Minh Vương - Tể Tể Ba Tuổi Rưỡi
Chương 24
Đóa Mễ Đại Nhân
2024-11-16 09:22:18
Hoắc Tư Tước rất bình tĩnh, thậm chí còn có tâm tình nghịch ngợm tóc bóng mềm của bé con.
"Tắt máy! Ngủ đi! Chờ Tể Tể thức dậy đã ..."
Bé con luôn nghĩ chuyện anh hai, anh ba và anh Minh Tư đến nhà họ Trương để tìm Lư lam Lam, nên cảm quan vẫn rất nhạy bén.
Trông bé ngủ rất ngon, nhưng thực tế, bé ngủ không sâu.
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh hai và anh ba, bé con ngáp dài, đưa đôi tay mũm mĩm dụi dụi mắt buồn ngủ, mở mắt ra.
Không ngủ được sâu!
Đáy mắt ẩm ướt, long lanh mọng nước.
"Anh hai, anh ba, trời vừa sáng rồi, chúng ta đến nhà họ Trương tìm Lư lam Lam đi!"
Hoắc Tư Tước có chút tự trách mình: "Tể Tể, anh nói chuyện làm em thức giấc sao?"
Bé rúc vào vòng tay của anh hai khẽ lắc đầu.
"Không, là Tể Tể nghĩ đã đến lúc phải dậy!"
Hoắc Tư Thần: "Em mới ba tuổi rưỡi, làm sao biết đến lúc nào phải dậy?"
Bé ngáp liên tục, nhưng không làm ảnh hưởng bé giải thích.
Vừa mới ngủ dậy, giọng của bé nhẹ hơn bình thường, non nớt mềm mại, giọng sữa ứa ra khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng và thơm một cái.
"Bởi vì chuyện của anh hai vẫn chưa giải quyết xong!"
Hoắc Tư Thần: "..."
Hoắc Tư Thần đột nhiên thấy xấu hổ.
Đứa nhỏ chỉ ba tuổi rưỡi, mới đến ngôi nhà này chưa đầy hai ngày, cư nhiên biết quan tâm lo lắng chuyện của anh hai.
Nhìn lại bản thân, nếu không phải có điện thoại của cậu hai đánh thức, phỏng chừng cậu vẫn còn đang ngủ say.
So với Tể Tể ...
Cậu là anh hai lại không đáng tin cậy!
Dù sao bọn họ đều đã tỉnh, thấy Tể Tể nhất định muốn đến nhà họ Trương, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần không còn do dự nữa, hai lớn một nhỏ, cả ba cùng nhanh chóng đứng dậy làm vệ sinh cá nhân.
Tể Tể khi đứng lên cũng không cao bằng bồn rửa mặt, đứng ở trước bồn rửa mặt, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu màu đen của bé.
Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần nhìn thấy cảnh tượng này khi đang rửa mặt, theo bản năng đều cúi đầu nhìn xuống.
Bé đang cố gắng kiễng chân lên, một đôi bàn tay nhỏ bấu vào mặt đá cẩm thạch, khẽ mím cái cái miệng nhỏ cố làm mình cao hơn.
Hoắc Tư Thần nhìn cảm thấy quá đáng yêu.
Ngay cả Hoắc Tư Tước cũng không nhịn được mà bật cười.
"Tể Tể thật đáng yêu! Để anh hai ôm em rửa mặt nào!"
Hoắc Tư Thần chậm hơn một bước, nhưng nghĩ còn có việc quan trọng phải làm, rất hiểu chuyện mà không tranh giành.
Cậu vội vàng lấy bàn chải đánh răng và khăn bông ngắn mà người cô giúp việc đã chuẩn bị từ sớm.
"Tể Tể, em có muốn anh ba giúp em đánh răng không?"
Tể Tể lắc đầu: "Không, Tể Tể có thể tự đánh răng!"
Sợ anh ba không tin, bé thuần thục lấy bàn chải đánh răng từ tay anh ba, khéo léo nặn kem đánh răng ra lấy một chút, Hoắc Tư Tước đã cầm sẵn một cốc nước đưa cho bé.
Tể Tể cười nói: "Cảm ơn anh hai."
Hoắc Tư Tước nghe giọng sữa mềm mại của bé, không kìm chế được cúi đầu thơm một cái thật kêu vào đôi má non mềm của bé.
"Tể Tể rất dễ thương!"
Hoắc Tư Thần: "... Anh hai, anh không phải là người nghiện sạch sẽ sao?"
Tể Tể thậm chí còn chưa rửa mặt và đánh răng!
Anh ấy đã thơm!
Tiêu chuẩn kép của Hoắc Tư Tước trực tiếp ra đời: "Còn xem là ai!"
Bé đang đánh răng, mắt long lanh vụt sáng khi nghe lời của hai anh.
Miệng đang có bọt kem đánh răng vị dâu sữa, thơm ngọt.
Khi nói, các từ không rõ ràng.
"Anh hai, anh ba, …bla bla…….?"
Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần lại cười khi bé nói nhảm.
Tể Tể: "..."
Âm thanh cọ cọ của bàn chải đánh răng điện trong miệng phồng lên một bên má, khiến bé trông càng dễ thương hơn.
Hai anh em Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần không nhịn được, một người xoa xoa cái đầu nhỏ, một người thì hôn lên má bé.
"Tể Tể, em thật sự ...thật sự rất dễ thương!"
Tể Tể: "..."
Dù không hiểu sao tự nhiên hai anh lại vui như vậy, nhưng cứ vui là được rồi.
Bé thích nhìn các anh vui vẻ!
Cô cũng hạnh phúc!
Vì thế bé cười cong cong đôi mắt to đen láy, miệng đầy bọt khí lộ ra hàm răng trắng nhỏ, không chút ngại ngùng khen ngợi hai anh trai của mình.
"Anh hai, anh ba cũng đẹp trai dễ thương!"
Việc vệ sinh cá nhân nhanh chóng trôi qua giữa tiếng cười nói của ba anh em.
Khi Hoắc Tư Tước đi ra cùng với Tể Tể, Bách Minh Tư đã ngồi chờ ở chiếc bàn gỗ tròn trong phòng ăn.
Trên bàn gỗ bày đầy đủ các loại đồ ăn sáng.
Bé rất vui khi thấy anh Minh Tư, nói bằng giọng trẻ con.
"Anh Minh Tư, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, Tể Tể."
Hoắc Tư Tước gật đầu với Bách Minh Tư, Hoắc Tư Thần thì chào anh Minh Tư, sau đó bốn người họ ăn sáng cùng nhau.
Vào bữa sáng, bé trở thành mục tiêu của ba anh em tranh nhau đút cho bé ăn.
Không chú ý, bé đều ăn sạch rồi.
Tể Tể: "..."
Sau khi ăn quá no ... lại là ban ngày, mí mắt của bé không kiềm chế được mà bắt đầu đánh nhau.
Ăn uống no say liền mệt rã rời!
Tranh thủ còn chưa ngủ bé liền giục ba anh đi tới nhà họ Trương.
"Anh hai, anh ba, anh Minh Tư, chúng ta đến nhà họ Trương tìm chị Lư thôi!"
"Tắt máy! Ngủ đi! Chờ Tể Tể thức dậy đã ..."
Bé con luôn nghĩ chuyện anh hai, anh ba và anh Minh Tư đến nhà họ Trương để tìm Lư lam Lam, nên cảm quan vẫn rất nhạy bén.
Trông bé ngủ rất ngon, nhưng thực tế, bé ngủ không sâu.
Nghe thấy cuộc đối thoại giữa anh hai và anh ba, bé con ngáp dài, đưa đôi tay mũm mĩm dụi dụi mắt buồn ngủ, mở mắt ra.
Không ngủ được sâu!
Đáy mắt ẩm ướt, long lanh mọng nước.
"Anh hai, anh ba, trời vừa sáng rồi, chúng ta đến nhà họ Trương tìm Lư lam Lam đi!"
Hoắc Tư Tước có chút tự trách mình: "Tể Tể, anh nói chuyện làm em thức giấc sao?"
Bé rúc vào vòng tay của anh hai khẽ lắc đầu.
"Không, là Tể Tể nghĩ đã đến lúc phải dậy!"
Hoắc Tư Thần: "Em mới ba tuổi rưỡi, làm sao biết đến lúc nào phải dậy?"
Bé ngáp liên tục, nhưng không làm ảnh hưởng bé giải thích.
Vừa mới ngủ dậy, giọng của bé nhẹ hơn bình thường, non nớt mềm mại, giọng sữa ứa ra khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng và thơm một cái.
"Bởi vì chuyện của anh hai vẫn chưa giải quyết xong!"
Hoắc Tư Thần: "..."
Hoắc Tư Thần đột nhiên thấy xấu hổ.
Đứa nhỏ chỉ ba tuổi rưỡi, mới đến ngôi nhà này chưa đầy hai ngày, cư nhiên biết quan tâm lo lắng chuyện của anh hai.
Nhìn lại bản thân, nếu không phải có điện thoại của cậu hai đánh thức, phỏng chừng cậu vẫn còn đang ngủ say.
So với Tể Tể ...
Cậu là anh hai lại không đáng tin cậy!
Dù sao bọn họ đều đã tỉnh, thấy Tể Tể nhất định muốn đến nhà họ Trương, Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần không còn do dự nữa, hai lớn một nhỏ, cả ba cùng nhanh chóng đứng dậy làm vệ sinh cá nhân.
Tể Tể khi đứng lên cũng không cao bằng bồn rửa mặt, đứng ở trước bồn rửa mặt, chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu màu đen của bé.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần nhìn thấy cảnh tượng này khi đang rửa mặt, theo bản năng đều cúi đầu nhìn xuống.
Bé đang cố gắng kiễng chân lên, một đôi bàn tay nhỏ bấu vào mặt đá cẩm thạch, khẽ mím cái cái miệng nhỏ cố làm mình cao hơn.
Hoắc Tư Thần nhìn cảm thấy quá đáng yêu.
Ngay cả Hoắc Tư Tước cũng không nhịn được mà bật cười.
"Tể Tể thật đáng yêu! Để anh hai ôm em rửa mặt nào!"
Hoắc Tư Thần chậm hơn một bước, nhưng nghĩ còn có việc quan trọng phải làm, rất hiểu chuyện mà không tranh giành.
Cậu vội vàng lấy bàn chải đánh răng và khăn bông ngắn mà người cô giúp việc đã chuẩn bị từ sớm.
"Tể Tể, em có muốn anh ba giúp em đánh răng không?"
Tể Tể lắc đầu: "Không, Tể Tể có thể tự đánh răng!"
Sợ anh ba không tin, bé thuần thục lấy bàn chải đánh răng từ tay anh ba, khéo léo nặn kem đánh răng ra lấy một chút, Hoắc Tư Tước đã cầm sẵn một cốc nước đưa cho bé.
Tể Tể cười nói: "Cảm ơn anh hai."
Hoắc Tư Tước nghe giọng sữa mềm mại của bé, không kìm chế được cúi đầu thơm một cái thật kêu vào đôi má non mềm của bé.
"Tể Tể rất dễ thương!"
Hoắc Tư Thần: "... Anh hai, anh không phải là người nghiện sạch sẽ sao?"
Tể Tể thậm chí còn chưa rửa mặt và đánh răng!
Anh ấy đã thơm!
Tiêu chuẩn kép của Hoắc Tư Tước trực tiếp ra đời: "Còn xem là ai!"
Bé đang đánh răng, mắt long lanh vụt sáng khi nghe lời của hai anh.
Miệng đang có bọt kem đánh răng vị dâu sữa, thơm ngọt.
Khi nói, các từ không rõ ràng.
"Anh hai, anh ba, …bla bla…….?"
Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần lại cười khi bé nói nhảm.
Tể Tể: "..."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Âm thanh cọ cọ của bàn chải đánh răng điện trong miệng phồng lên một bên má, khiến bé trông càng dễ thương hơn.
Hai anh em Hoắc Tư Tước và Hoắc Tư Thần không nhịn được, một người xoa xoa cái đầu nhỏ, một người thì hôn lên má bé.
"Tể Tể, em thật sự ...thật sự rất dễ thương!"
Tể Tể: "..."
Dù không hiểu sao tự nhiên hai anh lại vui như vậy, nhưng cứ vui là được rồi.
Bé thích nhìn các anh vui vẻ!
Cô cũng hạnh phúc!
Vì thế bé cười cong cong đôi mắt to đen láy, miệng đầy bọt khí lộ ra hàm răng trắng nhỏ, không chút ngại ngùng khen ngợi hai anh trai của mình.
"Anh hai, anh ba cũng đẹp trai dễ thương!"
Việc vệ sinh cá nhân nhanh chóng trôi qua giữa tiếng cười nói của ba anh em.
Khi Hoắc Tư Tước đi ra cùng với Tể Tể, Bách Minh Tư đã ngồi chờ ở chiếc bàn gỗ tròn trong phòng ăn.
Trên bàn gỗ bày đầy đủ các loại đồ ăn sáng.
Bé rất vui khi thấy anh Minh Tư, nói bằng giọng trẻ con.
"Anh Minh Tư, chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng, Tể Tể."
Hoắc Tư Tước gật đầu với Bách Minh Tư, Hoắc Tư Thần thì chào anh Minh Tư, sau đó bốn người họ ăn sáng cùng nhau.
Vào bữa sáng, bé trở thành mục tiêu của ba anh em tranh nhau đút cho bé ăn.
Không chú ý, bé đều ăn sạch rồi.
Tể Tể: "..."
Sau khi ăn quá no ... lại là ban ngày, mí mắt của bé không kiềm chế được mà bắt đầu đánh nhau.
Ăn uống no say liền mệt rã rời!
Tranh thủ còn chưa ngủ bé liền giục ba anh đi tới nhà họ Trương.
"Anh hai, anh ba, anh Minh Tư, chúng ta đến nhà họ Trương tìm chị Lư thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro