Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Lại Có Dưa Gặm...
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
2024-08-21 00:43:34
Đại thái giám trố mắt nhìn Ngụy Ngữ Yên: chỉ mới chớp mắt mà nữ tử này đã xưng huynh gọi muội với Hoàng Thượng! Hoàng Thượng chưa phong nàng là công chúa đâu, thế mà nàng đã tự cất nhắc mình lên làm công chúa rồi!
Kỹ năng nịnh hót lưu loát này, gã bội phục! Gã quá bội phục!
Mộ Dung Dục thấy không từ chối được, chỉ đành đồng ý: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, tạ Ngụy Tiểu thư.”
Ngụy Ngữ Yên: “Đừng khách sáo như thế, gọi ta Ngụy Ngữ Yên là được.”
Ở phía bên kia bức tường, nghe Hoàng Đế ban thưởng cho Ngụy Ngữ Yên nhiều tiền và tơ lụa như vậy, Ngụy Bạch Liên ghen tị đỏ mắt, ruột gan đau như cắt.
Cớ gì Ngụy Ngữ Yên lại được Hoàng Đế ban thưởng?
Ngụy Bạch Liên nàng ta mới là đích nữ của phủ Ngụy, Hoàng Thượng có thưởng, cũng nên thưởng cho nàng ta mới phải!
Hoàng Đế ban thưởng Ngụy Ngữ Yên, chẳng khác nào vả thẳng mặt nàng ta, điều này còn khiến nàng ta khó chịu hơn là Hoàng Đế ban chết cho mình.
---
Ngụy Ngữ Yên, Mộ Dung Dục, Mộ Dung Cẩn sóng vai đi đến tửu lâu tốt nhất kinh thành.
Tửu lâu có ba tầng, vách gỗ được chạm khắc, trang trí tỉ mỉ, phía trên treo những bức tranh và tranh chữ cổ, vừa lịch sự tao nhã, vừa tràn ngập hơi thở văn hóa.
Ba người lên một gian phòng ở lầu hai.
Khi đi ngang qua một gian phòng, khóe mắt Ngụy Ngữ Yên thoáng thấy gì đó. Nàng chợt đứng lại, quay phắt đầu, nhìn thẳng vào gian phòng kia.
Con mẹ nó! Nàng thấy gì đây?
Nàng thấy một nữ nhân ngồi trên đùi nam nhân, quần áo hớ hênh, bờ vai tuyết trắng lộ rõ.
Vụng trộm! Gian díu!
Lại có dưa gặm rồi, còn là dưa vụng trộm nữa chứ!
Quá kích thích!
Tùy tiện ra ngoài ăn bữa cơm cũng vớ được quả dưa lớn, vận may của nàng đúng là nghịch thiên.
Ngụy Ngữ Yên quá quen nữ nhân đang hoan ái kia rồi!
Không giờ, đến tửu lâu này vẫn có thể chạm mặt nàng ta!
Vụng trộm với tình lang giữa ban ngày ban mặt, đến cửa phòng cũng không đóng!
Nữ nhân nọ chính là Ngụy Bạch Liên, nàng ta vừa nghe lén góc tường của Ngụy Ngữ Yên xong đã vội vàng chạy đến tửu lâu tìm tình lang.
Ngụy Bạch Liên và tình lang quá sốt ruột, quên cả đóng cửa!
Ngụy Ngữ Yên thầm cảm thán:
[Quả là người trẻ tuổi, dục vọng mãnh liệt, đói khát vô cùng.]
Mộ Dung Dục: “…?” Dục vọng? Dục vọng ăn cơm ý hả?
Mộ Dung Cẩn: “…?” Đói khát? Đúng là hiện tại trẫm vừa đói vừa khát.
Trời xui đất khiến thế nào, gian phòng của ba người nằm ngay cạnh gian phòng của Ngụy Bạch Liên và tình lang.
Nhà gỗ không cách âm, ba người vừa đặt mông xuống ghế, đã nghe thấy âm thanh trao đổi nước bọt, cũng nghe thấy tiếng hờn dỗi tê cả da đầu.
“Ngô Lang, chàng hôn nhẹ thôi, chàng dùng sức như vậy, miệng của nô gia cũng bị chàng gặm sưng rồi.”
Ngụy Ngữ Yên: “…”
Mộ Dung Dục: “…!”
Mộ Dung Cẩn: “…!”
[Gặm sưng cả miệng? Mạnh mẽ vậy cơ à?]
[Giữa ban ngày ban mặt, còn ở nơi hớ hênh như tửu lâu nữa chứ.]
[Hai ngươi không biết về nhà mà hôn ư?]
Mộ Dung Dục lén nhìn sang phòng bên cạnh.
Ngoài mặt Mộ Dung Cẩn đang bình tĩnh, ung dung nhấp trà, nhưng khóe mắt chàng đã sớm liếc về phòng bên cạnh rồi.
Hai người chăm chú nghe tiếng động sát vách, nhưng bên đó chợt chẳng có tiếng động nào nữa.
Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn không biết nên thở phào hay nên tiếc nuối. Mà thôi, không có tiếng động cũng tốt, để họ có thể tập trung ăn cơm.
Họ đến đây chỉ để ăn một bữa cơm thôi, trời đánh tránh miếng ăn, mong những người khác đừng quấy rầy.
Nhưng…
“Không được, Ngô Lang, chàng đừng hôn nơi đó, chàng đừng hôn bừa, nô gia sẽ xấu hổ. Ừm…”
Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn: (─. ─|||)
Có để yên cho người ta ăn cơm không hả!
Ngụy Ngữ Yên vểnh tai nghe tiếng động phòng bên, không những không đỏ mặt, trái lại còn nghe như si như say, chỉ tiếc không có phát sóng trực tiếp tại hiện trường.
[Nơi đó là nơi nào? Đừng hôn nơi nào cơ? Ngươi nói rõ xem nào, có gan ngươi nói thẳng ta nghe!]
[Ở nhà không đủ kích thích à, mà hai ngươi phải ra tận tửu lâu để làm loạn thế này?]
[Đây chẳng lẽ là niềm vui khi vụng trộm một cách công khai? Bọn họ muốn để những thực khách đến ăn cơm như chúng ta trở thành khán giả của bọn họ?]
[Đúng là biết cách chơi thật!]
[Hôn môi cũng bị hai người này hôn ra trò mới.]
Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn nghe mà hoang mang, cái gì mà vụng trộm một cách công khai? Đã vụng trộm rồi còn công khai thế nào?
Nữ tử Ngụy Ngữ Yên này luôn nói những từ khó hiểu.
Kỹ năng nịnh hót lưu loát này, gã bội phục! Gã quá bội phục!
Mộ Dung Dục thấy không từ chối được, chỉ đành đồng ý: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh, tạ Ngụy Tiểu thư.”
Ngụy Ngữ Yên: “Đừng khách sáo như thế, gọi ta Ngụy Ngữ Yên là được.”
Ở phía bên kia bức tường, nghe Hoàng Đế ban thưởng cho Ngụy Ngữ Yên nhiều tiền và tơ lụa như vậy, Ngụy Bạch Liên ghen tị đỏ mắt, ruột gan đau như cắt.
Cớ gì Ngụy Ngữ Yên lại được Hoàng Đế ban thưởng?
Ngụy Bạch Liên nàng ta mới là đích nữ của phủ Ngụy, Hoàng Thượng có thưởng, cũng nên thưởng cho nàng ta mới phải!
Hoàng Đế ban thưởng Ngụy Ngữ Yên, chẳng khác nào vả thẳng mặt nàng ta, điều này còn khiến nàng ta khó chịu hơn là Hoàng Đế ban chết cho mình.
---
Ngụy Ngữ Yên, Mộ Dung Dục, Mộ Dung Cẩn sóng vai đi đến tửu lâu tốt nhất kinh thành.
Tửu lâu có ba tầng, vách gỗ được chạm khắc, trang trí tỉ mỉ, phía trên treo những bức tranh và tranh chữ cổ, vừa lịch sự tao nhã, vừa tràn ngập hơi thở văn hóa.
Ba người lên một gian phòng ở lầu hai.
Khi đi ngang qua một gian phòng, khóe mắt Ngụy Ngữ Yên thoáng thấy gì đó. Nàng chợt đứng lại, quay phắt đầu, nhìn thẳng vào gian phòng kia.
Con mẹ nó! Nàng thấy gì đây?
Nàng thấy một nữ nhân ngồi trên đùi nam nhân, quần áo hớ hênh, bờ vai tuyết trắng lộ rõ.
Vụng trộm! Gian díu!
Lại có dưa gặm rồi, còn là dưa vụng trộm nữa chứ!
Quá kích thích!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tùy tiện ra ngoài ăn bữa cơm cũng vớ được quả dưa lớn, vận may của nàng đúng là nghịch thiên.
Ngụy Ngữ Yên quá quen nữ nhân đang hoan ái kia rồi!
Không giờ, đến tửu lâu này vẫn có thể chạm mặt nàng ta!
Vụng trộm với tình lang giữa ban ngày ban mặt, đến cửa phòng cũng không đóng!
Nữ nhân nọ chính là Ngụy Bạch Liên, nàng ta vừa nghe lén góc tường của Ngụy Ngữ Yên xong đã vội vàng chạy đến tửu lâu tìm tình lang.
Ngụy Bạch Liên và tình lang quá sốt ruột, quên cả đóng cửa!
Ngụy Ngữ Yên thầm cảm thán:
[Quả là người trẻ tuổi, dục vọng mãnh liệt, đói khát vô cùng.]
Mộ Dung Dục: “…?” Dục vọng? Dục vọng ăn cơm ý hả?
Mộ Dung Cẩn: “…?” Đói khát? Đúng là hiện tại trẫm vừa đói vừa khát.
Trời xui đất khiến thế nào, gian phòng của ba người nằm ngay cạnh gian phòng của Ngụy Bạch Liên và tình lang.
Nhà gỗ không cách âm, ba người vừa đặt mông xuống ghế, đã nghe thấy âm thanh trao đổi nước bọt, cũng nghe thấy tiếng hờn dỗi tê cả da đầu.
“Ngô Lang, chàng hôn nhẹ thôi, chàng dùng sức như vậy, miệng của nô gia cũng bị chàng gặm sưng rồi.”
Ngụy Ngữ Yên: “…”
Mộ Dung Dục: “…!”
Mộ Dung Cẩn: “…!”
[Gặm sưng cả miệng? Mạnh mẽ vậy cơ à?]
[Giữa ban ngày ban mặt, còn ở nơi hớ hênh như tửu lâu nữa chứ.]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
[Hai ngươi không biết về nhà mà hôn ư?]
Mộ Dung Dục lén nhìn sang phòng bên cạnh.
Ngoài mặt Mộ Dung Cẩn đang bình tĩnh, ung dung nhấp trà, nhưng khóe mắt chàng đã sớm liếc về phòng bên cạnh rồi.
Hai người chăm chú nghe tiếng động sát vách, nhưng bên đó chợt chẳng có tiếng động nào nữa.
Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn không biết nên thở phào hay nên tiếc nuối. Mà thôi, không có tiếng động cũng tốt, để họ có thể tập trung ăn cơm.
Họ đến đây chỉ để ăn một bữa cơm thôi, trời đánh tránh miếng ăn, mong những người khác đừng quấy rầy.
Nhưng…
“Không được, Ngô Lang, chàng đừng hôn nơi đó, chàng đừng hôn bừa, nô gia sẽ xấu hổ. Ừm…”
Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn: (─. ─|||)
Có để yên cho người ta ăn cơm không hả!
Ngụy Ngữ Yên vểnh tai nghe tiếng động phòng bên, không những không đỏ mặt, trái lại còn nghe như si như say, chỉ tiếc không có phát sóng trực tiếp tại hiện trường.
[Nơi đó là nơi nào? Đừng hôn nơi nào cơ? Ngươi nói rõ xem nào, có gan ngươi nói thẳng ta nghe!]
[Ở nhà không đủ kích thích à, mà hai ngươi phải ra tận tửu lâu để làm loạn thế này?]
[Đây chẳng lẽ là niềm vui khi vụng trộm một cách công khai? Bọn họ muốn để những thực khách đến ăn cơm như chúng ta trở thành khán giả của bọn họ?]
[Đúng là biết cách chơi thật!]
[Hôn môi cũng bị hai người này hôn ra trò mới.]
Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn nghe mà hoang mang, cái gì mà vụng trộm một cách công khai? Đã vụng trộm rồi còn công khai thế nào?
Nữ tử Ngụy Ngữ Yên này luôn nói những từ khó hiểu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro