Mị Trở Thành Thần Toán Nhờ Vào Hệ Thống Hóng Drama
Chương 28
Nguyệt Chiếu Khê
2024-09-14 12:06:36
Lúc này, Diệp Mặc vẫn ở dưới lầu đang ăn sáng, cũng không hề biết rằng 5% cổ phần của mình đang ngày càng đến gần mình rồi.
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Lâm chuẩn bị đến công ty làm việc, mà Diệp Mặc cũng cực kỳ chủ động đi theo anh ấy. Lúc Diệp Lâm lên xe, quay đầu lại liền nhìn thấy Diệp Mặc mở cửa chui vào.
Diệp Lâm ngờ vực nhìn cô: “Em đang làm gì vậy?”
Diệp Mặc ngây thơ vô tội nói với anh ấy: “Anh cả, anh sẽ không quên chuyện ngày hôm qua đâu chứ? Đã thống nhất chuyện em sẽ giúp giải quyết vấn đề cây phát tài trong công ty vô cớ chết, anh sẽ cho em 2 triệu đó…”
Cô vừa cảnh giác lại hoài nghi nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm: “Anh đừng nói anh hối hận rồi chứ? Anh không muốn đưa cho em 2 triệu phải không?”
“…” Diệp Lâm: “Anh chỉ chưa kịp nghĩ tới chuyện này thôi, chỉ là…”
Anh ấy nghiêng đầu liếc Diệp Mặc: “Em vẫn tự tin em nhất định sẽ lấy được 2 triệu này à. Em đừng quên, chúng ta đã nhất trí rồi, phải giải quyết được chuyện này mới có thể đưa 2 triệu cho em!”
Diệp Mặc: “Em đương nhiên nhớ rõ rồi, anh yên tâm đi, chuyện này em nhất định có thể giải quyết được! Anh cả cứ việc chuẩn bị 2 triệu cho em là được rồi.”
Diệp Lâm cười cười: “Em khá tự tin đấy.”
“Đúng rồi…” Diệp Mặc như đang nhớ ra điều gì đó, rất niềm nở hỏi Diệp Lâm: “Anh cả, em vẫn chưa hỏi, 2 triệu này là trước thuế hay sau thuế vậy?”
Diệp Lâm: “...Đừng lo, đó là sau thuế.”
Nghe vậy, Diệp Mặc lập tức yên tâm, vẻ mặt dâng trào ý chí chiến đấu mãnh liệt.
2 triệu này tuyệt đối phải ở trong túi của cô.
Diệp Mặc đi theo Diệp Lâm tới văn phòng của tổng giám đốc Diệp thị.
Đây là lần đầu tiên một “người nhà quê” đến đây, cô khá tò mò về văn phòng làm việc của “bá tổng thật sự” và không thể không nhìn thêm lần thứ hai.
“Tổng giám đốc…”
Thư ký của Diệp Lâm đến báo cáo tình hình công việc. Đây là một nữ thư ký nói năng thận trọng, mặc áo sơ mi trắng cùng với váy đen, tạo được cảm giác làm việc rất chuyên nghiệp.
Khi cô ấy nhìn thấy Diệp Mặc, Diệp Mặc chú ý tới vẻ mặt đối phương dường như thoáng khựng lại một lát.
Chỉ trong khoảng thời gian đình trệ ngắn ngủi này, Diệp Mặc tựa hồ cảm nhận được có điều gì đó, ngay lập tức ngẫm nghĩ: [Lẽ nào giữa hai người này có dưa gì sao?]
Sau đó Diệp Mặc lại ý thức được bản thân đang nghĩ cái gì: [...Kết nối với 888 chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà mình đã bị đồng hoá thành cái dạng này rồi?]
Khi có vấn đề gì, phản ứng đầu tiên cũng chỉ nghĩ đến việc hóng drama.
Diệp Mặc ngồi trên sô pha, vẻ mặt không khỏi nghiêm túc suy tư.
Bên kia, Hoàng Mẫn Ngôn báo cáo xong mọi công việc cũng không trực tiếp đi ra ngoài, mà liếc nhìn Diệp Mặc đang ngồi ở đó, hỏi Diệp Lâm: “Tổng giám đốc, có cần mang chút đồ uống tới cho vị tiểu thư này không?”
Nghe vậy, Diệp Lâm vô thức ngước mắt nhìn Diệp Mặc, thấy dáng vẻ cô đang trầm tư, anh ấy đáp: “Cô ra ngoài trước đi, nếu cần thiết tôi sẽ gọi cô.”
“...Vâng.”
Hoàng Mẫn Ngôn đi ra ngoài, lúc cô ấy đi gần tới cửa thoáng thấy qua khóe mắt Diệp Lâm đứng dậy từ vị trí ngồi của mình rồi đi đến bên cạnh cô gái xa lạ kia.
Khoảnh khắc đóng cửa văn phòng lại, cô ấy nhìn thấy Diệp Lâm đang cúi xuống nói chuyện gì đó với cô gái xa lạ.
Giây tiếp theo, cửa văn phòng đã đóng lại hoàn toàn.
Hoàng Mẫn Ngôn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, không thể nhịn được hít một hơi thật sâu.
“... Thế nào rồi chị Hoàng, cô gái bên cạnh tổng giám đốc rốt cuộc là ai vậy? Ngoại trừ tiểu thư Bảo Châu ra, đây là lần đầu tiên em thấy tổng giám đốc đưa một cô gái đến công ty đó!”
“Có thể nào là bạn gái của anh ấy không?”
“Thật sự có khả năng lắm!! Dù sao tổng giám đốc cũng không còn trẻ nữa, quả thực cũng đã đến lúc phải xem xét chuyện trọng đại cả đời rồi.”
“Này, chả trách tôi trông cô ấy quen mắt lắm. Cuối cùng tôi cũng biết cô gái đó là ai rồi! Cô ấy không phải là Diệp Mặc sao?”
Sau khi ăn sáng xong, Diệp Lâm chuẩn bị đến công ty làm việc, mà Diệp Mặc cũng cực kỳ chủ động đi theo anh ấy. Lúc Diệp Lâm lên xe, quay đầu lại liền nhìn thấy Diệp Mặc mở cửa chui vào.
Diệp Lâm ngờ vực nhìn cô: “Em đang làm gì vậy?”
Diệp Mặc ngây thơ vô tội nói với anh ấy: “Anh cả, anh sẽ không quên chuyện ngày hôm qua đâu chứ? Đã thống nhất chuyện em sẽ giúp giải quyết vấn đề cây phát tài trong công ty vô cớ chết, anh sẽ cho em 2 triệu đó…”
Cô vừa cảnh giác lại hoài nghi nhìn chằm chằm vào Diệp Lâm: “Anh đừng nói anh hối hận rồi chứ? Anh không muốn đưa cho em 2 triệu phải không?”
“…” Diệp Lâm: “Anh chỉ chưa kịp nghĩ tới chuyện này thôi, chỉ là…”
Anh ấy nghiêng đầu liếc Diệp Mặc: “Em vẫn tự tin em nhất định sẽ lấy được 2 triệu này à. Em đừng quên, chúng ta đã nhất trí rồi, phải giải quyết được chuyện này mới có thể đưa 2 triệu cho em!”
Diệp Mặc: “Em đương nhiên nhớ rõ rồi, anh yên tâm đi, chuyện này em nhất định có thể giải quyết được! Anh cả cứ việc chuẩn bị 2 triệu cho em là được rồi.”
Diệp Lâm cười cười: “Em khá tự tin đấy.”
“Đúng rồi…” Diệp Mặc như đang nhớ ra điều gì đó, rất niềm nở hỏi Diệp Lâm: “Anh cả, em vẫn chưa hỏi, 2 triệu này là trước thuế hay sau thuế vậy?”
Diệp Lâm: “...Đừng lo, đó là sau thuế.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nghe vậy, Diệp Mặc lập tức yên tâm, vẻ mặt dâng trào ý chí chiến đấu mãnh liệt.
2 triệu này tuyệt đối phải ở trong túi của cô.
Diệp Mặc đi theo Diệp Lâm tới văn phòng của tổng giám đốc Diệp thị.
Đây là lần đầu tiên một “người nhà quê” đến đây, cô khá tò mò về văn phòng làm việc của “bá tổng thật sự” và không thể không nhìn thêm lần thứ hai.
“Tổng giám đốc…”
Thư ký của Diệp Lâm đến báo cáo tình hình công việc. Đây là một nữ thư ký nói năng thận trọng, mặc áo sơ mi trắng cùng với váy đen, tạo được cảm giác làm việc rất chuyên nghiệp.
Khi cô ấy nhìn thấy Diệp Mặc, Diệp Mặc chú ý tới vẻ mặt đối phương dường như thoáng khựng lại một lát.
Chỉ trong khoảng thời gian đình trệ ngắn ngủi này, Diệp Mặc tựa hồ cảm nhận được có điều gì đó, ngay lập tức ngẫm nghĩ: [Lẽ nào giữa hai người này có dưa gì sao?]
Sau đó Diệp Mặc lại ý thức được bản thân đang nghĩ cái gì: [...Kết nối với 888 chỉ trong một ngày ngắn ngủi mà mình đã bị đồng hoá thành cái dạng này rồi?]
Khi có vấn đề gì, phản ứng đầu tiên cũng chỉ nghĩ đến việc hóng drama.
Diệp Mặc ngồi trên sô pha, vẻ mặt không khỏi nghiêm túc suy tư.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bên kia, Hoàng Mẫn Ngôn báo cáo xong mọi công việc cũng không trực tiếp đi ra ngoài, mà liếc nhìn Diệp Mặc đang ngồi ở đó, hỏi Diệp Lâm: “Tổng giám đốc, có cần mang chút đồ uống tới cho vị tiểu thư này không?”
Nghe vậy, Diệp Lâm vô thức ngước mắt nhìn Diệp Mặc, thấy dáng vẻ cô đang trầm tư, anh ấy đáp: “Cô ra ngoài trước đi, nếu cần thiết tôi sẽ gọi cô.”
“...Vâng.”
Hoàng Mẫn Ngôn đi ra ngoài, lúc cô ấy đi gần tới cửa thoáng thấy qua khóe mắt Diệp Lâm đứng dậy từ vị trí ngồi của mình rồi đi đến bên cạnh cô gái xa lạ kia.
Khoảnh khắc đóng cửa văn phòng lại, cô ấy nhìn thấy Diệp Lâm đang cúi xuống nói chuyện gì đó với cô gái xa lạ.
Giây tiếp theo, cửa văn phòng đã đóng lại hoàn toàn.
Hoàng Mẫn Ngôn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, không thể nhịn được hít một hơi thật sâu.
“... Thế nào rồi chị Hoàng, cô gái bên cạnh tổng giám đốc rốt cuộc là ai vậy? Ngoại trừ tiểu thư Bảo Châu ra, đây là lần đầu tiên em thấy tổng giám đốc đưa một cô gái đến công ty đó!”
“Có thể nào là bạn gái của anh ấy không?”
“Thật sự có khả năng lắm!! Dù sao tổng giám đốc cũng không còn trẻ nữa, quả thực cũng đã đến lúc phải xem xét chuyện trọng đại cả đời rồi.”
“Này, chả trách tôi trông cô ấy quen mắt lắm. Cuối cùng tôi cũng biết cô gái đó là ai rồi! Cô ấy không phải là Diệp Mặc sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro