Minh Nguyệt Thương Mang 【 Dịch Full 】
Bảo Vệ Quốc Sư...
2024-11-29 00:16:20
Xem như đây là chuyện nàng làm thay nguyên chủ, coi như hai bên huề nhau. Dù sao người để nàng xuyên không đến đây, chiếm lấy cơ thể này, cho dù không phải là ý muốn của nàng, nhưng cơ hội được sống lại vô cùng quý giá.
Nàng không theo đuổi sự công bằng tuyệt đối, nhưng ân oán nhất định phải rõ ràng.
Trước đây Bồng Bái không dám nói với nàng những chuyện như thế này, nhưng bây giờ hắn không còn xem nàng là một đứa trẻ mười một tuổi nữa, cho nên lúc thuật lại mọi chuyện không hề ngần ngại.
Nghe hắn kể xong, Phùng Diệu Quân nhíu mày, thầm nghĩ chuyện này xử lý không được ổn thoả. Bồng Bái thấy vậy, vội vàng giải thích: "Lúc ấy ta vội vàng đi tìm người, cho nên giao chuyện này cho thuộc hạ xử lý, có lẽ bọn họ đã sơ suất."
Cân nhắc đến tâm cảnh của tên hộ vệ trung thành này lúc ấy, Phùng Diệu Quân cũng không truy cứu nữa, lại hỏi hắn: "Bồng Bái, công phu của ngươi mạnh đến đâu?" Đây là hộ vệ mà An Hạ vương hậu chuyên phái cho nàng, ngoài trung thành tận tâm biết việc ra, giá trị vũ lực hẳn cũng thuộc hàng cực phẩm phải không?
Bồng Bái suy nghĩ một chút rồi đáp: "Nếu là gặp binh lính bách chiến bách thắng trong quân, ta có thể một mình đấu với mười hai người."
"Vậy là ngươi có sức của mười hai người." Nàng như có điều suy nghĩ, "Thế này có được xem là lợi hại trong nhân loại không?"
Trong mắt nàng tràn ngập hiếu kỳ, Bồng Bái cảm thấy lúc này công chúa rốt cuộc cũng có lại nét đáng yêu ngây thơ của một đứa trẻ, không khỏi cười nói: "Tương đương với đình vệ."
Đình vệ là thị vệ thân cận của bậc đế vương, giá trị vũ lực vượt xa võ sĩ bình thường. Nàng nghiêng đầu, trong mắt ánh lên tia sáng cầu tri: "Vậy nếu so với yêu quái thì sao?"
"Yêu quái cũng chia làm rất nhiều loại, loài yếu nhất thì không lợi hại hơn hổ lang là bao."
"Vậy còn loài mạnh nhất?"
"Loài mạnh nhất từng có năng lực dời non lấp biển." Bồng Bái cười nói, "Công chúa cũng biết, trên thế giới này từng có rất nhiều đại yêu quái thông thiên triệt địa, trong nhân loại chỉ có số ít cường giả mới có thể chống lại. Mãi đến khi nhân loại kết thành quốc gia, dốc toàn bộ khí vận của một nước để áp chế, lúc này mới thắng được yêu quái, chúng nó không bị giết sạch thì cũng bị dồn vào thâm sơn cùng cốc, rất ít khi lộ diện."
"Nếu là rồng, hoặc..." Nàng dè dặt từng chút một để hỏi đến mục tiêu cuối cùng, "Hoặc là giống như rồng thì sao?"
"Vậy thì không phải là thứ mà sức người có thể chống lại được." Bồng Bái vội vàng lắc đầu, "Ít nhất cũng phải huy động toàn bộ lực lượng của một châu."
"Thật sao?" Gương mặt nhỏ nhắn của nàng sa sầm lại, như thể nhìn thấy tương lai ảm đạm của chính mình. Bồng Bái nói, họ nhà rồng không phải là thứ mà một người có thể đối phó, nhưng nàng ở hàn đàm đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Vân Nhai một mình đơn thương độc mã đấu với Ngao Ngư!
Ngao Ngư bị trói có thể chiến lực sẽ giảm sút, hơn nữa nó cũng không phải là đại yêu quái ngàn năm tuổi. Nhưng dù có nói thế nào thì nó vẫn là giống rồng! Điều này chứng minh điều gì? Chứng minh chỉ số chiến lực của Vân Nhai đã vượt quá chỉ số, sức mạnh mà An Hạ vương hậu để lại cho nàng căn bản không thể chống lại. Nếu hắn muốn một ngón tay bóp chết nàng, tuyệt đối sẽ không cần dùng đến ngón thứ hai!
Ban đầu nàng còn nghĩ, nếu bản lĩnh của Vân Nhai không khác Bồng Bái là bao, nàng cũng không cần phải lo lắng sợ hãi nữa. Bây giờ xem ra, quả nhiên vẫn là nàng quá ngây thơ.
Người ta thường nói, vô tri cho nên mới vô úy, bây giờ nàng có thể ăn ngon mặc đẹp, lại bắt đầu lo lắng cho tự do của mình trong tương lai.
Haiz, tại sao nàng vừa đến đây đã chọc phải loại yêu nghiệt này chứ?
Nàng cũng không ngốc đến mức cho rằng, việc sinh mệnh bị ràng buộc với loại yêu nghiệt này là chuyện tốt. Giả sử Vân Nhai phát hiện ra sự thật, chắc chắn sẽ không lấy mạng nàng, nhưng có thể sẽ giam cầm nàng ở một nơi nào đó, không cho nàng đi bất cứ đâu, khiến nàng và hắn phải sống với nhau đến răng long đầu bạc, Ngao Ngư bị nhốt trong đầm sâu chính là tấm gương cho nàng.
Đó còn là dự đoán tốt nhất. Nếu tâm địa hắn ta còn độc ác hơn, biến nàng thành người thực vật cũng không phải là không thể, đến lúc đó nàng sẽ thật sự giống như thực vật, chỉ có thể trồng ở một chỗ, ngược lại cũng tiện cho hắn quản lý.
Nàng không theo đuổi sự công bằng tuyệt đối, nhưng ân oán nhất định phải rõ ràng.
Trước đây Bồng Bái không dám nói với nàng những chuyện như thế này, nhưng bây giờ hắn không còn xem nàng là một đứa trẻ mười một tuổi nữa, cho nên lúc thuật lại mọi chuyện không hề ngần ngại.
Nghe hắn kể xong, Phùng Diệu Quân nhíu mày, thầm nghĩ chuyện này xử lý không được ổn thoả. Bồng Bái thấy vậy, vội vàng giải thích: "Lúc ấy ta vội vàng đi tìm người, cho nên giao chuyện này cho thuộc hạ xử lý, có lẽ bọn họ đã sơ suất."
Cân nhắc đến tâm cảnh của tên hộ vệ trung thành này lúc ấy, Phùng Diệu Quân cũng không truy cứu nữa, lại hỏi hắn: "Bồng Bái, công phu của ngươi mạnh đến đâu?" Đây là hộ vệ mà An Hạ vương hậu chuyên phái cho nàng, ngoài trung thành tận tâm biết việc ra, giá trị vũ lực hẳn cũng thuộc hàng cực phẩm phải không?
Bồng Bái suy nghĩ một chút rồi đáp: "Nếu là gặp binh lính bách chiến bách thắng trong quân, ta có thể một mình đấu với mười hai người."
"Vậy là ngươi có sức của mười hai người." Nàng như có điều suy nghĩ, "Thế này có được xem là lợi hại trong nhân loại không?"
Trong mắt nàng tràn ngập hiếu kỳ, Bồng Bái cảm thấy lúc này công chúa rốt cuộc cũng có lại nét đáng yêu ngây thơ của một đứa trẻ, không khỏi cười nói: "Tương đương với đình vệ."
Đình vệ là thị vệ thân cận của bậc đế vương, giá trị vũ lực vượt xa võ sĩ bình thường. Nàng nghiêng đầu, trong mắt ánh lên tia sáng cầu tri: "Vậy nếu so với yêu quái thì sao?"
"Yêu quái cũng chia làm rất nhiều loại, loài yếu nhất thì không lợi hại hơn hổ lang là bao."
"Vậy còn loài mạnh nhất?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Loài mạnh nhất từng có năng lực dời non lấp biển." Bồng Bái cười nói, "Công chúa cũng biết, trên thế giới này từng có rất nhiều đại yêu quái thông thiên triệt địa, trong nhân loại chỉ có số ít cường giả mới có thể chống lại. Mãi đến khi nhân loại kết thành quốc gia, dốc toàn bộ khí vận của một nước để áp chế, lúc này mới thắng được yêu quái, chúng nó không bị giết sạch thì cũng bị dồn vào thâm sơn cùng cốc, rất ít khi lộ diện."
"Nếu là rồng, hoặc..." Nàng dè dặt từng chút một để hỏi đến mục tiêu cuối cùng, "Hoặc là giống như rồng thì sao?"
"Vậy thì không phải là thứ mà sức người có thể chống lại được." Bồng Bái vội vàng lắc đầu, "Ít nhất cũng phải huy động toàn bộ lực lượng của một châu."
"Thật sao?" Gương mặt nhỏ nhắn của nàng sa sầm lại, như thể nhìn thấy tương lai ảm đạm của chính mình. Bồng Bái nói, họ nhà rồng không phải là thứ mà một người có thể đối phó, nhưng nàng ở hàn đàm đã tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình Vân Nhai một mình đơn thương độc mã đấu với Ngao Ngư!
Ngao Ngư bị trói có thể chiến lực sẽ giảm sút, hơn nữa nó cũng không phải là đại yêu quái ngàn năm tuổi. Nhưng dù có nói thế nào thì nó vẫn là giống rồng! Điều này chứng minh điều gì? Chứng minh chỉ số chiến lực của Vân Nhai đã vượt quá chỉ số, sức mạnh mà An Hạ vương hậu để lại cho nàng căn bản không thể chống lại. Nếu hắn muốn một ngón tay bóp chết nàng, tuyệt đối sẽ không cần dùng đến ngón thứ hai!
Ban đầu nàng còn nghĩ, nếu bản lĩnh của Vân Nhai không khác Bồng Bái là bao, nàng cũng không cần phải lo lắng sợ hãi nữa. Bây giờ xem ra, quả nhiên vẫn là nàng quá ngây thơ.
Người ta thường nói, vô tri cho nên mới vô úy, bây giờ nàng có thể ăn ngon mặc đẹp, lại bắt đầu lo lắng cho tự do của mình trong tương lai.
Haiz, tại sao nàng vừa đến đây đã chọc phải loại yêu nghiệt này chứ?
Nàng cũng không ngốc đến mức cho rằng, việc sinh mệnh bị ràng buộc với loại yêu nghiệt này là chuyện tốt. Giả sử Vân Nhai phát hiện ra sự thật, chắc chắn sẽ không lấy mạng nàng, nhưng có thể sẽ giam cầm nàng ở một nơi nào đó, không cho nàng đi bất cứ đâu, khiến nàng và hắn phải sống với nhau đến răng long đầu bạc, Ngao Ngư bị nhốt trong đầm sâu chính là tấm gương cho nàng.
Đó còn là dự đoán tốt nhất. Nếu tâm địa hắn ta còn độc ác hơn, biến nàng thành người thực vật cũng không phải là không thể, đến lúc đó nàng sẽ thật sự giống như thực vật, chỉ có thể trồng ở một chỗ, ngược lại cũng tiện cho hắn quản lý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro