Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 23
Đóa Mễ Đại Nhân
2024-11-16 09:22:18
"Anh cả, anh hai, em kêu hai người đưa em trở về, em không cần hai anh xen vào chuyện của gia đình em."
Mấy người nhà họ Trương, Trương Quốc Đống, Trương Quốc Lâm, Trương Tinh kẻ tung người hứng thay nhau nói chuyện, hoàn toàn không cho Hoắc Trầm Lệnh một cơ hội để lên tiếng, đồng thời kết tội đứa con gái mồ côi mà ông mới nhận nuôi.
"Mọi chuyện đều là lỗi của con bé mồ côi đó!"
Trương Tinh nhanh chóng biện hộ: "Anh cả, anh hai, Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, con bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra, con bé cũng không cố ý đánh em."
Trương Quốc Đống nhíu mày bất mãn: "Trầm Lệnh, tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu thật sự thích con gái, cậu và Tiểu Ninh đều còn trẻ, tự mình sinh một đứa không tốt hơn sao?"
Hoắc Trầm Lệnh chưa từng nói chuyện, hờ hững liếc nhìn ba anh em nhà họ Trương, giọng nói uy nghiêm, lãnh đạm.
"Tiểu Ninh? Làm phiền mấy người còn nhớ rõ cô ấy!"
Trương Quốc Đống chột dạ trong bụng, nhưng cảm thấy bọn họ đã tính toán không một kẽ hở, chắc chắn không có sai sót, vì vậy ông ta lạnh lùng nhìn Hoắc Trầm Lệnh.
"Trầm Lệnh, cậu nói như vậy là có ý gì? Tiểu Ninh đang đứng ở chỗ này!"
Trương Quốc Lâm cũng phụ họa nói theo: "Đúng vậy! Trầm Lệnh, cậu nói như vậy sẽ khiến Tiểu Ninh thương tâm?"
Hoắc Trầm Lệnh liếc nhìn La quản gia, La quản gia hiểu ý liền vung tay lên, cửa phòng khách nhanh chóng bị đóng lại, không chỉ là cửa phòng khách, mà còn cả cửa trang viên của nhà họ Hoắc.
Anh em họ Trương cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhanh chóng nhìn nhau.
Trương Tinh yếu ớt đi tới chỗ Hoắc Trầm Lệnh, nắm lấy tay của ông.
"Trầm Lệnh, anh làm sao vậy?"
Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng nhìn vào ánh mắt của cô ta, tránh né cái nắm tay và không chút nào che giấu sự chán ghét đối với cô ta.
"Làm gì?"
Ông hờ hững cười lạnh lùng và tàn nhẫn đến cực điểm.
"Đóng cửa lại đánh chó!"
Khi Hoắc Trầm Lệnh nói ra những lời này đã làm Trương Quốc Đống tức giận đến mức gần như nhảy dựng lên.
"Hoắc Trầm Lệnh, cậu ăn nói cho cẩn thận! Bất kể như thế nào thì chúng tôi cũng là anh vợ của cậu! Chúng tôi còn là cậu của ba đứa con trai cậu!"
Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng châm chọc thêm, "Và là dì của bọn họ!"
Trương Tinh run lên, suýt chút nữa đứng không vững, nhanh chóng đỡ lấy lưng ghế sô pha bên cạnh.
"Trầm Lệnh, anh đang nói cái gì vậy? Em là Trương Ninh, vợ anh. A Tinh ... Em ấy đã chết trong vụ tai nạn xe hơi ba tháng trước."
Hoắc Trầm Lệnh lười bỏ thời gian xem bọn họ diễn.
Ông nhìn Giang Lâm đã chờ đợi rất lâu: "Cho bọn họ xem!"
Giang Lâm tiến lên: "Vâng!"
Ba anh em nhà họ Trương cảm thấy chột dạ khi nhìn thấy tình thế này.
Nhưng nghĩ lại, cha bọn họ đã trả một cái giá trên trời để mời một vị cao nhân, năm lần bảy lượt cam đoan tuyệt đối không có vấn đề gì. Trong khoảng thời gian này, trên các thương vụ của Hoắc Trầm Lệnh có liên quan đến nhà họ Trương, họ đều là muốn gì được nấy. Nên chắc chắn sẽ dễ bàn chuyện công việc hơn khi Trương Ninh còn sống.
Họ cho rằng Hoắc Trầm Lệnh có thể đã nghe thấy điều gì đó, bây giờ ông ta chỉ đang lừa dối họ.
Chỉ cần ổn định qua con sóng lần này, toàn bộ tập đoàn của nhà họ Hoắc sẽ sớm là của họ.
*****************
Nhà cũ của nhà họ Bách.
Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần lần lượt bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của chú cả và chú hai nhà họ Trương, khi họ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cả hai người đều trong bộ dạng ngái ngủ nhấc điện thoại lên và trả lời trong tiềm thức.
"Cậu!"
"Cậu hai!"
Cả hai đồng thời hạ giọng vì sợ đánh thức Tể Tể.
Bé vẫn đang ngủ ngon lành.
Xung quanh ấm áp dễ chịu, khóe miệng bé còn hơi vểnh lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đầy thịt quay về hướng Hoắc Tư Tước, thoạt nhìn như một viên cầu tròn tròn mềm mềm, khiến người ta muốn ôm lấy mà xoa nắn.
Hoắc Tư Tước càng hạ âm thanh xuống thấp hơn, vẻ mặt ngái ngủ ban đầu trở nên âm trầm ảm đạm khi nghe thấy giọng nói của người bác qua điện thoại.
Nhưng ngay sau đó giọng nói của cậu lại tỏ ra quan tâm lo lắng.
"Được rồi cậu, cháu sẽ đến ngay."
Hoắc Tư Thần bên kia cũng nói như vậy, hai anh em đồng thời cúp máy.
Cuộc gọi kết thúc, hai anh em, anh nhìn em, em nhìn anh.
Hoắc Tư Thần giật giật tóc cố đè nén giọng nói hung dữ của mình.
"Đến bây giờ cậu hai vẫn gạt chúng ta!"
Hoắc Tư Tước cao hơn cậu nhóc gần gấp đôi, trầm ổn hơn, thậm chí còn treo một nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng.
"Xem ra cha của chúng ta đã lật ngửa bài với bọn họ rồi, gánh không nổi nữa liền gọi chúng ta làm cứu binh!"
Hoắc Tư Thần nghĩ tới ông ngoại, một người đức cao vọng trọng thật sự đồng ý để dì thay thế mẹ, cho dù lúc bình thường họ rất thích ông ngoại nhưng bây giờ chỉ thấy chán ghét mà thôi.
Mẹ là duy nhất!
Không ai có thể thay thế!
Cho dù dì và mẹ giống nhau như đúc cũng không được!
Nếu mẹ còn sống, mẹ tuyệt đối không bao giờ đánh cậu bằng gạt tàn và thừa dịp cậu ngất mà cố giết cậu!
"Anh hai, chúng ta phải làm sao?"
Mấy người nhà họ Trương, Trương Quốc Đống, Trương Quốc Lâm, Trương Tinh kẻ tung người hứng thay nhau nói chuyện, hoàn toàn không cho Hoắc Trầm Lệnh một cơ hội để lên tiếng, đồng thời kết tội đứa con gái mồ côi mà ông mới nhận nuôi.
"Mọi chuyện đều là lỗi của con bé mồ côi đó!"
Trương Tinh nhanh chóng biện hộ: "Anh cả, anh hai, Tể Tể mới ba tuổi rưỡi, con bé không hiểu chuyện gì đang xảy ra, con bé cũng không cố ý đánh em."
Trương Quốc Đống nhíu mày bất mãn: "Trầm Lệnh, tôi nói cho cậu biết, nếu như cậu thật sự thích con gái, cậu và Tiểu Ninh đều còn trẻ, tự mình sinh một đứa không tốt hơn sao?"
Hoắc Trầm Lệnh chưa từng nói chuyện, hờ hững liếc nhìn ba anh em nhà họ Trương, giọng nói uy nghiêm, lãnh đạm.
"Tiểu Ninh? Làm phiền mấy người còn nhớ rõ cô ấy!"
Trương Quốc Đống chột dạ trong bụng, nhưng cảm thấy bọn họ đã tính toán không một kẽ hở, chắc chắn không có sai sót, vì vậy ông ta lạnh lùng nhìn Hoắc Trầm Lệnh.
"Trầm Lệnh, cậu nói như vậy là có ý gì? Tiểu Ninh đang đứng ở chỗ này!"
Trương Quốc Lâm cũng phụ họa nói theo: "Đúng vậy! Trầm Lệnh, cậu nói như vậy sẽ khiến Tiểu Ninh thương tâm?"
Hoắc Trầm Lệnh liếc nhìn La quản gia, La quản gia hiểu ý liền vung tay lên, cửa phòng khách nhanh chóng bị đóng lại, không chỉ là cửa phòng khách, mà còn cả cửa trang viên của nhà họ Hoắc.
Anh em họ Trương cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhanh chóng nhìn nhau.
Trương Tinh yếu ớt đi tới chỗ Hoắc Trầm Lệnh, nắm lấy tay của ông.
"Trầm Lệnh, anh làm sao vậy?"
Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng nhìn vào ánh mắt của cô ta, tránh né cái nắm tay và không chút nào che giấu sự chán ghét đối với cô ta.
"Làm gì?"
Ông hờ hững cười lạnh lùng và tàn nhẫn đến cực điểm.
"Đóng cửa lại đánh chó!"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Khi Hoắc Trầm Lệnh nói ra những lời này đã làm Trương Quốc Đống tức giận đến mức gần như nhảy dựng lên.
"Hoắc Trầm Lệnh, cậu ăn nói cho cẩn thận! Bất kể như thế nào thì chúng tôi cũng là anh vợ của cậu! Chúng tôi còn là cậu của ba đứa con trai cậu!"
Hoắc Trầm Lệnh lạnh lùng châm chọc thêm, "Và là dì của bọn họ!"
Trương Tinh run lên, suýt chút nữa đứng không vững, nhanh chóng đỡ lấy lưng ghế sô pha bên cạnh.
"Trầm Lệnh, anh đang nói cái gì vậy? Em là Trương Ninh, vợ anh. A Tinh ... Em ấy đã chết trong vụ tai nạn xe hơi ba tháng trước."
Hoắc Trầm Lệnh lười bỏ thời gian xem bọn họ diễn.
Ông nhìn Giang Lâm đã chờ đợi rất lâu: "Cho bọn họ xem!"
Giang Lâm tiến lên: "Vâng!"
Ba anh em nhà họ Trương cảm thấy chột dạ khi nhìn thấy tình thế này.
Nhưng nghĩ lại, cha bọn họ đã trả một cái giá trên trời để mời một vị cao nhân, năm lần bảy lượt cam đoan tuyệt đối không có vấn đề gì. Trong khoảng thời gian này, trên các thương vụ của Hoắc Trầm Lệnh có liên quan đến nhà họ Trương, họ đều là muốn gì được nấy. Nên chắc chắn sẽ dễ bàn chuyện công việc hơn khi Trương Ninh còn sống.
Họ cho rằng Hoắc Trầm Lệnh có thể đã nghe thấy điều gì đó, bây giờ ông ta chỉ đang lừa dối họ.
Chỉ cần ổn định qua con sóng lần này, toàn bộ tập đoàn của nhà họ Hoắc sẽ sớm là của họ.
*****************
Nhà cũ của nhà họ Bách.
Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần lần lượt bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của chú cả và chú hai nhà họ Trương, khi họ nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cả hai người đều trong bộ dạng ngái ngủ nhấc điện thoại lên và trả lời trong tiềm thức.
"Cậu!"
"Cậu hai!"
Cả hai đồng thời hạ giọng vì sợ đánh thức Tể Tể.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bé vẫn đang ngủ ngon lành.
Xung quanh ấm áp dễ chịu, khóe miệng bé còn hơi vểnh lên.
Khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt đầy thịt quay về hướng Hoắc Tư Tước, thoạt nhìn như một viên cầu tròn tròn mềm mềm, khiến người ta muốn ôm lấy mà xoa nắn.
Hoắc Tư Tước càng hạ âm thanh xuống thấp hơn, vẻ mặt ngái ngủ ban đầu trở nên âm trầm ảm đạm khi nghe thấy giọng nói của người bác qua điện thoại.
Nhưng ngay sau đó giọng nói của cậu lại tỏ ra quan tâm lo lắng.
"Được rồi cậu, cháu sẽ đến ngay."
Hoắc Tư Thần bên kia cũng nói như vậy, hai anh em đồng thời cúp máy.
Cuộc gọi kết thúc, hai anh em, anh nhìn em, em nhìn anh.
Hoắc Tư Thần giật giật tóc cố đè nén giọng nói hung dữ của mình.
"Đến bây giờ cậu hai vẫn gạt chúng ta!"
Hoắc Tư Tước cao hơn cậu nhóc gần gấp đôi, trầm ổn hơn, thậm chí còn treo một nụ cười lạnh lùng trên khóe miệng.
"Xem ra cha của chúng ta đã lật ngửa bài với bọn họ rồi, gánh không nổi nữa liền gọi chúng ta làm cứu binh!"
Hoắc Tư Thần nghĩ tới ông ngoại, một người đức cao vọng trọng thật sự đồng ý để dì thay thế mẹ, cho dù lúc bình thường họ rất thích ông ngoại nhưng bây giờ chỉ thấy chán ghét mà thôi.
Mẹ là duy nhất!
Không ai có thể thay thế!
Cho dù dì và mẹ giống nhau như đúc cũng không được!
Nếu mẹ còn sống, mẹ tuyệt đối không bao giờ đánh cậu bằng gạt tàn và thừa dịp cậu ngất mà cố giết cậu!
"Anh hai, chúng ta phải làm sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro