Minh Nguyệt Thương Mang 【 Dịch Full 】
Bảo Vệ Quốc Sư...
2024-11-29 00:16:20
"Từ nay về sau, ta chính là Phùng Diệu Quân." Nàng nhìn chăm chú đống lửa, trịnh trọng nói với chính mình.
Chuyện cũ qua, trước đây nàng tên gì, làm gì đều không còn quan trọng nữa. Từ hôm nay trở đi, nàng chính là Phùng Diệu Quân, Phùng Diệu Quân chính là nàng.
Lớp áo ngoài cùng của nàng là một chiếc áo lông cừu nhỏ, sau khi được hong khô nó đặc biệt giữ ấm, lớp vải bên trong mềm mại nhẹ mỏng, đại khái là lụa thượng đẳng may thành, chỉ từ điểm này mà xem, nguyên chủ của thân thể này xuất thân hẳn là không tệ.
Nàng kế thừa ký ức của nguyên chủ, lúc này mới có thời gian từ đầu chí cuối chải chuốt một lần, không khỏi giật mình. Phùng Diệu Quân vốn là con gái út của quốc quân An Hạ quốc, tiểu danh An An, phong là Trường Nhạc công chúa, hai năm trước bị đưa ra khỏi hoàng cung, gửi gắm cho một nhà họ hàng xa của Vương hậu nuôi dưỡng, từ đó mang họ Phùng của cha mẹ nuôi.
Con gái ruột của vợ chồng Phùng thị cũng mất vào hai năm trước, sau khi nhận nuôi nàng, cũng dồn hết tình cảm lên người nàng, xem nàng như con ruột mà đối đãi.
Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Cũng không biết có phải mệnh cách Phùng Diệu Quân quá cứng hay không, ước chừng một năm trước, Phùng lão gia nhiễm dịch bệnh khi đi buôn bán ở ngoài, gắng gượng trở về nhà rồi trút hơi thở cuối cùng, sau đó chỉ còn nàng cùng mẹ nuôi và anh nuôi sống nương tựa lẫn nhau.
Nghĩ đến đây, nàng khẽ bật cười, không ngờ thân thể được cho không này lại là một tiểu thư cành vàng lá ngọc.
Phùng Diệu Quân bị đưa ra khỏi cung từ hai năm trước, đứa trẻ chín tuổi đã có ký ức, thân là công chúa, nàng tiếp xúc với nhiều chuyện bí mật hơn so với những đứa trẻ bình thường khác, cũng đáng tin cậy hơn. Đối chiếu với những ký ức nguyên bản, nàng hiểu rõ lời hồn phách Ngao Ngư nói không sai, mảnh đất Trung Thổ rộng lớn này vốn dĩ yêu ma tranh đấu, kẻ chiến thắng cuối cùng lại là loài người.
Sau đó, con người thành lập một đế quốc thống nhất, gọi là Hạo Lê quốc, cường thịnh chưa từng có, phồn vinh chưa từng thấy, bức bách yêu quái vào sâu trong núi rừng, cũng che chở cho con người sinh sôi nảy nở dưới ánh mặt trời.
Nhưng mà cũng ứng với câu "hợp lâu tất phân", Hạo Lê quốc sau sáu trăm năm cũng đi đến hồi kết, sụp đổ tan rã, anh hùng khắp nơi nổi dậy, cho đến ngày nay, Trung Thổ có sáu nước lớn và rất nhiều nước chư hầu nhỏ cùng tồn tại, không tính An Hạ.
Bối cảnh này, xem ra cũng chẳng thái bình gì, tâm tình nàng không khỏi nặng trĩu. Nàng sinh ra trong thời đại hòa bình, chưa từng trải qua chiến tranh loạn lạc, nhưng lời người xưa dạy quả không sai, thà làm chó sống trong thái bình, không làm người trong loạn thế.
Nghĩ đến đây, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên một gương mặt tuấn tú.
Nam nhân tên Vân Nhai kia mang đến cho nàng trực giác cực kỳ nguy hiểm, hoàn toàn khác với vẻ ngoài.
Thật ra, lúc ở trong hang động nàng không hề điềm tĩnh như Ngao Ngư thấy. Cho dù không chết đói, nàng cũng không muốn ở lại nơi tuyệt cảnh đó thêm nữa.
Lúc ôm con cá lớn lặn xuống đáy nước, nàng ngước lên nhìn thấy đuôi Ngao Ngư bị khóa bởi một sợi dây xích to, không biết làm bằng chất liệu gì, một đầu ghim chặt vào tảng đá lớn nhất, chính là tảng đá tạo thành vách hang, e rằng nặng đến ức vạn cân. Điều này cũng giải thích vì sao đáy nước bốn phía thông suốt, Ngao Ngư lại chỉ có thể hoạt động trong đầm nước sâu:
Nó bị người ta nuôi nhốt ở đây.
Nói một cách chính xác, con yêu quái đáng thương này và con lợn bị nhốt trong chuồng chẳng khác gì nhau, đều bị nuôi cho béo rồi đem giết thịt. Bất kể người nuôi lợn, à không, người nuôi Ngao Ngư có phải là Vân Nhai hay không, hắn ta rất có thể sẽ quay lại kiểm tra. Nếu nàng còn ở lại đó, đến lúc đó sẽ giống như cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.
Ngao Ngư là loài thuộc long tộc, toàn thân đều là bảo bối. Vân Nhai chỉ cần long châu của nó, chứng tỏ người này tài sản vô số, không thiếu của quý. Nàng cũng chỉ lấy long châu, thứ nhất là vì ngay cả da thịt Ngao Ngư nàng còn không cắt nổi, huống hồ là mang đi, thứ hai còn một điểm cực kỳ quan trọng:
Long châu bị nàng ăn vào, Vân Nhai không biết sự tồn tại của nó thì thôi; nhưng nếu nàng động đến những bộ phận khác của Ngao Ngư, lúc quay lại phát hiện, hắn ta nhất định biết có người đến. Nàng đến đây chưa lâu, không biết thế giới này còn có những thuật pháp huyền diệu nào, nếu bị hắn lần theo dấu vết thì sẽ rất phiền phức.
Chuyện cũ qua, trước đây nàng tên gì, làm gì đều không còn quan trọng nữa. Từ hôm nay trở đi, nàng chính là Phùng Diệu Quân, Phùng Diệu Quân chính là nàng.
Lớp áo ngoài cùng của nàng là một chiếc áo lông cừu nhỏ, sau khi được hong khô nó đặc biệt giữ ấm, lớp vải bên trong mềm mại nhẹ mỏng, đại khái là lụa thượng đẳng may thành, chỉ từ điểm này mà xem, nguyên chủ của thân thể này xuất thân hẳn là không tệ.
Nàng kế thừa ký ức của nguyên chủ, lúc này mới có thời gian từ đầu chí cuối chải chuốt một lần, không khỏi giật mình. Phùng Diệu Quân vốn là con gái út của quốc quân An Hạ quốc, tiểu danh An An, phong là Trường Nhạc công chúa, hai năm trước bị đưa ra khỏi hoàng cung, gửi gắm cho một nhà họ hàng xa của Vương hậu nuôi dưỡng, từ đó mang họ Phùng của cha mẹ nuôi.
Con gái ruột của vợ chồng Phùng thị cũng mất vào hai năm trước, sau khi nhận nuôi nàng, cũng dồn hết tình cảm lên người nàng, xem nàng như con ruột mà đối đãi.
Đáng tiếc, ngày vui ngắn chẳng tày gang.
Cũng không biết có phải mệnh cách Phùng Diệu Quân quá cứng hay không, ước chừng một năm trước, Phùng lão gia nhiễm dịch bệnh khi đi buôn bán ở ngoài, gắng gượng trở về nhà rồi trút hơi thở cuối cùng, sau đó chỉ còn nàng cùng mẹ nuôi và anh nuôi sống nương tựa lẫn nhau.
Nghĩ đến đây, nàng khẽ bật cười, không ngờ thân thể được cho không này lại là một tiểu thư cành vàng lá ngọc.
Phùng Diệu Quân bị đưa ra khỏi cung từ hai năm trước, đứa trẻ chín tuổi đã có ký ức, thân là công chúa, nàng tiếp xúc với nhiều chuyện bí mật hơn so với những đứa trẻ bình thường khác, cũng đáng tin cậy hơn. Đối chiếu với những ký ức nguyên bản, nàng hiểu rõ lời hồn phách Ngao Ngư nói không sai, mảnh đất Trung Thổ rộng lớn này vốn dĩ yêu ma tranh đấu, kẻ chiến thắng cuối cùng lại là loài người.
Sau đó, con người thành lập một đế quốc thống nhất, gọi là Hạo Lê quốc, cường thịnh chưa từng có, phồn vinh chưa từng thấy, bức bách yêu quái vào sâu trong núi rừng, cũng che chở cho con người sinh sôi nảy nở dưới ánh mặt trời.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhưng mà cũng ứng với câu "hợp lâu tất phân", Hạo Lê quốc sau sáu trăm năm cũng đi đến hồi kết, sụp đổ tan rã, anh hùng khắp nơi nổi dậy, cho đến ngày nay, Trung Thổ có sáu nước lớn và rất nhiều nước chư hầu nhỏ cùng tồn tại, không tính An Hạ.
Bối cảnh này, xem ra cũng chẳng thái bình gì, tâm tình nàng không khỏi nặng trĩu. Nàng sinh ra trong thời đại hòa bình, chưa từng trải qua chiến tranh loạn lạc, nhưng lời người xưa dạy quả không sai, thà làm chó sống trong thái bình, không làm người trong loạn thế.
Nghĩ đến đây, trong đầu nàng bỗng nhiên hiện lên một gương mặt tuấn tú.
Nam nhân tên Vân Nhai kia mang đến cho nàng trực giác cực kỳ nguy hiểm, hoàn toàn khác với vẻ ngoài.
Thật ra, lúc ở trong hang động nàng không hề điềm tĩnh như Ngao Ngư thấy. Cho dù không chết đói, nàng cũng không muốn ở lại nơi tuyệt cảnh đó thêm nữa.
Lúc ôm con cá lớn lặn xuống đáy nước, nàng ngước lên nhìn thấy đuôi Ngao Ngư bị khóa bởi một sợi dây xích to, không biết làm bằng chất liệu gì, một đầu ghim chặt vào tảng đá lớn nhất, chính là tảng đá tạo thành vách hang, e rằng nặng đến ức vạn cân. Điều này cũng giải thích vì sao đáy nước bốn phía thông suốt, Ngao Ngư lại chỉ có thể hoạt động trong đầm nước sâu:
Nó bị người ta nuôi nhốt ở đây.
Nói một cách chính xác, con yêu quái đáng thương này và con lợn bị nhốt trong chuồng chẳng khác gì nhau, đều bị nuôi cho béo rồi đem giết thịt. Bất kể người nuôi lợn, à không, người nuôi Ngao Ngư có phải là Vân Nhai hay không, hắn ta rất có thể sẽ quay lại kiểm tra. Nếu nàng còn ở lại đó, đến lúc đó sẽ giống như cá nằm trên thớt, mặc người xâu xé.
Ngao Ngư là loài thuộc long tộc, toàn thân đều là bảo bối. Vân Nhai chỉ cần long châu của nó, chứng tỏ người này tài sản vô số, không thiếu của quý. Nàng cũng chỉ lấy long châu, thứ nhất là vì ngay cả da thịt Ngao Ngư nàng còn không cắt nổi, huống hồ là mang đi, thứ hai còn một điểm cực kỳ quan trọng:
Long châu bị nàng ăn vào, Vân Nhai không biết sự tồn tại của nó thì thôi; nhưng nếu nàng động đến những bộ phận khác của Ngao Ngư, lúc quay lại phát hiện, hắn ta nhất định biết có người đến. Nàng đến đây chưa lâu, không biết thế giới này còn có những thuật pháp huyền diệu nào, nếu bị hắn lần theo dấu vết thì sẽ rất phiền phức.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro