Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Giấu Nam Nhân T...
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
2024-08-21 00:43:34
Tục ngữ nói: hoạn nạn mới thấy chân tình, tình nghĩa đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi khiến lòng người cảm động nhất.
Vì vị trí hoàng hậu, vì để lấy lòng Ngô Dũng Cảm, Ngụy Bạch Liên nói với gã: “Ngô Lang, giờ chàng đang dưỡng thương, cần có một hoàn cảnh yên tĩnh, nhưng hiện tại Hầu phủ ầm ĩ như vậy, nơi nơi nồng nặc mùi khói, rất bất lợi cho sự khôi phục của chàng. Chi bằng chàng dọn đến chỗ ta, ta chăm sóc cho chàng.”
Hai mắt Ngô Dũng Cảm sáng rực lên: “Liên Nhi, làm vậy hình như không được hay cho lắm…”
Bàn tay Ngụy Bạch Liên xoắn xoắn chiếc khăn tay, vẻ mặt lộ rõ sự xấu hổ: “Ngô Lang, cha ta không ở nhà…”
Hiện tại Ngụy Hoành Quang không ở nhà, mẫu thân nàng ta lại bị nhốt trong kho củi. Cha nương đều vắng mặt, Đông Uyển lại chỉ có mỗi nàng ta, nàng ta sợ gì chứ?
Chi cần không bị người ta bắt tận tay chuyện nàng ta giấu nam nhân trong khuê phòng, đồng nghĩa với việc chuyện giấu nam nhân này chưa từng xảy ra.
Ngô Dũng Cảm hiểu hàm ý trong lời Ngụy Bạch Liên, gã thuận nước đẩy thuyền: “Vậy đa tạ tình cảm mà Liên Nhi dành cho ta.”
“Đúng rồi, ta muốn dẫn theo một người hầu, để giúp ta thay thuốc.”
Ngụy Bạch Liên đáo: “Mọi chuyện đều nghe theo Ngô Lang.”
Chẳng bao lâu sau, xe ngựa đã chở Ngô Dũng Cảm đến cổng sau phủ Ngụy.
Để tránh bị người trong phủ bắt gặp, càng để tránh Ngụy Ngữ Yên phát hiện nàng ta giấu Ngô Dũng Cảm trong khuê phòng, nàng ta không cùng Ngô Dũng Cảm đi cổng sau, mà một mình về phủ bằng cổng lớn.
Sau khi xác nhận bên ngoài không có ai, người hầu của Ngô Dũng Cảm đỡ gã xuống khỏi xe ngựa.
Lúc này, Ngụy Ngữ Yên mặc một bộ quần áo vải gai thô, mái tóc đen dài búi cao, trên miệng dán chòm râu chữ bát (八), chuẩn bị ra ngoài tản bộ bằng cổng sau.
Nàng định đến phủ Dục Vương tìm Thập Tứ Vương gia Mộ Dung Dục, hỏi xem y có lấy được chứng cứ tạo của cha con Ngô Dũng Cảm không, đồng thời cũng giao long bào Ngô Dũng Cảm tự thêu cho Mộ Dung Dục.
Ngụy Ngữ Yên xách tay nải đựng long bào đi về phía cổng sau, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Ngô Dũng Cảm.
Trời xui đất khiến, hai bên chạm mặt nhau!
[Mẹ ơi! Oan gia ngõ hẹp!]
Ngụy Ngữ Yên chỉ muốn ra ngoài, không ngờ chưa ra khỏi cổng đã chạm mặt Ngô Dũng Cảm.
Hôm qua nàng không những châm lửa đốt nhà gã, cuỗm luôn long bào do gã thêu, mà còn đốt “của quý” của gã đến khét lẹt; mối thù sâu đậm như thế, có khi nào, gã vừa liếc mắt đã nhận ra nàng không nhỉ?
Dù trong lòng rất chột dạ, nhưng ngoài mặt Ngụy Ngữ Yên vẫn vờ điềm nhiên như không có việc gì, vững bước đi thẳng ra cổng sau.
Hôm nay cha không ở nhà nên không có ai che chở cho nàng cả. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nếu Ngô Dũng Cảm nhận ra nàng, nàng sẽ co cẳng chạy!
Có thể đánh thì đánh, không thể đánh thì chạy. Vì mạng sống, chẳng có gì mất mặt cả.
Tổ tiên dạy rồi, trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Thân là con cháu phải nghe lời tổ tiên.
Trong đầu Ngụy Ngữ Yên đã nghĩ kỹ nên chạy đi đâu rồi. Nàng sẽ chạy đến phủ Dục Vương, chắc chắn thằng nhóc Mộ Dung Dục kia sẽ che chở cho nàng… Nhỉ?
Dù rằng lòng bất an, nhưng ngoài mặt nàng vẫn bình tĩnh như chó. Nàng cúi đầu, nhắm nghiền mắt, bước từng bước về phía cổng sau.
Hai mắt Ngô Dũng Cảm nhìn chòng chọc vào người mặc áo vải gai đang tiến về phía mình, gã đánh giá người nọ từ trên xuống dưới.
Không biết vì sao, gã luôn cảm thấy “tên sai vặt” này rất quen mắt, dường như gã đã gặp ở đâu rồi.
Nhưng cụ thể là gặp ở đâu nhỉ?
Ngô Dũng Cảm cau chặt mày, vắt hết óc nhớ lại.
Lúc này Ngụy Ngữ Yên đã đi đến bên cạnh Ngô Dũng Cảm, chòm râu cá trê bay bay trong gió.
Chỉ cần bước nốt mấy bước này, chỉ cần trong lúc bước mấy bước này không bị Ngô Dũng Cảm nhận ra, nàng sẽ thuận lợi thoát kiếp.
Khi Ngụy Ngữ Yên lướt qua tên hầu của Ngô Dũng Cảm, ngay khi nàng đang định thở phào nhẹ nhõm, Ngô Dũng Cảm chợt cất giọng: “Đứng lại đã!”
[Mẹ nó! Nguy hiểm, nguy hiểm!]
Nhưng trí thông minh của Ngụy Ngữ Yên vẫn luôn online, căn cứ theo vài chữ Ngô Dũng Cảm vừa nói, nàng đoán chắc hẳn Ngô Dũng Cảm vẫn chưa nhận ra nàng.
Nếu gã đã nhận ra nàng, gã nhất định sẽ nói: Bắt con khốn kia lại cho ta!
Ngụy Ngữ Yên bình tĩnh xoay người, không chút tránh né mà nhìn thẳng vào Ngô Dũng Cảm.
Ánh mắt của nàng vốn vừa to vừa tròn, trời sinh trong veo thuần khiết, đôi mắt long lanh, quyến rũ hồn người.
Cặp mặt hạnh xinh đẹp này có độ nhận diện rất cao.
Dù rằng hiện tại nàng hóa trang thành nam nhân, nhưng dựa vào đôi mắt hạnh này, khả năng Ngô Dũng Cảm nhận ra nàng là rất lớn.
Ngụy Ngữ Yên hiểu rõ điểm này, nên khi quay đầu lại, nàng đã dùng sức đẩy con ngươi về phía khóe mắt, dán sát nhũ tuyến lệ, đôi mắt hạnh xinh đẹp biến thành đôi mắt lác.
Vì vị trí hoàng hậu, vì để lấy lòng Ngô Dũng Cảm, Ngụy Bạch Liên nói với gã: “Ngô Lang, giờ chàng đang dưỡng thương, cần có một hoàn cảnh yên tĩnh, nhưng hiện tại Hầu phủ ầm ĩ như vậy, nơi nơi nồng nặc mùi khói, rất bất lợi cho sự khôi phục của chàng. Chi bằng chàng dọn đến chỗ ta, ta chăm sóc cho chàng.”
Hai mắt Ngô Dũng Cảm sáng rực lên: “Liên Nhi, làm vậy hình như không được hay cho lắm…”
Bàn tay Ngụy Bạch Liên xoắn xoắn chiếc khăn tay, vẻ mặt lộ rõ sự xấu hổ: “Ngô Lang, cha ta không ở nhà…”
Hiện tại Ngụy Hoành Quang không ở nhà, mẫu thân nàng ta lại bị nhốt trong kho củi. Cha nương đều vắng mặt, Đông Uyển lại chỉ có mỗi nàng ta, nàng ta sợ gì chứ?
Chi cần không bị người ta bắt tận tay chuyện nàng ta giấu nam nhân trong khuê phòng, đồng nghĩa với việc chuyện giấu nam nhân này chưa từng xảy ra.
Ngô Dũng Cảm hiểu hàm ý trong lời Ngụy Bạch Liên, gã thuận nước đẩy thuyền: “Vậy đa tạ tình cảm mà Liên Nhi dành cho ta.”
“Đúng rồi, ta muốn dẫn theo một người hầu, để giúp ta thay thuốc.”
Ngụy Bạch Liên đáo: “Mọi chuyện đều nghe theo Ngô Lang.”
Chẳng bao lâu sau, xe ngựa đã chở Ngô Dũng Cảm đến cổng sau phủ Ngụy.
Để tránh bị người trong phủ bắt gặp, càng để tránh Ngụy Ngữ Yên phát hiện nàng ta giấu Ngô Dũng Cảm trong khuê phòng, nàng ta không cùng Ngô Dũng Cảm đi cổng sau, mà một mình về phủ bằng cổng lớn.
Sau khi xác nhận bên ngoài không có ai, người hầu của Ngô Dũng Cảm đỡ gã xuống khỏi xe ngựa.
Lúc này, Ngụy Ngữ Yên mặc một bộ quần áo vải gai thô, mái tóc đen dài búi cao, trên miệng dán chòm râu chữ bát (八), chuẩn bị ra ngoài tản bộ bằng cổng sau.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nàng định đến phủ Dục Vương tìm Thập Tứ Vương gia Mộ Dung Dục, hỏi xem y có lấy được chứng cứ tạo của cha con Ngô Dũng Cảm không, đồng thời cũng giao long bào Ngô Dũng Cảm tự thêu cho Mộ Dung Dục.
Ngụy Ngữ Yên xách tay nải đựng long bào đi về phía cổng sau, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Ngô Dũng Cảm.
Trời xui đất khiến, hai bên chạm mặt nhau!
[Mẹ ơi! Oan gia ngõ hẹp!]
Ngụy Ngữ Yên chỉ muốn ra ngoài, không ngờ chưa ra khỏi cổng đã chạm mặt Ngô Dũng Cảm.
Hôm qua nàng không những châm lửa đốt nhà gã, cuỗm luôn long bào do gã thêu, mà còn đốt “của quý” của gã đến khét lẹt; mối thù sâu đậm như thế, có khi nào, gã vừa liếc mắt đã nhận ra nàng không nhỉ?
Dù trong lòng rất chột dạ, nhưng ngoài mặt Ngụy Ngữ Yên vẫn vờ điềm nhiên như không có việc gì, vững bước đi thẳng ra cổng sau.
Hôm nay cha không ở nhà nên không có ai che chở cho nàng cả. Nàng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi, nếu Ngô Dũng Cảm nhận ra nàng, nàng sẽ co cẳng chạy!
Có thể đánh thì đánh, không thể đánh thì chạy. Vì mạng sống, chẳng có gì mất mặt cả.
Tổ tiên dạy rồi, trong ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách. Thân là con cháu phải nghe lời tổ tiên.
Trong đầu Ngụy Ngữ Yên đã nghĩ kỹ nên chạy đi đâu rồi. Nàng sẽ chạy đến phủ Dục Vương, chắc chắn thằng nhóc Mộ Dung Dục kia sẽ che chở cho nàng… Nhỉ?
Dù rằng lòng bất an, nhưng ngoài mặt nàng vẫn bình tĩnh như chó. Nàng cúi đầu, nhắm nghiền mắt, bước từng bước về phía cổng sau.
Hai mắt Ngô Dũng Cảm nhìn chòng chọc vào người mặc áo vải gai đang tiến về phía mình, gã đánh giá người nọ từ trên xuống dưới.
Không biết vì sao, gã luôn cảm thấy “tên sai vặt” này rất quen mắt, dường như gã đã gặp ở đâu rồi.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng cụ thể là gặp ở đâu nhỉ?
Ngô Dũng Cảm cau chặt mày, vắt hết óc nhớ lại.
Lúc này Ngụy Ngữ Yên đã đi đến bên cạnh Ngô Dũng Cảm, chòm râu cá trê bay bay trong gió.
Chỉ cần bước nốt mấy bước này, chỉ cần trong lúc bước mấy bước này không bị Ngô Dũng Cảm nhận ra, nàng sẽ thuận lợi thoát kiếp.
Khi Ngụy Ngữ Yên lướt qua tên hầu của Ngô Dũng Cảm, ngay khi nàng đang định thở phào nhẹ nhõm, Ngô Dũng Cảm chợt cất giọng: “Đứng lại đã!”
[Mẹ nó! Nguy hiểm, nguy hiểm!]
Nhưng trí thông minh của Ngụy Ngữ Yên vẫn luôn online, căn cứ theo vài chữ Ngô Dũng Cảm vừa nói, nàng đoán chắc hẳn Ngô Dũng Cảm vẫn chưa nhận ra nàng.
Nếu gã đã nhận ra nàng, gã nhất định sẽ nói: Bắt con khốn kia lại cho ta!
Ngụy Ngữ Yên bình tĩnh xoay người, không chút tránh né mà nhìn thẳng vào Ngô Dũng Cảm.
Ánh mắt của nàng vốn vừa to vừa tròn, trời sinh trong veo thuần khiết, đôi mắt long lanh, quyến rũ hồn người.
Cặp mặt hạnh xinh đẹp này có độ nhận diện rất cao.
Dù rằng hiện tại nàng hóa trang thành nam nhân, nhưng dựa vào đôi mắt hạnh này, khả năng Ngô Dũng Cảm nhận ra nàng là rất lớn.
Ngụy Ngữ Yên hiểu rõ điểm này, nên khi quay đầu lại, nàng đã dùng sức đẩy con ngươi về phía khóe mắt, dán sát nhũ tuyến lệ, đôi mắt hạnh xinh đẹp biến thành đôi mắt lác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro