú Lý, tôi mua ít đồ, nếu ai hỏi thì cứ nói là đồ nhà chú mua nhé.
- Về đến nhà tôi sẽ giải thích rõ với chú và thím Hoa.
Lão Lý nhìn đống đồ đầy trên xe, ngẩn người ra một lúc, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Trên đường về, mọi chuyện đều suôn sẻ, chẳng mấy chốc họ đã về tới thôn Trường Thắng.
Lão Lý giúp Vân Sương chuyển hết các bao lớn bao nhỏ vào nhà. Sau đó, cô dẫn hai đứa nhỏ sang nhà thím Hoa. Trước tiên, cô nghiêm túc cảm ơn vợ chồng họ, rồi kể chuyện mình đã báo tin về hành tung của Ngô Thành Khí, từ đó nhận được tiền thưởng từ các binh sĩ trong vệ sở.
Cô không nói cụ thể số tiền thưởng là bao nhiêu, chỉ úp mở rằng binh sĩ trong vệ sở rất hào phóng.
Vân Sương bật cười nhìn cô bé:
- Con kêu cái gì thế? Con hiểu được sao?
Nhị Nhi thật thà lắc lắc đầu: "Không hiểu."
Vân Sương dở khóc dở cười, chậm rãi chỉ từng chữ: "Vân Y."
Cô ngẩng đầu lên, mỉm cười nói:
- Nhị Nhi, đây là tên chính thức của con.
Rồi cô tiếp tục:
- Vân Doãn. Đây là tên chính thức của Cẩu Đản.
Chữ "Y" tượng trưng cho sự thanh nhã, xinh đẹp và dịu dàng.
Chữ "Doãn" đại diện cho sự cao quý, trật tự và phẩm hạnh cao thượng.
Vân Sương không thể làm như người xưa, đặt tên theo kinh điển hay điển tích. Cô chỉ có thể dồn hết những kỳ vọng chân thành nhất vào cái tên chính thức của hai đứa trẻ.
Hai đứa trẻ vô thức đọc theo Vân Sương từng chữ một. Trong lòng cả hai dâng lên một cảm giác khó tả, tựa như một nguồn sáng ấm áp lấp đầy trái tim.
Giống như mảnh đất dưới chân chúng đột nhiên trở nên vững chắc hơn.
Đây là tên chính thức của chúng.
Chúng đã có tên chính thức rồi!
Nhị Nhi – à không, giờ là Vân Y – vui vẻ vỗ tay, nhảy nhót phấn khích:
- Con và anh trai đều có tên hay quá! Mẹ giỏi thật!
Vân Doãn thì nghiêm túc nhẩm đi nhẩm lại tên mình và tên em gái, rồi gật đầu chắc chắn:
- Con nhớ rồi.
Nhớ mãi mãi, sẽ không bao giờ quên.
Nhìn hai đứa trẻ, Vân Sương mỉm cười rạng rỡ. Trong lòng cô chợt nghĩ, bất kể cha ruột của chúng là ai, chúng mãi mãi là con của cô.
Đêm đó, ba mẹ con đã có một giấc ngủ thật ngon, không chút phiền muộn.
Như thế là đủ rồi.
Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong, một tiểu nhị của quán trọ bất ngờ chạy tới thông báo:
- Vân nương tử, có người đến tìm cô, nói là người của nhà họ Lạc
Hôm qua, sau khi ở lại Thất Phong Cư, lo sợ quản gia Lý không tìm được mình, cô đã nhờ tiểu nhị tới báo tin cho nhà họ Lạc.
Nghe vậy, Vân Sương khẽ nhướn mày. Quản gia Lý trả lời nhanh vậy sao? Cô còn tưởng sẽ phải đợi thêm vài ngày.
Cô lập tức nói:
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Phiền anh mời người đó lên đây.
Khi người kia đến, Vân Sương mỉm cười:
- Quản gia Lý, không ngờ ngài lại đích thân đến.
Quản gia Lý nhẹ nhàng cười, bước vào phòng. Sau khi Vân Sương đóng cửa lại, ông bỗng nghiêm túc cúi người hành lễ:
- Tôi nghe chuyện xảy ra hôm qua mà thật không dám tin.
- Không ngờ Thường lang quân lại làm ra chuyện phản quốc cấu kết với kẻ địch, suýt chút nữa còn gây hại cho Vân nương tử.
Thường lang quân vốn là người của nhà họ Lạc, việc xảy ra như vậy, dù là tình hay lý, nhà họ Lạc cũng phải xin lỗi Vân nương tử.
Quản gia Lý nói tiếp:
- Tôi nhận được tin, suốt đêm qua không yên lòng, nên sáng nay mới mạo muội tới gặp.
Vân Sương vội đứng dậy, đỡ ông ta:
- Quản gia Lý khách sáo quá! Chuyện Thường lang quân làm, ai cũng khó mà lường trước được.
- Tôi bây giờ không hề hấn gì, ngài không cần bận tâm đâu.
Mặc dù đứng dậy, nét mặt quản gia Lý vẫn không che giấu được nỗi lo âu. Ông thở dài:
- Dù Vân nương tử rộng lượng, nhưng nhà họ Lạc vẫn phải thể hiện thái độ.
Nói xong, ông đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ, chạm trổ hoa văn tinh xảo lên bàn. Mở nắp hộp, bên trong là một túi thêu màu lam rực rỡ, được nhét căng phồng, nhìn vô cùng đáng yêu. Bên cạnh còn có mấy xâu tiền đồng, và phía dưới là vài tờ ngân phiếu được gấp gọn gàng.
Quản gia Lý đẩy chiếc hộp về phía Vân Sương, nói:
- Trong đây có 400 lượng ngân phiếu, 80 lượng bạc vụn.
- Để tiện cho Vân nương tử sử dụng, tôi đã đổi 20 lượng cuối cùng thành tiền đồng.
Những tờ ngân phiếu này, Vân nương tử có thể đổi thành bạc tại bất kỳ ngân hàng nào trong Đại Tề.
Vân Sương cố gắng kìm nén sự phấn khích trong lòng, liếc nhìn chiếc hộp rồi mỉm cười nói:
- Quản gia Lý chu đáo quá.
Quản gia Lý gật đầu, nói tiếp:
- Về những yêu cầu mà Vân nương tử đưa ra hôm qua, tôi đã bàn bạc với Trần lang quân vào tối qua và quyết định đồng ý.
Ông lại cúi người thật sâu:
- Nếu sau này, Vân nương tử cần gì đến nhà họ Lạc, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức, không hề từ chối.
- Tối qua, tôi đã sai người đi tìm một căn nhà phù hợp cho nương tử, chỉ là việc mua nhà không thể xong ngay trong một sớm một chiều.
- Khi nào chúng tôi chuẩn bị xong, sẽ thông báo cho nương tử biết.
Khóe môi Vân Sương khẽ nhếch lên, cô gật đầu:
- Làm phiền quản gia Lý rồi. Tôi cũng cần chút thời gian để xử lý vài việc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Nếu quản gia cần tìm tôi, có thể đến thôn Trường Thắng ngoài thành.
Sau đó, hai người trò chuyện thêm vài câu trước khi quản gia Lý cáo từ.
Khi Vân Sương tiễn Lý Hữu Tài xong trở lại phòng, cô thấy Vân Y và Vân Doãn đang nằm bò trên bàn, hai cái đầu nhỏ chụm lại, nhìn chăm chú vào chiếc hộp trên bàn và không ngừng thốt lên những tiếng kinh ngạc.
Vân Y: "Anh ơi, anh ơi, đây đều là tiền của chúng ta sao? Nhiều quá! Em đếm không nổi luôn!"
Vân Doãn vẫn giữ gương mặt nghiêm nghị, nhưng đôi mắt thì sáng long lanh:
- Hình như đúng vậy. Mẹ trước đó giúp bắt kẻ xấu, nên người ta thưởng cho mẹ.
Cậu vẫn nhớ hôm kia, Vân Sương đã dẫn cậu đến nhà họ Lạc điều tra.
Vân Y: "Wow! Bắt kẻ xấu mà được nhiều tiền thế này! Nhị Nhi… ơ, không, em… em sau này cũng muốn bắt kẻ xấu!"
Vân Sương bật cười, kéo hai đứa nhỏ lại và nghiêm mặt dặn:
- Tạm thời không được kể với ai là nhà mình có nhiều tiền thế này. Nếu không sẽ thu hút kẻ xấu đến đấy.
Vân Y lập tức lấy tay che miệng, lí nhí nói:
- Mẹ, con chắc chắn không nói đâu! Người ta có cho nhiều mạch nha cũng không nói!
Vân Doãn cũng căng thẳng nói:
- Con… con cũng sẽ không nói!
Vân Sương mỉm cười, xoa đầu hai đứa trẻ.
Đến chiều, tiểu nhị trong quán trọ thông báo rằng lệnh cảnh báo ngoài thành đã được dỡ bỏ. Vân Sương liền dẫn theo Vân Y và Vân Doãn, mang theo đủ loại túi lớn túi nhỏ, đến chỗ đã hẹn trước với lão Lý.
Hôm kia, khi bảo lão Lý về trước, ông đã hứa hôm sau sẽ quay lại đón họ. Nhưng hôm qua, dù cô đã cử người đứng chờ ở chỗ hẹn, lão Lý vẫn không đến. Có lẽ do lệnh giới nghiêm ngoài thành nên ông không tiện ra ngoài.
Hôm nay, lão Lý đúng hẹn đến, vừa gặp đã vội vàng giải thích:
- Cô Sương, thật có lỗi quá! Hôm qua đám man di ngoài thành lại có động tĩnh, trưởng thôn Hoàng bảo mọi người không được rời khỏi nhà, không phải tôi không muốn đến.
Vân Sương mỉm cười:
- Tôi hiểu mà, chú Lý không cần để tâm đâu.
- Bây giờ đang mùa thu hoạch, ai cũng bận rộn, vậy mà tôi còn làm phiền chú, đáng ra tôi mới là người nên xin lỗi.
Nói xong, không đợi lão Lý nói thêm, cô đã chuyển tất cả đồ đạc mang theo lên xe lừa của ông. Vân Sương ái ngại nói:
- Chú Lý, tôi mua ít đồ, nếu ai hỏi thì cứ nói là đồ nhà chú mua nhé.
- Về đến nhà tôi sẽ giải thích rõ với chú và thím Hoa.
Lão Lý nhìn đống đồ đầy trên xe, ngẩn người ra một lúc, nhưng cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
Trên đường về, mọi chuyện đều suôn sẻ, chẳng mấy chốc họ đã về tới thôn Trường Thắng.
Lão Lý giúp Vân Sương chuyển hết các bao lớn bao nhỏ vào nhà. Sau đó, cô dẫn hai đứa nhỏ sang nhà thím Hoa. Trước tiên, cô nghiêm túc cảm ơn vợ chồng họ, rồi kể chuyện mình đã báo tin về hành tung của Ngô Thành Khí, từ đó nhận được tiền thưởng từ các binh sĩ trong vệ sở.
Cô không nói cụ thể số tiền thưởng là bao nhiêu, chỉ úp mở rằng binh sĩ trong vệ sở rất hào phóng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro