Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Bốn Quả Dưa Chí...
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
2024-08-21 00:43:34
Nhìn cặp mắt gà chọi chỉ toàn tròng trắng, gần như không có tròng đen của “tên sai vặt”, Ngô Dũng Cảm giật bắn mình, miệng thốt ra tinh túy nước nhà: “Mẹ nó!”
Con mắt gà chọi của người này xấu đến cay mắt!
Nếu không có khóe mắt chặn lại, đoán chừng hai tròng đen của người này sẽ dán chặt vào nhau mất.
Ngô Dũng Cảm phất tay: “Đi đi! Đi đi!”
Xem ra là do gã nghĩ nhiều. Trước nay gã chưa từng gặp ai có đôi mắt gà chọi xấu đến vậy, nếu từng gặp, chắc chắn cả đời gã sẽ không quên!
Ngụy Ngữ Yên vừa quay đầu đã để tròng mắt quay về chỗ cũ, đôi mắt gà chọi lại biến thành đôi mắt hạnh xinh đẹp.
Nàng vững bước đi dọc theo đường cái.
[Nhờ đôi mắt gà chọi mà thoát được một kiếp, ta đúng là tiểu quỷ thông minh. Ha ha ha.]
Ngụy Ngữ Yên vừa ha ha xong, chợt nghĩ đến một vấn đề.
[Ngô Dũng Cảm đến phủ Ngụy làm gì nhỉ?]
[Giờ đang là lúc cần dưỡng thương, gã không yên phận ở lại Hầu phủ, chạy đến phủ Ngụy làm gì?]
[Chẳng lẽ gã muốn đến phủ Ngụy để dưỡng thương?]
Ngụy Ngữ Yên chợt bừng hiểu.
[Chua choa! Chẳng lẽ Ngô Dũng Cảm đến khuê phòng của Ngụy Bạch Liên để dưỡng thương?]
[Người khác kim ốc tàng kiều, riêng Ngụy Bạch Liên lại giấu hán tử trong khuê phòng.]
[Chưa xuất giá đã rước nam nhân về nhà, còn để nam nhân ngủ trong khuê phòng của mình nữa chứ.]
[Ôi chao, ta lại phát hiện một quả dưa mới!]
Trước đó nàng còn tò mò vì sao Ngô Dũng Cảm lại tiến vào phủ Ngụy bằng cửa sau, giờ thì hiểu rồi…
Ngụy Bạch Liên sợ chuyện mình giấu nam nhân trong khuê phòng bị nàng phát hiện!
Nếu hành động này của nàng ta bị đám người hầu phát hiện, cùng lắm họ chỉ lan truyền khắp phủ mà thôi.
Nhưng nếu bị Ngụy Ngữ Yên phát hiện thì khác, Ngụy Ngữ Yên nhất định sẽ lan truyền cho toàn bộ kinh thành đều biết.
Sau khi đoán được ý đồ của Ngụy Bạch Liên, Ngụy Ngữ Yên cười khỉnh.
[Nếu Ngụy Bạch Liên đã sợ ta lan truyền chuyện nàng ta giấu nam nhân trong khuê phòng đến vậy, ta chỉ đành thỏa mãn nỗi sợ của nàng ta thôi.]
Ngụy Ngữ Yên đi thẳng về phía con phố náo nhiệt nhất kinh thành.
Mỗi khi đi ngang qua trà lâu, tửu lâu hay quán mạc chược, Ngụy Ngữ Yên đều ghé vào một lát, đáp lời tám chuyện với mọi người một cách tự nhiên. Sau đó, nàng “lỡ miệng” để lộ chuyện Ngụy Bạch Liên giấu Ngô Dũng Cảm trong khuê phòng.
Dân chúng trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Mẹ nó! Lại có dưa gặm.]
Dưa thế tử quý tộc biến thành thái giám vẫn chưa gặm xong, họ vẫn chưa mò ra thân phận của tiểu nha hoàn châm lửa thiêu rụi phủ Võ Bình Hầu, giờ đây lại xuất hiện thêm dưa đích nữ phủ Ngụy và thế tử thái giám chưa thành hôn đã ngủ chung phòng.
Dưa trước còn chưa gặm xong, dưa sau đã vội chín.
Nhưng chẳng có ai chê nhiều dưa cả. Cuộc sống bình thường đã đủ mệt mỏi rồi, họ tranh thủ chút thời gian rảnh gặm dưa hóng chuyện, có thế cuộc sống ao tù này mới trở nên muôn màu muôn vẻ.
Chẳng bao lâu sau, tin tức Ngụy Bạch Liên giấu thế tử thái giám trong khuê phòng do Ngụy Ngữ Yên “lỡ miệng” lộ ra, đã nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Dân chúng hào hứng gặm dưa mới, ngon quá xá là ngon.
“Dưa mới đây, dưa mới đây. Thế tử bị đốt cháy khét lẹt kia đang nằm trên giường Ngụy Bạch Liên - đích nữ phủ Ngụy đó.”
“Ta cũng nghe kể chuyện này rồi. Không ngờ Ngụy Bạch Liên tri thư đạt lễ, hiền lương thục đức nức tiếng kinh thành lại làm ra loại chuyện này.”
“Cái gì mà tri thư đạt lễ, hiền lương thục đức, ta thấy Ngụy Bạch Liên giả vờ thì có.”
“Thế tử nọ biến thành thái giám rồi, dù cho gã có nằm trên giường Ngụy Bạch Liên cũng có làm được gì đâu?”
“Điều đáng bàn tán là Ngụy Bạch Liên một lòng một dạ với Ngô Đại thái giám, không biết nàng ta thật lòng yêu gã hay đang mưu đồ gì? Mưu đồ thủ tiết chăng?”
“Biết đâu người ta thật lòng yêu nhau thì sao?”
“Trừ thật lòng yêu, ta chẳng nghĩ ra được lý do gì khác để Ngụy Bạch Liên một lòng một dạ với Ngô Dũng Cảm cả.”
“Chậc chậc, không ngờ Ngụy Bạch Liên và Ngô Dũng Cảm lại thật lòng yêu nhau.”
“Ngô Dũng Cảm đã biến thành thái giám rồi, Ngụy Bạch Liên vẫn không rời không bỏ gã. Tình yêu của hai người họ ngọt thật, cảm động chết ta, hu hu hu…”
Ngụy Ngữ Yên đang gặm dưa tại hiện trường: What?
Fuck!
[Có nhầm không thế? Cặp cẩu nam nữ kia đồng sàng dị mộng, thật lòng yêu nhau cái rắm ấy!]
[Đúng là tam sao thất bản!]
[Từ dưa đích nữ chưa gả đã giấu nam nhân trong khuê phòng, biến thành dưa tình yêu đích thực cảm động đất trời.]
[Má nó, tam sao thất bản thì cũng vừa vừa phai phải thôi, không nên “bịa” quá trớn, thay đổi cả cốt truyện gốc như thế này chứ!]
Không được rồi, nàng phải “nắn” cho cốt truyện đi đúng hướng mới được.
Con mắt gà chọi của người này xấu đến cay mắt!
Nếu không có khóe mắt chặn lại, đoán chừng hai tròng đen của người này sẽ dán chặt vào nhau mất.
Ngô Dũng Cảm phất tay: “Đi đi! Đi đi!”
Xem ra là do gã nghĩ nhiều. Trước nay gã chưa từng gặp ai có đôi mắt gà chọi xấu đến vậy, nếu từng gặp, chắc chắn cả đời gã sẽ không quên!
Ngụy Ngữ Yên vừa quay đầu đã để tròng mắt quay về chỗ cũ, đôi mắt gà chọi lại biến thành đôi mắt hạnh xinh đẹp.
Nàng vững bước đi dọc theo đường cái.
[Nhờ đôi mắt gà chọi mà thoát được một kiếp, ta đúng là tiểu quỷ thông minh. Ha ha ha.]
Ngụy Ngữ Yên vừa ha ha xong, chợt nghĩ đến một vấn đề.
[Ngô Dũng Cảm đến phủ Ngụy làm gì nhỉ?]
[Giờ đang là lúc cần dưỡng thương, gã không yên phận ở lại Hầu phủ, chạy đến phủ Ngụy làm gì?]
[Chẳng lẽ gã muốn đến phủ Ngụy để dưỡng thương?]
Ngụy Ngữ Yên chợt bừng hiểu.
[Chua choa! Chẳng lẽ Ngô Dũng Cảm đến khuê phòng của Ngụy Bạch Liên để dưỡng thương?]
[Người khác kim ốc tàng kiều, riêng Ngụy Bạch Liên lại giấu hán tử trong khuê phòng.]
[Chưa xuất giá đã rước nam nhân về nhà, còn để nam nhân ngủ trong khuê phòng của mình nữa chứ.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Ôi chao, ta lại phát hiện một quả dưa mới!]
Trước đó nàng còn tò mò vì sao Ngô Dũng Cảm lại tiến vào phủ Ngụy bằng cửa sau, giờ thì hiểu rồi…
Ngụy Bạch Liên sợ chuyện mình giấu nam nhân trong khuê phòng bị nàng phát hiện!
Nếu hành động này của nàng ta bị đám người hầu phát hiện, cùng lắm họ chỉ lan truyền khắp phủ mà thôi.
Nhưng nếu bị Ngụy Ngữ Yên phát hiện thì khác, Ngụy Ngữ Yên nhất định sẽ lan truyền cho toàn bộ kinh thành đều biết.
Sau khi đoán được ý đồ của Ngụy Bạch Liên, Ngụy Ngữ Yên cười khỉnh.
[Nếu Ngụy Bạch Liên đã sợ ta lan truyền chuyện nàng ta giấu nam nhân trong khuê phòng đến vậy, ta chỉ đành thỏa mãn nỗi sợ của nàng ta thôi.]
Ngụy Ngữ Yên đi thẳng về phía con phố náo nhiệt nhất kinh thành.
Mỗi khi đi ngang qua trà lâu, tửu lâu hay quán mạc chược, Ngụy Ngữ Yên đều ghé vào một lát, đáp lời tám chuyện với mọi người một cách tự nhiên. Sau đó, nàng “lỡ miệng” để lộ chuyện Ngụy Bạch Liên giấu Ngô Dũng Cảm trong khuê phòng.
Dân chúng trợn tròn mắt ngạc nhiên: “Mẹ nó! Lại có dưa gặm.]
Dưa thế tử quý tộc biến thành thái giám vẫn chưa gặm xong, họ vẫn chưa mò ra thân phận của tiểu nha hoàn châm lửa thiêu rụi phủ Võ Bình Hầu, giờ đây lại xuất hiện thêm dưa đích nữ phủ Ngụy và thế tử thái giám chưa thành hôn đã ngủ chung phòng.
Dưa trước còn chưa gặm xong, dưa sau đã vội chín.
Nhưng chẳng có ai chê nhiều dưa cả. Cuộc sống bình thường đã đủ mệt mỏi rồi, họ tranh thủ chút thời gian rảnh gặm dưa hóng chuyện, có thế cuộc sống ao tù này mới trở nên muôn màu muôn vẻ.
Chẳng bao lâu sau, tin tức Ngụy Bạch Liên giấu thế tử thái giám trong khuê phòng do Ngụy Ngữ Yên “lỡ miệng” lộ ra, đã nhanh chóng lan truyền khắp kinh thành.
Dân chúng hào hứng gặm dưa mới, ngon quá xá là ngon.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Dưa mới đây, dưa mới đây. Thế tử bị đốt cháy khét lẹt kia đang nằm trên giường Ngụy Bạch Liên - đích nữ phủ Ngụy đó.”
“Ta cũng nghe kể chuyện này rồi. Không ngờ Ngụy Bạch Liên tri thư đạt lễ, hiền lương thục đức nức tiếng kinh thành lại làm ra loại chuyện này.”
“Cái gì mà tri thư đạt lễ, hiền lương thục đức, ta thấy Ngụy Bạch Liên giả vờ thì có.”
“Thế tử nọ biến thành thái giám rồi, dù cho gã có nằm trên giường Ngụy Bạch Liên cũng có làm được gì đâu?”
“Điều đáng bàn tán là Ngụy Bạch Liên một lòng một dạ với Ngô Đại thái giám, không biết nàng ta thật lòng yêu gã hay đang mưu đồ gì? Mưu đồ thủ tiết chăng?”
“Biết đâu người ta thật lòng yêu nhau thì sao?”
“Trừ thật lòng yêu, ta chẳng nghĩ ra được lý do gì khác để Ngụy Bạch Liên một lòng một dạ với Ngô Dũng Cảm cả.”
“Chậc chậc, không ngờ Ngụy Bạch Liên và Ngô Dũng Cảm lại thật lòng yêu nhau.”
“Ngô Dũng Cảm đã biến thành thái giám rồi, Ngụy Bạch Liên vẫn không rời không bỏ gã. Tình yêu của hai người họ ngọt thật, cảm động chết ta, hu hu hu…”
Ngụy Ngữ Yên đang gặm dưa tại hiện trường: What?
Fuck!
[Có nhầm không thế? Cặp cẩu nam nữ kia đồng sàng dị mộng, thật lòng yêu nhau cái rắm ấy!]
[Đúng là tam sao thất bản!]
[Từ dưa đích nữ chưa gả đã giấu nam nhân trong khuê phòng, biến thành dưa tình yêu đích thực cảm động đất trời.]
[Má nó, tam sao thất bản thì cũng vừa vừa phai phải thôi, không nên “bịa” quá trớn, thay đổi cả cốt truyện gốc như thế này chứ!]
Không được rồi, nàng phải “nắn” cho cốt truyện đi đúng hướng mới được.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro