Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Khúc Nhạc Dạo T...
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
2024-08-21 00:43:34
Hai người vừa đi vào Đông Uyển, đã nhìn thấy một nam nhân ra khỏi gian phòng của Ngụy Bạch Liên.
Nam nhân nọ là gã hầu của Ngô Dũng Cảm.
Thu Hương kinh ngạc che miệng: “Trời ạ! Sao trong phòng của Đại Tiểu thư lại có nam nhân?”
Ngụy Ngữ Yên: “Không chỉ có nam nhân, mà còn có thái giám nữa.”
Vẻ mặt Thu Hương tỏ vẻ: nô tỳ không hiểu, nhưng nô tỳ vô cùng chấn động.
“Vì sao trong phòng của Đại Tiểu thư lại có thái giám? Phủ Ngụy đâu phải Hoàng cung, cũng đâu phải Vương phủ, phủ chúng ta chưa từng có thái giám mà.”
Thu Hương ngây thơ sao có thể nghĩ đến chuyện lén lút vụng trộm với nam nhân cơ chứ.
Ngụy Ngữ Yên nhìn vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc của Thu Hương: “Hôm nay ngươi chưa ra ngoài đúng không?”
Thu Hương gật đầu: “Vâng.”
Ngụy Ngữ Yên: “Chút nữa ngươi ra ngoài đi, đi dạo đường cái một vòng, ngươi sẽ biết nguyên nhân ngay.”
Thu Hương lập tức chạy thẳng ra cổng chính: “Vậy nô tỳ ra đường gặm dưa đây.”
Đôi chân ngắn của nàng ấy chạy thật nhanh, nhanh đến độ sắp tạo ra tàn ảnh đến nơi. Ngay cả ăn cơm cũng không thấy nàng ấy tích cực như thế.
Quả nhiên, gặm dưa là bản tính của nhân loại.
Ngụy Ngữ Yên rời khỏi Đông Uyển, ánh nắng hôm nay rất đẹp, không khí ấm áp, nàng chuẩn bị ra hoa viên phơi nắng, hấp thụ chút canxi.
Hoa viên ở ngay cạnh Đông Uyển, bàn chân nhỏ của Ngụy Ngữ Yên dẫm lên cây cầu vòm, chậm rãi tản bộ.
---
Lúc này.
Ngô Dũng Cảm vừa thay thuốc xong, gã cảm thấy bức bối thì suốt ngày ở lỳ trong phòng.
Trước khi bị thương, gã là tay chơi nức tiếng kinh thành, dưới mông như bị gắn đinh, không thể ngồi yên một chỗ. Bây giờ bắt hắn nằm lỳ trong phòng, chẳng khác gì để gã đang sống sờ sờ bị nghẹn chết.
Gã là ví dụ minh họa điển hình của câu nói: chó không đổi được tật đớp cứt.
Ngụy Bạch Liên nhận ra điểm này, dù sao hiện tại ở Đông Uyển cũng chỉ có mỗi một chủ tử là nàng ta, thế là nàng ta để Ngô Dũng Cảm ngồi trên ghế, sai đám người hầu khiêng gã ra sân.
Ngồi trong sân, Ngô Dũng Cảm nhìn xuyên qua cổng lớn Đông Uyển, ngắm nghía bên ngoài. Gã thấy ở phía xa xa, có một bóng dáng yểu điệu đang đi dạo trong hoa viên đối diện.
Dù hiện tại Ngô Dũng Cảm đã mất đi “của quý”, nhưng điều này chẳng thể cản trở gã nhìn chằm chằm mĩ nữ.
Ngô Dũng Cảm nhìn chằm chằm vào thiếu nữ mảnh mai xinh đẹp trong hoa viên đối diện.
Thiếu nữ lơ đãng quay đầu, Ngô Dũng Cảm nhìn thấy gương mặt nàng.
Sau đó, Ngô Dũng Cảm như bị sét đánh!
Nữ nhân kia!
Sao nữ nhân kia lại giống hệt ả nha hoàn đã đốt rụi Hầu phủ, còn đốt gã thành thái giám thế nhỉ?
Máu nóng trong người Ngô Dũng Cảm sôi trào, gã sai người hầu: “Nhanh, nhanh, nhanh khiêng ta đến hoa viên.”
“Ta muốn bắt nữ nhân kia lại! Đoán chừng chính nàng ta là người hại ta biến thành thế này!”
Đám người hầu vội khiêng Ngô Dũng Cảm đi vào hoa viên.
Gương mặt Ngụy Bạch Liên tràn ngập sự hoảng hốt, chẳng lẽ chính Ngụy Ngữ Yên đã châm lửa đốt Hầu phủ, còn đốt Ngô Dũng Cảm thành tàn phế?
Ngụy Bạch Liên không chắc nữa, nhưng thấy Ngô Dũng Cảm đi bắt Ngụy Ngữ Yên, nàng ta vội vàng tiến đến châm ngòi thổi gió.
“Ngô Lang, người kia chính là Ngụy Ngữ Yên, là người đã hại chết đứa con chưa kịp chào đời của chúng ta.”
Ngô Dũng Cảm nghiến răng.
Mặc dù Ngô Dũng Cảm đã có rất nhiều con, nhưng hiện tại gã đã biến thành thái giám không thể sinh con, vì vậy gã lại càng mong muốn có con hơn.
Nếu đứa con của Ngụy Bạch Liên có thể thuận lợi sinh ra, tốt xấu gì gã cũng có thêm một dòng giống. Nghĩ đến đây, Ngô Dũng Cảm lại càng hận Ngụy Ngữ Yên thấu xương.
Thấy bản thân đã thành công khơi gợi sự thù hận của Ngô Dũng Cảm đối với Ngụy Ngữ Yên, vẻ mặt Ngụy Bạch Liên lộ ra nụ cười đắc ý.
----
Khi Ngụy Ngữ Yên đang ung dung dạo hoa viên, thì bị người ta chặn đường.
Nàng ngước mắt lên, đập vào mắt là gương mặt bánh nướng của Ngô Dũng Cảm.
Gương mặt của Ngô Dũng Cảm vừa to vừa dẹp, giống như bánh nướng bị vó ngựa dẫm mấy phát vậy.
Vừa to vừa béo thì cũng thôi đi, đằng này trên mặt còn phủ đầy tàn nhang.
Giống như một chiếc bánh nướng rắc đầy vừng đen.
Trong lúc chưa chuẩn bị tinh thần đã nhìn thấy gương mặt bánh nướng phủ đầy vừng đen này, Ngụy Ngữ Yên kinh tởm không thôi.
[Trong không trung vang lên một tiếng nổ lớn, báo hiệu cho sự lên sàn của một thằng ngu.]
[Đi dạo hoa viên mà cũng có thể chạm mặt thằng ngu này, quả là xúi quẩy!]
Ngô Dũng Cảm nhìn Ngụy Ngữ Yên, rồi nói với gã hầu phía sau: “Bắt con khốn này lại cho ta!”
Ngụy Ngữ Yên không nhanh không chậm đưa tay ra hiệu: “Chờ đã. Muốn bắt ta, ít nhất cũng phải cho ta một lý do chứ nhỉ?”
Ngô Dũng Cảm: “Ngươi giả mạo tiểu cô nương mồ côi, đến làm nha hoàn của Hầu phủ ta. Chuyện này, ngươi đừng hòng phủ nhận.”
Nam nhân nọ là gã hầu của Ngô Dũng Cảm.
Thu Hương kinh ngạc che miệng: “Trời ạ! Sao trong phòng của Đại Tiểu thư lại có nam nhân?”
Ngụy Ngữ Yên: “Không chỉ có nam nhân, mà còn có thái giám nữa.”
Vẻ mặt Thu Hương tỏ vẻ: nô tỳ không hiểu, nhưng nô tỳ vô cùng chấn động.
“Vì sao trong phòng của Đại Tiểu thư lại có thái giám? Phủ Ngụy đâu phải Hoàng cung, cũng đâu phải Vương phủ, phủ chúng ta chưa từng có thái giám mà.”
Thu Hương ngây thơ sao có thể nghĩ đến chuyện lén lút vụng trộm với nam nhân cơ chứ.
Ngụy Ngữ Yên nhìn vẻ mặt tràn ngập nghi hoặc của Thu Hương: “Hôm nay ngươi chưa ra ngoài đúng không?”
Thu Hương gật đầu: “Vâng.”
Ngụy Ngữ Yên: “Chút nữa ngươi ra ngoài đi, đi dạo đường cái một vòng, ngươi sẽ biết nguyên nhân ngay.”
Thu Hương lập tức chạy thẳng ra cổng chính: “Vậy nô tỳ ra đường gặm dưa đây.”
Đôi chân ngắn của nàng ấy chạy thật nhanh, nhanh đến độ sắp tạo ra tàn ảnh đến nơi. Ngay cả ăn cơm cũng không thấy nàng ấy tích cực như thế.
Quả nhiên, gặm dưa là bản tính của nhân loại.
Ngụy Ngữ Yên rời khỏi Đông Uyển, ánh nắng hôm nay rất đẹp, không khí ấm áp, nàng chuẩn bị ra hoa viên phơi nắng, hấp thụ chút canxi.
Hoa viên ở ngay cạnh Đông Uyển, bàn chân nhỏ của Ngụy Ngữ Yên dẫm lên cây cầu vòm, chậm rãi tản bộ.
---
Lúc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngô Dũng Cảm vừa thay thuốc xong, gã cảm thấy bức bối thì suốt ngày ở lỳ trong phòng.
Trước khi bị thương, gã là tay chơi nức tiếng kinh thành, dưới mông như bị gắn đinh, không thể ngồi yên một chỗ. Bây giờ bắt hắn nằm lỳ trong phòng, chẳng khác gì để gã đang sống sờ sờ bị nghẹn chết.
Gã là ví dụ minh họa điển hình của câu nói: chó không đổi được tật đớp cứt.
Ngụy Bạch Liên nhận ra điểm này, dù sao hiện tại ở Đông Uyển cũng chỉ có mỗi một chủ tử là nàng ta, thế là nàng ta để Ngô Dũng Cảm ngồi trên ghế, sai đám người hầu khiêng gã ra sân.
Ngồi trong sân, Ngô Dũng Cảm nhìn xuyên qua cổng lớn Đông Uyển, ngắm nghía bên ngoài. Gã thấy ở phía xa xa, có một bóng dáng yểu điệu đang đi dạo trong hoa viên đối diện.
Dù hiện tại Ngô Dũng Cảm đã mất đi “của quý”, nhưng điều này chẳng thể cản trở gã nhìn chằm chằm mĩ nữ.
Ngô Dũng Cảm nhìn chằm chằm vào thiếu nữ mảnh mai xinh đẹp trong hoa viên đối diện.
Thiếu nữ lơ đãng quay đầu, Ngô Dũng Cảm nhìn thấy gương mặt nàng.
Sau đó, Ngô Dũng Cảm như bị sét đánh!
Nữ nhân kia!
Sao nữ nhân kia lại giống hệt ả nha hoàn đã đốt rụi Hầu phủ, còn đốt gã thành thái giám thế nhỉ?
Máu nóng trong người Ngô Dũng Cảm sôi trào, gã sai người hầu: “Nhanh, nhanh, nhanh khiêng ta đến hoa viên.”
“Ta muốn bắt nữ nhân kia lại! Đoán chừng chính nàng ta là người hại ta biến thành thế này!”
Đám người hầu vội khiêng Ngô Dũng Cảm đi vào hoa viên.
Gương mặt Ngụy Bạch Liên tràn ngập sự hoảng hốt, chẳng lẽ chính Ngụy Ngữ Yên đã châm lửa đốt Hầu phủ, còn đốt Ngô Dũng Cảm thành tàn phế?
Ngụy Bạch Liên không chắc nữa, nhưng thấy Ngô Dũng Cảm đi bắt Ngụy Ngữ Yên, nàng ta vội vàng tiến đến châm ngòi thổi gió.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ngô Lang, người kia chính là Ngụy Ngữ Yên, là người đã hại chết đứa con chưa kịp chào đời của chúng ta.”
Ngô Dũng Cảm nghiến răng.
Mặc dù Ngô Dũng Cảm đã có rất nhiều con, nhưng hiện tại gã đã biến thành thái giám không thể sinh con, vì vậy gã lại càng mong muốn có con hơn.
Nếu đứa con của Ngụy Bạch Liên có thể thuận lợi sinh ra, tốt xấu gì gã cũng có thêm một dòng giống. Nghĩ đến đây, Ngô Dũng Cảm lại càng hận Ngụy Ngữ Yên thấu xương.
Thấy bản thân đã thành công khơi gợi sự thù hận của Ngô Dũng Cảm đối với Ngụy Ngữ Yên, vẻ mặt Ngụy Bạch Liên lộ ra nụ cười đắc ý.
----
Khi Ngụy Ngữ Yên đang ung dung dạo hoa viên, thì bị người ta chặn đường.
Nàng ngước mắt lên, đập vào mắt là gương mặt bánh nướng của Ngô Dũng Cảm.
Gương mặt của Ngô Dũng Cảm vừa to vừa dẹp, giống như bánh nướng bị vó ngựa dẫm mấy phát vậy.
Vừa to vừa béo thì cũng thôi đi, đằng này trên mặt còn phủ đầy tàn nhang.
Giống như một chiếc bánh nướng rắc đầy vừng đen.
Trong lúc chưa chuẩn bị tinh thần đã nhìn thấy gương mặt bánh nướng phủ đầy vừng đen này, Ngụy Ngữ Yên kinh tởm không thôi.
[Trong không trung vang lên một tiếng nổ lớn, báo hiệu cho sự lên sàn của một thằng ngu.]
[Đi dạo hoa viên mà cũng có thể chạm mặt thằng ngu này, quả là xúi quẩy!]
Ngô Dũng Cảm nhìn Ngụy Ngữ Yên, rồi nói với gã hầu phía sau: “Bắt con khốn này lại cho ta!”
Ngụy Ngữ Yên không nhanh không chậm đưa tay ra hiệu: “Chờ đã. Muốn bắt ta, ít nhất cũng phải cho ta một lý do chứ nhỉ?”
Ngô Dũng Cảm: “Ngươi giả mạo tiểu cô nương mồ côi, đến làm nha hoàn của Hầu phủ ta. Chuyện này, ngươi đừng hòng phủ nhận.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro