Mi Vạch Trần - Ta Hóng Chuyện: Lột Sạch Quần Lót Của Hoàng Đế
Lại Có Dưa Gặm...
Ngã Hữu Tiểu Tế Yêu
2024-08-21 00:43:34
Tiếng động ở phòng bên vẫn vang lên đều đặn, Ngụy Ngữ Yên bình tĩnh nghe lén.
Nàng nhìn về phía hai người đối diện, đôi mắt lập tức trợn tròn lên.
[Ơ ơ ơ. Sao mặt Thập Tứ Vương gia đỏ thế?]
[Thập Tứ Vương gia ngây thơ thế cơ à? Chẳng lẽ vẫn là tiểu xử nam!]
Mộ Dung Dục: “…” Mặt y càng đỏ hơn, đỏ như thiêu như đốt!
Cái gì mà tiểu xử nam ngây thơ! Làm ơn bỏ chữ “tiểu” đi!
Nàng kia, nàng không biết nam nhân rất để ý đến chữ “nhỏ” này ư?
Mộ Dung Cẩn nghe tiếng lòng của Ngụy Ngữ Yên, suýt chút thì bật cười thành tiếng.
Dừng! Uy nghiêm Hoàng Đế không thể mất!
Ngụy Ngữ Yên hết nhìn gương mặt đỏ như mông khỉ của Mộ Dung Dục, lại nhìn Mộ Dung Cẩn ngồi cạnh y.
[Chẹp! Nam nhân này lợi hại thật đấy! Nghe lén người ta hôn môi mà mặt không đỏ, tim không đập. Da mặt dày giống hệt ta!]
[Khoan đã! Nam nhân này mặt không đỏ, tim không đập, không có bất cứ phản ứng nào, chẳng lẽ nơi đó có tật, không dậy nổi?]
[Ối giời, ta thắc mắc sao chàng có thể thanh tâm quả dục đến thế, hóa ra là “thái giám”!]
“Phì…”
Mộ Dung Dục trực tiếp phì cười thành tiếng.
Đúng là phong thủy tuần hoàn, trời cao nào bỏ quên ai bao giờ, hóa ra không phải mỗi y bị mắng. Nghĩ đến đây, lòng y thoải mái hơn nhiều.
Y lén nhìn Mộ Dung Cẩn, chàng tức đến đen mặt rồi!
Nữ tử Ngụy Ngữ Yên này, một ngày không mắng chàng thì lòng dạ ngứa ngáy đúng không? Đúng là gan lớn hơn trời!
Chàng vừa thưởng nàng nhiều tiền như vậy, nàng quay đầu là mắng chàng ngay! Đúng là đồ vô lương tâm!
Mộ Dung Cẩn thầm nghĩ: chàng có nên bịt miệng Ngụy Ngữ Yên lại, coi như trừng phạt không nhỉ?
Ngay khi Mộ Dung Cẩn đang suy xét, thì cửa phòng bị tiểu nhị của tửu lâu đẩy ra.
Nhóm tiểu nhị nối đuôi dọn đồ ăn lên bàn, gương mặt không giấu được nét đỏ au.
Không cần đoán cũng biết họ bị tiếng vang ở phòng bên kích thích.
Sau khi bày biện đồ ăn xong, nhóm tiểu nhị vội vàng rời đi, họ còn nhỏ, không nên nghe linh tinh, phải giữ gìn sự ngây thơ, thuần khiết.
Ngụy Ngữ Yên cầm đũa bắt đầu ăn, vừa ăn, vừa không quên gọi hệ thống ra tám chuyện.
Vừa ăn cơm vừa hóng hớt, quả là tuyệt phối!
[Thống Tử, mi có đó không?]
Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn: Thống Tử?
Lại thêm một từ mới khó hiểu!
Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn không nghe thấy tiếng của hệ thống, chỉ nghe được mỗi tiếng lòng Ngụy Ngữ Yên.
Hệ thống: [Ký chủ thân yêu ới, Thống ở đây nè!]
Ngụy Ngữ Yên: [Tình lang của Ngụy Bạch Liên là ai thế?]
Vẻ mặt Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn bừng hiểu: hóa ra nữ tử phòng bên là Ngụy Bạch Liên.
Hai người vô cùng tò mò, nín thở chờ Thống Tử trong miệng Ngụy Ngữ Yên nói ra thân phận tình lang của Ngụy Bạch Liên.
Hệ thống: [Con trai cả của Võ Bình Hầu - Ngô Dũng Cảm!]
Ngụy Ngữ Yên: [Ngô Dũng Cảm? Giữa ban ngày ban mặt mà dám làm loạn với nữ nhân ở nơi công cộng như tửu lâu, quả là người cũng như tên.]
Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn: Ngô Dũng Cảm!
Nhắc đến tên của Ngô Dũng Cảm, toàn kinh thành này không ai không biết, không người không hay. Gã là tay chơi có tiếng trong kinh, ăn chơi đàng điếm, tụ tập ẩu đả, vô công rỗi nghề.
Cha của Ngô Dũng Cảm được tiên đế tứ phong Tứ Bình Hầu, tay nắm trọng binh.
Mộ Dung Cẩn vừa kế vị không lâu, ngoài mặt binh quyền nằm trong tay chàng, nhưng thực tế lại do Ngô Cương Thiết kiểm soát, thân là Hoàng Đế, trong lòng Mộ Dung Cẩn khó tránh khỏi kiêng dè, cảnh giác.
Tiên hoàng qua đời, tân hoàng kế vị, nhưng Ngô Cương Thiết chậm chạp không chịu giao trả binh quyền cho tân hoàng, rõ ràng là khiêu khích và khinh miệt tân hoàng chàng đây một cách trắng trợn.
Mộ Dung Cẩn vẫn luôn tìm cách thu hồi binh quyền trong tay Ngô Cương Thiết, nhưng khổ nỗi không tìm thấy lý do thích hợp.
Ngô Dũng Cảm biết lão cha Ngô Cương Thiết của mình lợi hại, nên quen thói chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ngang ngược càn rỡ, tính cách tàn bạo, toàn kinh thành chẳng ai dám chọc vào gã.
Chỗ dựa lớn Ngụy Bạch Liên nói trước đó, chính là Ngô Dũng Cảm.
[Khó trách Ngụy Bạch Liên kiêu ngạo đến vậy, hóa ra đã quyến rũ được nhi tử của Võ Bình Hầu.]
[Nhưng Ngô Dũng Cảm không những đã cưới chính thê, hậu viện còn có tận tám thiếp thất, ngoài thê thiếp ra, gã còn hai mươi mốt nha hoàn thông phòng!]
[Nếu mỗi đêm một người, thì cả tháng mới ngủ hết hậu viện.]
[Cái tên Ngô Dũng Cảm này chẳng khác gì ngựa giống.]
[Nếu Ngụy Bạch Liên gả vào phủ Võ Bình Hầu, vừa vào cửa đã phải làm mẹ kế cho hai mươi bé con.]
[Chậc, chậc, chậc, Ngụy Bạch Liên nhìn trúng điểm gì từ Ngô Dũng Cảm nhìn? Nhìn trúng gã lớn tuổi? Hay nhìn trúng gã lười tắm?]
Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn cũng rất thắc mắc, Ngụy Bạch Liên đang độ xuân thì, muốn diện mạo có diện mạo, muốn tài năng có tài năng, theo lý mà nói, nàng ta nên tìm một phu quân môn đăng hộ đối mới phải.
Đằng này, đang êm đang đẹp lại ném cả thanh danh, cam tâm tình nguyện làm tình nhân, sinh con đẻ cái cho Ngô Dũng Cảm?
Đúng là khó hiểu!
Nàng nhìn về phía hai người đối diện, đôi mắt lập tức trợn tròn lên.
[Ơ ơ ơ. Sao mặt Thập Tứ Vương gia đỏ thế?]
[Thập Tứ Vương gia ngây thơ thế cơ à? Chẳng lẽ vẫn là tiểu xử nam!]
Mộ Dung Dục: “…” Mặt y càng đỏ hơn, đỏ như thiêu như đốt!
Cái gì mà tiểu xử nam ngây thơ! Làm ơn bỏ chữ “tiểu” đi!
Nàng kia, nàng không biết nam nhân rất để ý đến chữ “nhỏ” này ư?
Mộ Dung Cẩn nghe tiếng lòng của Ngụy Ngữ Yên, suýt chút thì bật cười thành tiếng.
Dừng! Uy nghiêm Hoàng Đế không thể mất!
Ngụy Ngữ Yên hết nhìn gương mặt đỏ như mông khỉ của Mộ Dung Dục, lại nhìn Mộ Dung Cẩn ngồi cạnh y.
[Chẹp! Nam nhân này lợi hại thật đấy! Nghe lén người ta hôn môi mà mặt không đỏ, tim không đập. Da mặt dày giống hệt ta!]
[Khoan đã! Nam nhân này mặt không đỏ, tim không đập, không có bất cứ phản ứng nào, chẳng lẽ nơi đó có tật, không dậy nổi?]
[Ối giời, ta thắc mắc sao chàng có thể thanh tâm quả dục đến thế, hóa ra là “thái giám”!]
“Phì…”
Mộ Dung Dục trực tiếp phì cười thành tiếng.
Đúng là phong thủy tuần hoàn, trời cao nào bỏ quên ai bao giờ, hóa ra không phải mỗi y bị mắng. Nghĩ đến đây, lòng y thoải mái hơn nhiều.
Y lén nhìn Mộ Dung Cẩn, chàng tức đến đen mặt rồi!
Nữ tử Ngụy Ngữ Yên này, một ngày không mắng chàng thì lòng dạ ngứa ngáy đúng không? Đúng là gan lớn hơn trời!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chàng vừa thưởng nàng nhiều tiền như vậy, nàng quay đầu là mắng chàng ngay! Đúng là đồ vô lương tâm!
Mộ Dung Cẩn thầm nghĩ: chàng có nên bịt miệng Ngụy Ngữ Yên lại, coi như trừng phạt không nhỉ?
Ngay khi Mộ Dung Cẩn đang suy xét, thì cửa phòng bị tiểu nhị của tửu lâu đẩy ra.
Nhóm tiểu nhị nối đuôi dọn đồ ăn lên bàn, gương mặt không giấu được nét đỏ au.
Không cần đoán cũng biết họ bị tiếng vang ở phòng bên kích thích.
Sau khi bày biện đồ ăn xong, nhóm tiểu nhị vội vàng rời đi, họ còn nhỏ, không nên nghe linh tinh, phải giữ gìn sự ngây thơ, thuần khiết.
Ngụy Ngữ Yên cầm đũa bắt đầu ăn, vừa ăn, vừa không quên gọi hệ thống ra tám chuyện.
Vừa ăn cơm vừa hóng hớt, quả là tuyệt phối!
[Thống Tử, mi có đó không?]
Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn: Thống Tử?
Lại thêm một từ mới khó hiểu!
Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn không nghe thấy tiếng của hệ thống, chỉ nghe được mỗi tiếng lòng Ngụy Ngữ Yên.
Hệ thống: [Ký chủ thân yêu ới, Thống ở đây nè!]
Ngụy Ngữ Yên: [Tình lang của Ngụy Bạch Liên là ai thế?]
Vẻ mặt Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn bừng hiểu: hóa ra nữ tử phòng bên là Ngụy Bạch Liên.
Hai người vô cùng tò mò, nín thở chờ Thống Tử trong miệng Ngụy Ngữ Yên nói ra thân phận tình lang của Ngụy Bạch Liên.
Hệ thống: [Con trai cả của Võ Bình Hầu - Ngô Dũng Cảm!]
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngụy Ngữ Yên: [Ngô Dũng Cảm? Giữa ban ngày ban mặt mà dám làm loạn với nữ nhân ở nơi công cộng như tửu lâu, quả là người cũng như tên.]
Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn: Ngô Dũng Cảm!
Nhắc đến tên của Ngô Dũng Cảm, toàn kinh thành này không ai không biết, không người không hay. Gã là tay chơi có tiếng trong kinh, ăn chơi đàng điếm, tụ tập ẩu đả, vô công rỗi nghề.
Cha của Ngô Dũng Cảm được tiên đế tứ phong Tứ Bình Hầu, tay nắm trọng binh.
Mộ Dung Cẩn vừa kế vị không lâu, ngoài mặt binh quyền nằm trong tay chàng, nhưng thực tế lại do Ngô Cương Thiết kiểm soát, thân là Hoàng Đế, trong lòng Mộ Dung Cẩn khó tránh khỏi kiêng dè, cảnh giác.
Tiên hoàng qua đời, tân hoàng kế vị, nhưng Ngô Cương Thiết chậm chạp không chịu giao trả binh quyền cho tân hoàng, rõ ràng là khiêu khích và khinh miệt tân hoàng chàng đây một cách trắng trợn.
Mộ Dung Cẩn vẫn luôn tìm cách thu hồi binh quyền trong tay Ngô Cương Thiết, nhưng khổ nỗi không tìm thấy lý do thích hợp.
Ngô Dũng Cảm biết lão cha Ngô Cương Thiết của mình lợi hại, nên quen thói chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ngang ngược càn rỡ, tính cách tàn bạo, toàn kinh thành chẳng ai dám chọc vào gã.
Chỗ dựa lớn Ngụy Bạch Liên nói trước đó, chính là Ngô Dũng Cảm.
[Khó trách Ngụy Bạch Liên kiêu ngạo đến vậy, hóa ra đã quyến rũ được nhi tử của Võ Bình Hầu.]
[Nhưng Ngô Dũng Cảm không những đã cưới chính thê, hậu viện còn có tận tám thiếp thất, ngoài thê thiếp ra, gã còn hai mươi mốt nha hoàn thông phòng!]
[Nếu mỗi đêm một người, thì cả tháng mới ngủ hết hậu viện.]
[Cái tên Ngô Dũng Cảm này chẳng khác gì ngựa giống.]
[Nếu Ngụy Bạch Liên gả vào phủ Võ Bình Hầu, vừa vào cửa đã phải làm mẹ kế cho hai mươi bé con.]
[Chậc, chậc, chậc, Ngụy Bạch Liên nhìn trúng điểm gì từ Ngô Dũng Cảm nhìn? Nhìn trúng gã lớn tuổi? Hay nhìn trúng gã lười tắm?]
Mộ Dung Dục và Mộ Dung Cẩn cũng rất thắc mắc, Ngụy Bạch Liên đang độ xuân thì, muốn diện mạo có diện mạo, muốn tài năng có tài năng, theo lý mà nói, nàng ta nên tìm một phu quân môn đăng hộ đối mới phải.
Đằng này, đang êm đang đẹp lại ném cả thanh danh, cam tâm tình nguyện làm tình nhân, sinh con đẻ cái cho Ngô Dũng Cảm?
Đúng là khó hiểu!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro