Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Khúc nhạc dạo t...
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
2024-08-21 00:43:34
Ngụy Ngữ Yên: “Bằng chứng đâu?”
Ngô Dũng Cảm nói với gã hầu đứng cạnh: “Lấy văn tự bán mình của ả ra đây.”
Gã hầu đưa văn tự bán mình cho Ngô Dũng Cảm, Ngô Dũng Cảm mở ra, ra hiệu cho Ngụy Ngữ Yên mở to mắt mà nhìn: “Đây chính là chứng cứ.”
Ngụy Ngữ Yên: “Ồ!”
Ngô Dũng Cảm khó hiểu: “Người ồ là có ý gì?”
Ngụy Ngữ Yên: “Ngươi đọc kỹ lại mà xem, trên văn tự bán mình kia viết tên ai?”
Ngô Dũng Cảm nhìn xuống chỗ ký tên trên văn tự: “Vương Cẩu Đản.”
Ngụy Ngữ Yên: “Giấy trắng mực đen nhé! Rõ ràng người đốt Hầu phủ ngươi tên là Vương Cẩu Đản, liên quan gì đến Ngụy Ngữ Yên ta!”
Cả đám người ngẩn ra.
Chuyện này, chuyện này, chuyện này... Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đám người cảm thấy lời nàng nói rất có lý.
Ngô Dũng Cảm tức đến dựng râu, gã trợn mắt: “Ngụy Ngữ Yên, ngươi đừng có nói dối, Vương Cẩu Đản chính là ngươi, ngươi chính là Vương Cẩu Đản.”
Giọng điệu Ngụy Ngữ Yên vẫn nhẹ tênh: “Vẫn là câu cũ, bằng chứng đâu? Ngươi hãy chứng minh ta là Vương Cẩu Đản đi.”
Ngô Dũng Cảm ngẩn ra.
Bằng chứng á? Gã không có!
Văn tự bán mình là giả, người tên Vương Cẩu Đản căn bản không hề tồn tại, cho dù gã có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể chứng minh được một người không tồn tại là Ngụy Ngữ Yên.
Ngụy Ngữ Yên vẫy vẫy tay với Ngô Dũng Cảm: “Được rồi, được rồi. Ngươi đừng có ở đây đặt điều vu oan ta, ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là Ngụy Ngữ Yên, chẳng phải Vương Cẩu Đản gì cả.”
“Làm gì có nữ nhi nhà ai tên là Vương Cẩu Đản cơ chứ? Đây là mà tên người ư? Khi Hầu phủ các ngươi nhận người vào làm, đều không đi chứng thực thân phận à? Người của Hầu phủ các người đúng là vô dụng.”
Sở dĩ Ngụy Ngữ Yên có thể trà trộn vào Hầu phủ, ít nhiều cũng nhờ ma ma quản sự ngày đó.
Tiêu chuẩn mua người của ma ma nọ chỉ có một: Rẻ!
Trong phủ cấp năm lượng bạc để mua một người, bà ta có thể chỉ tiêu năm đồng, số tiền còn lại thì dốc hết vào túi bà ta.
Ngụy Ngữ Yên lợi dụng điểm này, bán Vương Cẩu Đản cho bà ta với giá không đồng, nói bản thân là đứa bé mồ côi, chỉ mong Hầu phủ cho miếng cơm ăn.
Dù sao người bị bán là Vương Cẩu Đản, chứ đâu phải Ngụy Ngữ Yên nàng.
Thấy nàng bảo không cần tiền, đôi mắt ma ma quản sự lập tức sáng rực lên, không nói hai lời đã đồng ý mua nàng. Bà ta thậm chí còn chẳng thèm suy xét xem trong chuyện này có âm mưu gì không, vì bà ta vô cùng tự tin, cho rằng Hầu phủ trâu bò như vậy, chẳng ai dám đối nghịch với Hầu phủ cả.
Sau khi “nhẹ nhàng đối đáp” vài câu với Ngô Dũng Cảm, Ngụy Ngữ Yên xoay người rời đi.
Ngô Dũng Cảm kịp thời phản ứng lại, gã sai gã hầu đứng cạnh: “Bắt con khốn này lại cho ta! Ta phải loạn côn đánh chết ả.”
Bốn gã hầu có dáng dấp cao lớn, mặt mũi dữ tợn, toàn thân đầy mỡ, giống như ăn cám tăng trọng mà lớn vậy.
Ngụy Ngữ Yên nở nụ cười với bốn gã hầu: “Chờ đã, tổ tiên từng dạy tiên lễ hậu binh. Chờ ta đếm từ một đến năm, chúng ta hẵng bắt đầu đánh.”
Nhìn vóc người nhỏ gầy của Ngụy Ngữ Yên, bốn gã hầu cười lạnh: “Dù ngươi có đếm từ năm đến một, vẫn sẽ bị chúng ta đánh thôi.”
Ngụy Ngữ Yên vẫn nở nụ cười ngọt ngào, bắt đầu đếm: “Một, hai,…, năm!”
Dứt lời, nàng ném thẳng một nắm bột ớt vào mắt bốn gã hầu.
Từ khi biết Ngô Dũng Cảm sống ở phủ Ngụy, lúc nào Ngụy Ngữ Yên cũng mang theo “thần khí phòng thân” - bột ớt.
Bốn gã hầu nhao nhao kêu đau, muốn đưa tay phủi bột ớt trên mắt mình xuống, kết quả càng phủi, bột ớt càng rơi vào mắt, họ lại càng kêu gào thảm thiết hơn.
Ngay khi bốn gã hầu ốc còn không mang nổi mình ốc, Ngụy Ngữ Yên chạy nahnh đến trước mặt Ngô Dũng Cảm đang ngồi trên ghế.
Nàng duỗi bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp ra, tát hết cái này đến cái khác lên mặt Ngô Dũng Cảm: “Ban nãy ngươi mắng ai là con khốn hả? Thằng mất dạy, sao dám nói chuyện với cha ngươi bằng giọng điệu đó hả?”
Chát, chát, chát.
Tiếng tát giòn tan vang lên nối tiếp nhau.
Ngụy Bạch Liên tiến lên định cản Ngụy Ngữ Yên lại, nhưng Ngụy Ngữ Yên lại móc cái ná cao su làm bằng ống trúc ra…
Piu, piu, piu…
Bắn ba phát lên trán Ngụy Bạch Liên.
Động tác của nàng nước chảy mây trôi, liền một mạch, sau khi đánh xong lập tức co cẳng bỏ chạy.
[Thống Tử đâu, mau giúp ta chém người.]
Hệ thống: [Ký chủ, ta chỉ có thể chém hệ thống, không thể chém người.]
Ngụy Ngữ Yên: [Hừ, +1 điểm phế vật!]
Hệ thống: [Ký chủ, nàng không được mắng hệ thống.]
Ngụy Ngữ Yên: [Ta có mắng mi đâu, ta chỉ bảo +1 điểm phế vật thôi mà.]
Để không bị mắng là phế vật nữa, hệ thống bắt đầu kiểm tra tin tức, tìm xem có cách nào cứu Ngụy Ngữ Yên không.
[Tinh! Hệ thống kiểm tra được hai tin bát quái, có thể giữ mạng của ký chủ!]
Ngụy Ngữ Yên: [Nói!]
Ngô Dũng Cảm nói với gã hầu đứng cạnh: “Lấy văn tự bán mình của ả ra đây.”
Gã hầu đưa văn tự bán mình cho Ngô Dũng Cảm, Ngô Dũng Cảm mở ra, ra hiệu cho Ngụy Ngữ Yên mở to mắt mà nhìn: “Đây chính là chứng cứ.”
Ngụy Ngữ Yên: “Ồ!”
Ngô Dũng Cảm khó hiểu: “Người ồ là có ý gì?”
Ngụy Ngữ Yên: “Ngươi đọc kỹ lại mà xem, trên văn tự bán mình kia viết tên ai?”
Ngô Dũng Cảm nhìn xuống chỗ ký tên trên văn tự: “Vương Cẩu Đản.”
Ngụy Ngữ Yên: “Giấy trắng mực đen nhé! Rõ ràng người đốt Hầu phủ ngươi tên là Vương Cẩu Đản, liên quan gì đến Ngụy Ngữ Yên ta!”
Cả đám người ngẩn ra.
Chuyện này, chuyện này, chuyện này... Tuy không muốn thừa nhận, nhưng đám người cảm thấy lời nàng nói rất có lý.
Ngô Dũng Cảm tức đến dựng râu, gã trợn mắt: “Ngụy Ngữ Yên, ngươi đừng có nói dối, Vương Cẩu Đản chính là ngươi, ngươi chính là Vương Cẩu Đản.”
Giọng điệu Ngụy Ngữ Yên vẫn nhẹ tênh: “Vẫn là câu cũ, bằng chứng đâu? Ngươi hãy chứng minh ta là Vương Cẩu Đản đi.”
Ngô Dũng Cảm ngẩn ra.
Bằng chứng á? Gã không có!
Văn tự bán mình là giả, người tên Vương Cẩu Đản căn bản không hề tồn tại, cho dù gã có bản lĩnh thông thiên, cũng không thể chứng minh được một người không tồn tại là Ngụy Ngữ Yên.
Ngụy Ngữ Yên vẫy vẫy tay với Ngô Dũng Cảm: “Được rồi, được rồi. Ngươi đừng có ở đây đặt điều vu oan ta, ta đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ta là Ngụy Ngữ Yên, chẳng phải Vương Cẩu Đản gì cả.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Làm gì có nữ nhi nhà ai tên là Vương Cẩu Đản cơ chứ? Đây là mà tên người ư? Khi Hầu phủ các ngươi nhận người vào làm, đều không đi chứng thực thân phận à? Người của Hầu phủ các người đúng là vô dụng.”
Sở dĩ Ngụy Ngữ Yên có thể trà trộn vào Hầu phủ, ít nhiều cũng nhờ ma ma quản sự ngày đó.
Tiêu chuẩn mua người của ma ma nọ chỉ có một: Rẻ!
Trong phủ cấp năm lượng bạc để mua một người, bà ta có thể chỉ tiêu năm đồng, số tiền còn lại thì dốc hết vào túi bà ta.
Ngụy Ngữ Yên lợi dụng điểm này, bán Vương Cẩu Đản cho bà ta với giá không đồng, nói bản thân là đứa bé mồ côi, chỉ mong Hầu phủ cho miếng cơm ăn.
Dù sao người bị bán là Vương Cẩu Đản, chứ đâu phải Ngụy Ngữ Yên nàng.
Thấy nàng bảo không cần tiền, đôi mắt ma ma quản sự lập tức sáng rực lên, không nói hai lời đã đồng ý mua nàng. Bà ta thậm chí còn chẳng thèm suy xét xem trong chuyện này có âm mưu gì không, vì bà ta vô cùng tự tin, cho rằng Hầu phủ trâu bò như vậy, chẳng ai dám đối nghịch với Hầu phủ cả.
Sau khi “nhẹ nhàng đối đáp” vài câu với Ngô Dũng Cảm, Ngụy Ngữ Yên xoay người rời đi.
Ngô Dũng Cảm kịp thời phản ứng lại, gã sai gã hầu đứng cạnh: “Bắt con khốn này lại cho ta! Ta phải loạn côn đánh chết ả.”
Bốn gã hầu có dáng dấp cao lớn, mặt mũi dữ tợn, toàn thân đầy mỡ, giống như ăn cám tăng trọng mà lớn vậy.
Ngụy Ngữ Yên nở nụ cười với bốn gã hầu: “Chờ đã, tổ tiên từng dạy tiên lễ hậu binh. Chờ ta đếm từ một đến năm, chúng ta hẵng bắt đầu đánh.”
Nhìn vóc người nhỏ gầy của Ngụy Ngữ Yên, bốn gã hầu cười lạnh: “Dù ngươi có đếm từ năm đến một, vẫn sẽ bị chúng ta đánh thôi.”
Ngụy Ngữ Yên vẫn nở nụ cười ngọt ngào, bắt đầu đếm: “Một, hai,…, năm!”
Dứt lời, nàng ném thẳng một nắm bột ớt vào mắt bốn gã hầu.
Từ khi biết Ngô Dũng Cảm sống ở phủ Ngụy, lúc nào Ngụy Ngữ Yên cũng mang theo “thần khí phòng thân” - bột ớt.
Bốn gã hầu nhao nhao kêu đau, muốn đưa tay phủi bột ớt trên mắt mình xuống, kết quả càng phủi, bột ớt càng rơi vào mắt, họ lại càng kêu gào thảm thiết hơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay khi bốn gã hầu ốc còn không mang nổi mình ốc, Ngụy Ngữ Yên chạy nahnh đến trước mặt Ngô Dũng Cảm đang ngồi trên ghế.
Nàng duỗi bàn tay nhỏ nhắn xinh đẹp ra, tát hết cái này đến cái khác lên mặt Ngô Dũng Cảm: “Ban nãy ngươi mắng ai là con khốn hả? Thằng mất dạy, sao dám nói chuyện với cha ngươi bằng giọng điệu đó hả?”
Chát, chát, chát.
Tiếng tát giòn tan vang lên nối tiếp nhau.
Ngụy Bạch Liên tiến lên định cản Ngụy Ngữ Yên lại, nhưng Ngụy Ngữ Yên lại móc cái ná cao su làm bằng ống trúc ra…
Piu, piu, piu…
Bắn ba phát lên trán Ngụy Bạch Liên.
Động tác của nàng nước chảy mây trôi, liền một mạch, sau khi đánh xong lập tức co cẳng bỏ chạy.
[Thống Tử đâu, mau giúp ta chém người.]
Hệ thống: [Ký chủ, ta chỉ có thể chém hệ thống, không thể chém người.]
Ngụy Ngữ Yên: [Hừ, +1 điểm phế vật!]
Hệ thống: [Ký chủ, nàng không được mắng hệ thống.]
Ngụy Ngữ Yên: [Ta có mắng mi đâu, ta chỉ bảo +1 điểm phế vật thôi mà.]
Để không bị mắng là phế vật nữa, hệ thống bắt đầu kiểm tra tin tức, tìm xem có cách nào cứu Ngụy Ngữ Yên không.
[Tinh! Hệ thống kiểm tra được hai tin bát quái, có thể giữ mạng của ký chủ!]
Ngụy Ngữ Yên: [Nói!]
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro