Mệnh Quý Phụ

Chương 9

Tiếu Giai Nhân

2024-11-09 23:50:25

Yến Vương thông thường đều là ở trắc điện Cần Chính Điện xử lý gia sự, ngày thường có cái gia yến gì cũng sẽ ở bên này tổ chức.

Bọn tiểu bối đều trước tiên đến đó, huynh đệ Ngụy Dương, Ngụy Chiêm hai nhà là nhóm người đầu tiên đến.

Đàn ông ngồi ở một bên, chị em dâu Ân Huệ, Từ Thanh Uyển hai người ngồi ở phía tây, trung gian cách một cái ghế.

Ân Huệ ngồi xuống xong, vừa nhấc đầu, liền đối diện tầm mắt Ngụy Chiêm, cũng không biết hắn vẫn luôn đang nhìn nàng, hay vẫn là trùng hợp.

Ân Huệ nghĩ, hẳn chỉ là trùng hợp đi, ở Trừng Tâm đường, Ngụy Chiêm đều rất ít lưu ý nàng, huống chi là ở bên ngoài.

Nàng dường như không có việc gì mà tránh đi, vừa lúc Tam Lang đại phòng tiến đến bên người Hành ca nhi, Ân Huệ liền tự nhiên mà nghiêng người ngồi, xem Tam Lang trêu đùa đệ đệ.

Bọn nhỏ trưởng thành có thể cãi nhau đánh nhau hay không, nhưng hiện tại đều vẫn là tiểu oa nhi, thích ai mới muốn tiếp cận, đơn thuần không giả dối.

“Tam thẩm mau xem, Ngũ Lang nhổ nước miếng.”

Cơ hồ Tam Lang mới nói xong, nhũ mẫu liền mềm nhẹ mà giúp Hành ca nhi lau nước miếng.

Tam Lang nhìn đệ đệ còn cần thiết để cho người ôm, rất là đắc ý nói: “Ta sẽ cùng cha đi kinh thành, đại ca cũng đi, ngươi còn nhỏ, đi không được.”

Hành ca nhi nơi nào nghe hiểu được, đối với Tam Lang dùng sức a a, giống như muốn nói gì đó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nhưng thật ra Mi tỷ nhi,an an tĩnh tĩnh ngồi ở phía sau Từ Thanh Uyển thập phần hâm mộ mà nhìn Tam Lang liếc mắt một cái, đích thứ có khác, nữ oa oa năm tuổi đã ít nhiều minh bạch quy củ này.

Lúc này, một nhà của Nhị gia cũng tới.

Nhị gia Ngụy Điệt dung mạo tuấn mỹ lại thích cười, phong lưu phóng khoáng, được bá tánh Bình Thành xưng là đệ nhất mỹ công tử, thê tử của hắn, Kỷ Tiêm Tiêm cũng là đại mỹ nhân xuất hiện liền khiến người khác kinh diễm, chẳng sợ giờ phút này đang hoài thai bảy tháng, phong thái vẫn như cũ không giảm.

Từ Thanh Uyển xuất thân cao quý nhất, khí chất cũng cao nhã nhất, nhưng Kỷ Tiêm Tiêm minh diễm vừa xuất hiện, Từ Thanh Uyển giống như sao trên trời trở nên ảm đạm không còn ánh sáng.

“Đại ca tam đệ tới thật sớm, khiến ta hổ thẹn a.” Ngụy Điệt cười, ở trung gian Ngụy Dương, Ngụy Chiêm ngồi xuống.

Ngụy Dương cười nói: “Không nhìn ra ngươi hổ thẹn, lại thấy xuân phong mãn diện, như thế nào, có phải hay không cảm thấy ta đi kinh thành, ngươi liền có thể ở trước mặt lão tứ, lão ngũ bày ra uy phong huynh trưởng?”

Ngụy Điệt tức khắc mặt lộ vẻ khổ: “Vậy đại ca vẫn là đừng đi, ngươi đi rồi, gánh nặng nhìn chằm chằm bọn hắn liền dừng ở trên người ta, ta còn lười quản đến.”

Ngụy Chiêm giật nhẹ khóe miệng, xem như phụ họa mà cười.

Ân Huệ ánh mắt nhanh chóng ở trên mặt ba huynh đệ nhìn qua một lần, phán đoán giống kiếp trước giống nhau, luận phong tư, Ngụy Điệt thật là vị gia xuất chúng nhất Yến Vương phủ, nhưng luận tuấn mỹ, kỳ thật trượng phu của nàng Tam gia Ngụy Chiêm mới là đệ nhất, chỉ là Ngụy Chiêm quá mức nghiêm túc lạnh nhạt, vô luận hạ nhân trong vương phủ hay vẫn là các bá tánh Bình Thành đều sợ hắn, nào dám đối với ngũ quan của hắn bình luận.

“Ai, đáng tiếc tam đệ muội phải lưu tại vương phủ chiếu cố Ngũ Lang, bằng không theo tam đệ cùng đi kinh thành, trông thấy việc đời thì thật tốt.”

Bên cạnh, Kỷ Tiêm Tiêm vừa mới ngồi xuống đột nhiên dùng một bộ dáng ngữ khí tiếc hận nói.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Mà nàng ta ý ngoài lời, còn là châm chọc Ân Huệ chưa thấy qua cái việc đời gì.

Đổi là trước kia, Ân Huệ chắc chắn xấu hổ đến mặt đỏ rần rần, giờ phút này nàng lại tâm như nước lặng, vẻ mặt khờ dại hỏi: “Ta cảm thấy Bình Thành liền rất phồn hoa, chẳng lẽ kinh thành so với bên này càng phồn hoa hơn sao?”

Kỷ Tiêm Tiêm cũng sinh ra ở nhà huân quý kinh thành, nghe vậy phảng phất như mở ra máy hát, một bên khinh thường mà nhìn Ân Huệ liếc mắt một cái, một bên thao thao bất tuyệt mà nói về kinh thành phồn hoa hơn so với Bình Thành như thế nào.

Chờ nàng nói đến thở dốc xong, Ân Huệ mới cười nói: “Khả năng ta từ nhỏ ở Bình Thành lớn lên đi, chung quanh thành trấn đều không phồn hoa bằng nơi này, ta liền cảm thấy Bình Thành tốt nhất, có thể đi kinh thành lịch lãm là vinh hạnh của ta, không thể đi cũng không có gì phải tiếc hận.”

Kỷ Tiêm Tiêm ngạo khí liền giống như bị ném ở trên đất, không có kích khởi được hâm mộ, ngạo khí cũng liền thành bài trí.

Ngay theo đó, thân nhi tử của Kỷ Tiêm Tiêm, Nhị Lang 4 tuổi đột nhiên náo loạn lên, lôi kéo tay áo Kỷ Tiêm Tiêm nói: “Nương, ta cũng muốn đi kinh thành!”

Kỷ Tiêm Tiêm sắc mặt đột biến.

Cố tình Tam Lang còn ở hướng Nhị Lang làm mặt quỷ, khoe khoang hắn có thể đi, Nhị Lang không thể đi.

Bị kích thích, Nhị Lang nháo đến càng hung, nhũ mẫu muốn dắt hắn đi, Nhị Lang thế nhưng đối với nhũ mẫu tay đấm chân đá lên.

Ở trước mặt thê nhi các huynh đệ, Nhị gia Ngụy Điệt rốt cuộc cười không nổi, vừa muốn răn dạy nhi tử, lại nghe được thanh âm bình thường lại ngầm có uy nghiêm từ lối vào trắc điện truyền tới: “Sáng sớm, ai đang khóc nháo?”

Thanh âm chưa dừng, đám người Ân Huệ động tác nhất trí mà đứng lên, cung nghênh gia chủ Yến Vương đi vào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Mệnh Quý Phụ

Số ký tự: 0