Chương 1
Tiếu Giai Nhân
2024-11-09 23:50:25
Cảnh Hòa năm thứ hai, tháng tư đầu hạ.
Mưa nhỏ tí tách tí tách ở giữa trời đất dệt lên một màn sương mù mênh mông, gió nhẹ phất quá, có hạt mưa bụi thổi qua cửa sổ rơi xuống trên mặt.
Ân Huệ cảm thấy chính mình là cá mắc trong võng, nhìn như dễ chịu, giống như sống cũng không tệ lắm, kỳ thật đã sắp bị đè nén đến chết.
Loại bị đè nén này, từ khi Ân Huệ làm Vương phi, đã thật lâu không có cảm nhận được.
.
Ân Huệ là tiểu thư Ân gia đệ nhất phú thương Yến địa, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, lại hoa dung nguyệt mạo, nhóm thân thích thấy nàng, đều phải khen nàng một thân phúc tướng, trưởng thành chắc chắn gả vào nhà cao cửa rộng, an hưởng vinh hoa phú quý.
Tới tuổi tác bàn chuyện cưới hỏi, Ân Huệ cũng đích xác ở trong hâm mộ của vô số nữ tử Yến địa, gả cho con thứ ba của Yến Vương, Ngụy Chiêm.
Xuất thân thương nữ thế nhưng có thể gả cho một vị hoàng tôn, ai dám nói mệnh nàng không tốt?
Đáng tiếc gả cho Ngụy Chiêm không lâu, Ân Huệ liền nếm được buồn bã.
Từ trong miệng nhóm tiểu nha hoàn vương phủ, Ân Huệ biết được, Ngụy Chiêm đã từng có một biểu muội thanh mai trúc mã. Biểu muội kia lớn lên giống như thiên tiên, nếu không phải công công ( cha chồng) Yến Vương cần bạc giải quyết quân nhu (nhu yếu phẩm cho quân đội), nên mới chọn nàng, một cái nữ nhi phú thương làm con dâu, thì thê tử của Ngụy Chiêm nên là vị biểu muội kia mới đúng. Nhóm tiểu nha hoàn còn nói, Ngụy Chiêm đối với biểu muội si tâm một mảnh, bị bắt từ bỏ biểu muội thành tâm bệnh của hắn, từ đây lại hiếm khi thấy hắn tươi cười.
Lần đầu nghe nói loại nhàn thoại này, Ân Huệ khó chịu một trận, nhưng thực mau nàng liền phủ nhận loại lời đồn này.
Bởi vì theo nàng quan sát, tuy rằng Ngụy Chiêm ở trước mặt ai cũng đều là một khuôn mặt lạnh như băng, rất giống như mỗi người đều thiếu hắn mấy vạn lượng bạc vậy. Ngụy Chiêm cũng chưa bao giờ đối với nàng nói qua cái lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng ban đêm Ngụy Chiêm thực thích cùng nàng thân cận, chỉ cần một lần gọi nước cũng đều tính là hiếm lạ. Lại hơn nữa, Ngụy Chiêm chưa từng yêu cầu qua thu dùng thông phòng, khi nàng mang thai vì tỏ vẻ hiền huệ từng chủ động nói ra, Ngụy Chiêm cũng không cần nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
Rõ ràng trọng dục, lại chỉ cần một nữ nhân là nàng, cũng kéo dài đến mười năm nay.
Ân Huệ đem hết thảy đều trở thành chứng cứ trong lòng Ngụy Chiêm có nàng, hắn mặt lạnh cũng là trời sinh mà thôi, có người thích cười, có người ít nói, không có gì hiếm lạ.
Phủ nhận địa vị vị biểu muội kia ở trong lòng Ngụy Chiêm, sinh hoạt của Ân Huệ sau khi kết hôn tổng thể còn tính là thuận lợi, đặc biệt là công công sau khi đăng cơ, Ngụy Chiêm được phong Thục Vương, nàng cũng thành Thục Vương phi, một nhà ba người đơn độc ở tại Thục Vương phủ rộng mở khí phái. Không cần hầu hạ cha mẹ chồng, không có tiểu thiếp phiền lòng, cũng không có chị em dâu phân tranh, toàn bộ nội vụ vương phủ cơ hồ đều là do Ân Huệ định đoạt, vài vị chị em dâu Vương phi khác đều trái lại hâm mộ nàng.
Nhưng mà liền ở hôm nay, Ngụy Chiêm còn ở bên ngoài làm việc, thế nhưng để thị vệ hộ tống một vị mỹ phụ trẻ tuổi hồi phủ.
Vị mỹ phụ này, dù là đã gả chồng nhiều năm, đã trải qua thủ tiết tang phu lại vẫn xinh đẹp như hoa, chính là thanh mai biểu muội Ôn Như Nguyệt của Ngụy Chiêm.
Ân Huệ ở trong sảnh đường nhìn thấy người, mới từ trong miệng đối phương biết được thân phận của nàng.
Ôn Như Nguyệt mặc một bộ váy trắng, quỳ trên mặt đất, nước mắt không tiếng động mà đi xuống, tựa như một đóa hoa lê trong mưa run rẩy, thanh âm cũng thực nhu nhược đáng thương: “Vương phi chớ trách biểu ca thiện tâm làm chủ, ta thật sự là cùng đường, trừ bỏ đến cậy nhờ biểu ca lại không còn nơi để đi, cầu Vương phi thu lưu ta đi, ta bảo đảm an an phận phận mà làm di nương, tuyệt không cùng Vương phi tranh sủng.”
Lúc ấy ngực Ân Huệ liền như bị thắt lại, không thở nổi.
Di nương, Ngụy Chiêm thành thân mười năm cũng không nạp thiếp, bây giờ đều không có cùng nàng thương lượng, trực tiếp đáp ứng muốn thu cái biểu muội này làm di nương?
Ân Huệ hàng năm đoan trang cần bảo trì thể diện, phân phó nha hoàn trước mang Ôn Như Nguyệt đi an trí ở phòng cho khách.
Ôn Như Nguyệt đi rồi, Ân Huệ ngồi ở trong phòng, đối với ngoài cửa sổ mua rơi tí tách tí tách, trải qua một buổi trưa khó chịu.
Trước kia nàng chưa thấy qua Ôn Như Nguyệt, người khác nói Ngụy Chiêm vẫn luôn đem Ôn Như Nguyệt treo ở trong lòng, Ân Huệ cũng chưa bao giờ chân chính tin tưởng, Ngụy Chiêm nếu vẫn luôn nhớ thương biểu muội, thời điểm cùng nàng ở bên nhau sẽ như lang tựa hổ như vậy sao?
Thẳng đến hôm nay chính mắt nhìn thấy Ôn Như Nguyệt……
Mưa nhỏ tí tách tí tách ở giữa trời đất dệt lên một màn sương mù mênh mông, gió nhẹ phất quá, có hạt mưa bụi thổi qua cửa sổ rơi xuống trên mặt.
Ân Huệ cảm thấy chính mình là cá mắc trong võng, nhìn như dễ chịu, giống như sống cũng không tệ lắm, kỳ thật đã sắp bị đè nén đến chết.
Loại bị đè nén này, từ khi Ân Huệ làm Vương phi, đã thật lâu không có cảm nhận được.
.
Ân Huệ là tiểu thư Ân gia đệ nhất phú thương Yến địa, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, lại hoa dung nguyệt mạo, nhóm thân thích thấy nàng, đều phải khen nàng một thân phúc tướng, trưởng thành chắc chắn gả vào nhà cao cửa rộng, an hưởng vinh hoa phú quý.
Tới tuổi tác bàn chuyện cưới hỏi, Ân Huệ cũng đích xác ở trong hâm mộ của vô số nữ tử Yến địa, gả cho con thứ ba của Yến Vương, Ngụy Chiêm.
Xuất thân thương nữ thế nhưng có thể gả cho một vị hoàng tôn, ai dám nói mệnh nàng không tốt?
Đáng tiếc gả cho Ngụy Chiêm không lâu, Ân Huệ liền nếm được buồn bã.
Từ trong miệng nhóm tiểu nha hoàn vương phủ, Ân Huệ biết được, Ngụy Chiêm đã từng có một biểu muội thanh mai trúc mã. Biểu muội kia lớn lên giống như thiên tiên, nếu không phải công công ( cha chồng) Yến Vương cần bạc giải quyết quân nhu (nhu yếu phẩm cho quân đội), nên mới chọn nàng, một cái nữ nhi phú thương làm con dâu, thì thê tử của Ngụy Chiêm nên là vị biểu muội kia mới đúng. Nhóm tiểu nha hoàn còn nói, Ngụy Chiêm đối với biểu muội si tâm một mảnh, bị bắt từ bỏ biểu muội thành tâm bệnh của hắn, từ đây lại hiếm khi thấy hắn tươi cười.
Lần đầu nghe nói loại nhàn thoại này, Ân Huệ khó chịu một trận, nhưng thực mau nàng liền phủ nhận loại lời đồn này.
Bởi vì theo nàng quan sát, tuy rằng Ngụy Chiêm ở trước mặt ai cũng đều là một khuôn mặt lạnh như băng, rất giống như mỗi người đều thiếu hắn mấy vạn lượng bạc vậy. Ngụy Chiêm cũng chưa bao giờ đối với nàng nói qua cái lời ngon tiếng ngọt gì, nhưng ban đêm Ngụy Chiêm thực thích cùng nàng thân cận, chỉ cần một lần gọi nước cũng đều tính là hiếm lạ. Lại hơn nữa, Ngụy Chiêm chưa từng yêu cầu qua thu dùng thông phòng, khi nàng mang thai vì tỏ vẻ hiền huệ từng chủ động nói ra, Ngụy Chiêm cũng không cần nghĩ ngợi mà cự tuyệt.
Rõ ràng trọng dục, lại chỉ cần một nữ nhân là nàng, cũng kéo dài đến mười năm nay.
Ân Huệ đem hết thảy đều trở thành chứng cứ trong lòng Ngụy Chiêm có nàng, hắn mặt lạnh cũng là trời sinh mà thôi, có người thích cười, có người ít nói, không có gì hiếm lạ.
Phủ nhận địa vị vị biểu muội kia ở trong lòng Ngụy Chiêm, sinh hoạt của Ân Huệ sau khi kết hôn tổng thể còn tính là thuận lợi, đặc biệt là công công sau khi đăng cơ, Ngụy Chiêm được phong Thục Vương, nàng cũng thành Thục Vương phi, một nhà ba người đơn độc ở tại Thục Vương phủ rộng mở khí phái. Không cần hầu hạ cha mẹ chồng, không có tiểu thiếp phiền lòng, cũng không có chị em dâu phân tranh, toàn bộ nội vụ vương phủ cơ hồ đều là do Ân Huệ định đoạt, vài vị chị em dâu Vương phi khác đều trái lại hâm mộ nàng.
Nhưng mà liền ở hôm nay, Ngụy Chiêm còn ở bên ngoài làm việc, thế nhưng để thị vệ hộ tống một vị mỹ phụ trẻ tuổi hồi phủ.
Vị mỹ phụ này, dù là đã gả chồng nhiều năm, đã trải qua thủ tiết tang phu lại vẫn xinh đẹp như hoa, chính là thanh mai biểu muội Ôn Như Nguyệt của Ngụy Chiêm.
Ân Huệ ở trong sảnh đường nhìn thấy người, mới từ trong miệng đối phương biết được thân phận của nàng.
Ôn Như Nguyệt mặc một bộ váy trắng, quỳ trên mặt đất, nước mắt không tiếng động mà đi xuống, tựa như một đóa hoa lê trong mưa run rẩy, thanh âm cũng thực nhu nhược đáng thương: “Vương phi chớ trách biểu ca thiện tâm làm chủ, ta thật sự là cùng đường, trừ bỏ đến cậy nhờ biểu ca lại không còn nơi để đi, cầu Vương phi thu lưu ta đi, ta bảo đảm an an phận phận mà làm di nương, tuyệt không cùng Vương phi tranh sủng.”
Lúc ấy ngực Ân Huệ liền như bị thắt lại, không thở nổi.
Di nương, Ngụy Chiêm thành thân mười năm cũng không nạp thiếp, bây giờ đều không có cùng nàng thương lượng, trực tiếp đáp ứng muốn thu cái biểu muội này làm di nương?
Ân Huệ hàng năm đoan trang cần bảo trì thể diện, phân phó nha hoàn trước mang Ôn Như Nguyệt đi an trí ở phòng cho khách.
Ôn Như Nguyệt đi rồi, Ân Huệ ngồi ở trong phòng, đối với ngoài cửa sổ mua rơi tí tách tí tách, trải qua một buổi trưa khó chịu.
Trước kia nàng chưa thấy qua Ôn Như Nguyệt, người khác nói Ngụy Chiêm vẫn luôn đem Ôn Như Nguyệt treo ở trong lòng, Ân Huệ cũng chưa bao giờ chân chính tin tưởng, Ngụy Chiêm nếu vẫn luôn nhớ thương biểu muội, thời điểm cùng nàng ở bên nhau sẽ như lang tựa hổ như vậy sao?
Thẳng đến hôm nay chính mắt nhìn thấy Ôn Như Nguyệt……
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro