Mị Trở Thành Thần Toán Nhờ Vào Hệ Thống Hóng Drama
Chương 19
Nguyệt Chiếu Khê
2024-09-14 12:06:36
Chuyện này có liên quan quái gì đến việc ông ta thích chị ta? Ông ta làm việc thiện cũng sai sao?
Về phần chị Ngô, chị ta nhất quyết không nghe những gì ông ta nói, vẻ mặt vẫn kiểu: dù sao em cũng biết anh thích em rồi mà. Chị ta nói: “Em biết, anh không dám nói thích em đều bởi vì Nguyễn Nhàn Nguyệt, nhưng mà anh ơi, người phụ nữ này xứng với anh sao?”
Chị ta trừng mắt nhìn Nguyễn Nhàn Nguyệt: “Bà ta suốt ngày chỉ biết quanh quẩn bên cây dương cầm của mình, không quan tâm chăm sóc cho anh chút nào cả, thậm chí cũng chẳng thèm ngó ngàng đến con gái ruột của hai người. Anh xem Diệp Mặc đã về nhà một thời gian như vậy rồi mà bà ta thậm chí còn chưa nói chuyện với người ta một câu nào.”
Diệp Mặc đột nhiên bị lôi vào: … Chuyện của mấy người mắc gì liên quan tới tôi?
Mà Nguyễn Nhàn Nguyệt khi nghe chị Ngô nói như vậy, bà ta cũng vô thức liếc nhìn Diệp Mặc, biểu tình trên mặt có phần không được thoải mái.
“Chỉ có em! Chỉ có duy nhất một mình em thời khắc nào cũng thực sự quan tâm đến anh, luôn nghĩ về anh!” Chị Ngô tiếp tục dũng cảm bày tỏ tình cảm: “Tiên sinh, chỉ cần anh bằng lòng, em sẽ không tranh giành với Nguyễn Nhàn Nguyệt, chỉ cần được ở bên anh, dù bản thân không danh không phận em cũng chấp nhận!”
Chị ta nhìn Diệp Chí Bằng đầy thâm tình rồi phân tích tình cảm của mình.
Diệp Chí Bằng: “...”
Diệp Chí Bằng gắng hết sức kéo chị ta ra khỏi người mình, lớn tiếng nói: “Nhưng tôi không chấp nhận! Tôi đã nói rồi, tôi không thích chị, tôi không có bất kỳ tình cảm thừa thãi nào với chị cả, quan hệ giữa chúng ta chỉ là ông chủ và người giúp việc mà thôi!”
Sau đó ông ta hét gọi quản gia Chu Diệp Bình: “Quản gia Chu, mau gọi bảo vệ tới đem mụ điên này ra khỏi đây ngay!”
Ông ta lạnh lùng nói với chị Ngô: “Chị Ngô, niệm tình chị đã làm việc ở nhà tôi nhiều năm như vậy, cho nên đối với chuyện này tôi dự định sẽ không truy cứu trách nhiệm của chị. Tuy nhiên, nếu chị còn tiếp tục làm càn làm bậy như thế này nữa thì đừng trách tôi không nương tay!”
Lúc Diệp Chí Bằng không nể nang gì nữa, cả người đều toát ra vẻ cực kỳ đáng sợ. Suy cho cùng ông ta cũng là chủ tịch tập đoàn Diệp thị, một thân khí chất không hề giả tạo.
Thấy ông ta thực sự đã tức giận, chị Ngô không dám nói thêm nửa chữ, chỉ tiếp tục tỏ vẻ đáng thương thút tha thút thít, rồi nhìn ông ta bằng ánh mắt trìu mến, như thể hy vọng như thế kia sẽ có thể khiến ông ta hồi tâm chuyển ý.
Diệp Chí Bằng bị chị ta nhìn chằm chằm như vậy không thể nhịn được chửi tục: “Mẹ nó…”
…
Chị Ngô dù có chống cự cỡ nào thì cuối cùng cũng bị bảo vệ của nhà họ Diệp bắt rời đi, để lại phòng khách một mớ bừa bộn.
Diệp Chí Bằng nhìn đống quần áo bị cắt bỏ cùng với những lá bùa từ trong quần áo vương vãi ra bên ngoài, gân xanh trên trán giật giật.
“Kêu người tới dọn dẹp chỗ này đi!” Ông ta căn dặn quản gia Chu: “Gọi người tới lấy hết quần áo trong phòng thay đồ của tôi vứt đi, sau đó gửi một lô quần áo khác… Nhớ kỹ, lần này trước khi cất những bộ quần áo đó vào phòng thay đồ, ông nhất định phải kiểm tra toàn bộ thật kỹ, hiểu chưa?”
Ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không thích những loại chuyện như chị Ngô đã làm sẽ phát sinh lần nữa đâu!”
Quản gia Chu lập tức gật đầu đáp ứng mọi chuyện.
Làm xong tất cả những việc này, Diệp Chí Bằng nhìn về phía Diệp Mặc đang ngồi trên sô pha, lúc này đã ăn hết một nửa điểm tâm rồi, thấy bộ dáng của cô thoải mái nhàn nhã như vậy, ông ta vừa tức giận vừa buồn cười.
“Lúc đầu cha còn lo lắng nếu cứ đột ngột đưa con về sẽ khiến con cảm thấy không thoải mái.” Ông ta nói: “Nhưng hiện tại xem ra là cha lo xa quá rồi, có vẻ con đã thích nghi rất tốt.”
Không chỉ thích nghi rất tốt mà còn có cảm giác như đang ở nhà mình. Đương nhiên câu này nói cũng chẳng sai, dù sao đây vốn cũng là nhà của Diệp Mặc.
Về phần chị Ngô, chị ta nhất quyết không nghe những gì ông ta nói, vẻ mặt vẫn kiểu: dù sao em cũng biết anh thích em rồi mà. Chị ta nói: “Em biết, anh không dám nói thích em đều bởi vì Nguyễn Nhàn Nguyệt, nhưng mà anh ơi, người phụ nữ này xứng với anh sao?”
Chị ta trừng mắt nhìn Nguyễn Nhàn Nguyệt: “Bà ta suốt ngày chỉ biết quanh quẩn bên cây dương cầm của mình, không quan tâm chăm sóc cho anh chút nào cả, thậm chí cũng chẳng thèm ngó ngàng đến con gái ruột của hai người. Anh xem Diệp Mặc đã về nhà một thời gian như vậy rồi mà bà ta thậm chí còn chưa nói chuyện với người ta một câu nào.”
Diệp Mặc đột nhiên bị lôi vào: … Chuyện của mấy người mắc gì liên quan tới tôi?
Mà Nguyễn Nhàn Nguyệt khi nghe chị Ngô nói như vậy, bà ta cũng vô thức liếc nhìn Diệp Mặc, biểu tình trên mặt có phần không được thoải mái.
“Chỉ có em! Chỉ có duy nhất một mình em thời khắc nào cũng thực sự quan tâm đến anh, luôn nghĩ về anh!” Chị Ngô tiếp tục dũng cảm bày tỏ tình cảm: “Tiên sinh, chỉ cần anh bằng lòng, em sẽ không tranh giành với Nguyễn Nhàn Nguyệt, chỉ cần được ở bên anh, dù bản thân không danh không phận em cũng chấp nhận!”
Chị ta nhìn Diệp Chí Bằng đầy thâm tình rồi phân tích tình cảm của mình.
Diệp Chí Bằng: “...”
Diệp Chí Bằng gắng hết sức kéo chị ta ra khỏi người mình, lớn tiếng nói: “Nhưng tôi không chấp nhận! Tôi đã nói rồi, tôi không thích chị, tôi không có bất kỳ tình cảm thừa thãi nào với chị cả, quan hệ giữa chúng ta chỉ là ông chủ và người giúp việc mà thôi!”
Sau đó ông ta hét gọi quản gia Chu Diệp Bình: “Quản gia Chu, mau gọi bảo vệ tới đem mụ điên này ra khỏi đây ngay!”
Ông ta lạnh lùng nói với chị Ngô: “Chị Ngô, niệm tình chị đã làm việc ở nhà tôi nhiều năm như vậy, cho nên đối với chuyện này tôi dự định sẽ không truy cứu trách nhiệm của chị. Tuy nhiên, nếu chị còn tiếp tục làm càn làm bậy như thế này nữa thì đừng trách tôi không nương tay!”
Lúc Diệp Chí Bằng không nể nang gì nữa, cả người đều toát ra vẻ cực kỳ đáng sợ. Suy cho cùng ông ta cũng là chủ tịch tập đoàn Diệp thị, một thân khí chất không hề giả tạo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thấy ông ta thực sự đã tức giận, chị Ngô không dám nói thêm nửa chữ, chỉ tiếp tục tỏ vẻ đáng thương thút tha thút thít, rồi nhìn ông ta bằng ánh mắt trìu mến, như thể hy vọng như thế kia sẽ có thể khiến ông ta hồi tâm chuyển ý.
Diệp Chí Bằng bị chị ta nhìn chằm chằm như vậy không thể nhịn được chửi tục: “Mẹ nó…”
…
Chị Ngô dù có chống cự cỡ nào thì cuối cùng cũng bị bảo vệ của nhà họ Diệp bắt rời đi, để lại phòng khách một mớ bừa bộn.
Diệp Chí Bằng nhìn đống quần áo bị cắt bỏ cùng với những lá bùa từ trong quần áo vương vãi ra bên ngoài, gân xanh trên trán giật giật.
“Kêu người tới dọn dẹp chỗ này đi!” Ông ta căn dặn quản gia Chu: “Gọi người tới lấy hết quần áo trong phòng thay đồ của tôi vứt đi, sau đó gửi một lô quần áo khác… Nhớ kỹ, lần này trước khi cất những bộ quần áo đó vào phòng thay đồ, ông nhất định phải kiểm tra toàn bộ thật kỹ, hiểu chưa?”
Ông ta nghiến răng nghiến lợi: “Tôi không thích những loại chuyện như chị Ngô đã làm sẽ phát sinh lần nữa đâu!”
Quản gia Chu lập tức gật đầu đáp ứng mọi chuyện.
Làm xong tất cả những việc này, Diệp Chí Bằng nhìn về phía Diệp Mặc đang ngồi trên sô pha, lúc này đã ăn hết một nửa điểm tâm rồi, thấy bộ dáng của cô thoải mái nhàn nhã như vậy, ông ta vừa tức giận vừa buồn cười.
“Lúc đầu cha còn lo lắng nếu cứ đột ngột đưa con về sẽ khiến con cảm thấy không thoải mái.” Ông ta nói: “Nhưng hiện tại xem ra là cha lo xa quá rồi, có vẻ con đã thích nghi rất tốt.”
Không chỉ thích nghi rất tốt mà còn có cảm giác như đang ở nhà mình. Đương nhiên câu này nói cũng chẳng sai, dù sao đây vốn cũng là nhà của Diệp Mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro