Minh Nguyệt Thương Mang 【 Dịch Full 】

Bảo Vệ Quốc Sư...

2024-11-29 00:16:20

"Ngươi, ngươi..." Hồn phách Ngao Ngư chỉ vào nàng, lời nói không thành câu, nhưng lại chẳng làm gì được nàng.

"Xem ra, thời gian của ngươi còn gấp gáp hơn cả ta." Nàng chớp mắt, "So với vừa rồi, hồn phách của ngươi lại nhạt đi một chút."

Ngao Ngư bỗng nhiên tỉnh táo lại: "Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng nuốt Long Châu?"

Nàng thu lại nụ cười: "E là ta vừa nuốt xong, ngươi sẽ ngay lập tức giết ta."

Ngao Ngư nhìn chằm chằm nàng, không nói gì. Đây vốn là kế hoạch của hắn, có tô tô vẽ vẽ thế nào cũng vô dụng.

Nàng bỗng nhiên nói: "Như vậy đi, chỉ cần ngươi nghĩ cách đưa ta rời khỏi đầm nước đầy xác chết này, trở về thế giới bên ngoài, ta sẽ nuốt Long Châu."

Ngao Ngư lạnh lùng nói: "Ngươi muốn uy hiếp ta, còn muốn rời khỏi nơi này? Trên đời này làm gì có chuyện tốt như vậy!"

"Nếu không thì biết làm sao?" Nàng giang hai tay ra: "Cho dù ta có nuốt Long Châu, ở đây cũng không chết được. Ngươi làm sao có thể báo thù như ý?"

"..."

Biểu tình của Ngao Ngư như muốn nứt ra.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Đúng vậy, nếu nàng không rời khỏi nơi này thì sẽ không chết, vậy thì hắn tốn công tốn sức lừa nàng nuốt Long Châu để làm gì?

Thật ra nàng trông nhỏ yếu như vậy, sau khi ra ngoài nói không chừng chết ở bên ngoài, như vậy mới khiến hắn vừa lòng.

Nhưng sao hắn lại cảm thấy uất ức như vậy chứ?

Ngao Ngư cau mày nói: "Đầm nước này thông với dòng sông ngầm, lối ra gần nhất cách đây nửa dặm."

Dưới lòng đất có rất nhiều hang động, nếu không thì trong đầm nước này cũng sẽ không có nhiều cá như vậy. Nàng tính toán một chút, nửa dặm chính là hơn hai trăm mét, nếu là nàng lúc trước khỏe mạnh thì không thành vấn đề. Nhưng thân thể ấu nữ này quá yếu đuối, nàng lại vừa mới khỏi sốt, cả người mềm nhũn, làm sao có thể nín thở bơi qua hơn hai trăm mét dưới nước?

Huống chi dưới nước hoàn cảnh phức tạp, lại không có ánh sáng, lỡ như đi nhầm đường, nàng sẽ chết đuối trong dòng sông ngầm mất. Cho nên nàng dứt khoát nói: "Ta bơi không được, làm sao bây giờ?"

Ngao Ngư muốn nghiến răng: "Ta đưa ngươi ra ngoài!" Nói ra câu này, hắn chỉ muốn phun ba lít máu, chết thêm một lần nữa. Đối mặt với ấu nữ này, hình như còn khiến hắn phải dốc hết tâm huyết hơn cả Vân Nhai ! "Nhưng ngươi phải thề, nhất định sẽ nuốt Long Châu!"

"Được." Nàng cũng không dài dòng, làm một động tác, thề độc một câu, đương nhiên nàng không quên điều kiện là phải rời khỏi đầm nước đầy xác chết này rồi mới nuốt. Nếu không Ngao Ngư sẽ điều khiển cá lớn cố ý dừng lại trong dòng chảy ngầm dưới lòng đất, lập tức có thể báo thù cho bản thân.

Lúc này Ngao Ngư mới nói: "Ta sẽ nhập hồn phách vào con cá lớn nhất, điều khiển nó đưa ngươi vào dòng sông ngầm. Ngươi chỉ cần bám chặt vào vây cá, đừng để trượt xuống là được!"

Cá ở chỗ này con lớn nhất dài hơn bốn thước, muốn kéo nàng đi cũng không khó.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nàng nhìn con cá lớn trong đầm, lại nhìn hồn phách đang lơ lửng giữa không trung, không nói gì. Ngao Ngư biết nàng đang nghĩ gì, bất lực nói: "Ngươi là người, vạn vật linh trưởng, ta chỉ còn một chút tàn hồn, không có cách nào khống chế thân thể ngươi được đâu, yên tâm đi!"

Mọi người khác biệt chủng tộc. Hắn hiện giờ như ngọn đèn sắp tắt, miễn cưỡng nhập vào thủy tộc bình thường còn được, muốn động tay động chân với nàng là không thể.

Nàng cởi đai lưng xuống, bình tĩnh lấy đồ đạc ra, dùng da cá vừa lột bọc Long Châu lại, bên ngoài lại bọc thêm một lớp áo ngoài, cứ như vậy bọc mấy lớp.

Sau đó, nàng đá hết chỗ cá ăn thừa vào trong nước, thấy trên bờ sạch sẽ, không còn dấu vết của nàng, lúc này mới yên tâm nhảy lên lưng con cá lớn mà Ngao Ngư nhập vào.

Nàng dùng mảnh đá đâm vào lưng cá để làm điểm tựa, sau đó hít sâu một hơi, theo cá lặn xuống đáy hồ.

Tốc độ của cá tự nhiên nhanh hơn người rất nhiều, cho dù phải đi qua mấy dòng nước đan xen nhau thì cũng chỉ mất mười mấy hơi thở đã bơi được nửa dặm, "Ùm" một tiếng, cá đã nhảy lên khỏi mặt nước.

Trong tầm mắt, trời xanh mây trắng, hai bên bờ sông cỏ xanh um tùm.

Nàng đã thoát khỏi tuyệt cảnh.

Nàng từ trên lưng cá nhảy xuống, vừa đặt chân lên mặt đất đã cảm thấy chân mềm nhũn, ngã xuống bãi cỏ, thở hổn hển.

"Lời hứa của ngươi!" Ngao Ngư nhìn nàng chằm chằm, sau một phen hành hạ, hồn thể của hắn đã nhạt như sắp tiêu tan.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Minh Nguyệt Thương Mang 【 Dịch Full 】

Số ký tự: 0