BỐN MƯƠI BỐN LẦN MẶT TRỜI LẶN
Zoody
2024-07-23 10:30:27
DỊCH: MIN
Hoắc Kiêu trả lời lại 6 dấu chấm câu, ý thức được mình không đấu lại được người phụ nữ mồm mép lanh lợi này, anh chuyển chủ đề: Tan làm rồi à?
Vương Nhược Hàm: Đúng rồi.
Hoắc Kiêu: Chơi game không?
Câu này đã gãi đúng chỗ ngứa, nhưng Vương Nhược Hàm lại cứ tỏ vẻ cẩn trọng nói: Hả…Nhưng mà bây giờ hơi muộn rồi.
Hoắc Kiêu: Vậy thì thôi.
Lúc này Vương Nhược Hàm hoảng lên, tốt xấu gì cũng ra vẻ tranh thủ một tí chứ, cô vội vã sửa miệng: Hình như cũng có thể chơi được hai ván nữa.
Hoắc Kiêu: Lên.
Sau khi tiếng “timi” trong veo vang lên, Vương Nhược Hàm tiến vào phòng trò chơi, chấp nhận lời mời tổ đội từ Hoắc Kiêu, đồng thời bật tai nghe và mic lên.
Hoắc Kiêu cũng bật mic, nhưng nửa ngày không nghe thấy anh nói chuyện, Vương Nhược Hàm nghĩ có lẽ là do anh bị đau răng nên không muốn nói.
Thấy trên lầu chọn xạ thủ Marco Polo, Vương Nhược Hàm cũng lấy một phụ trợ Dao, đôi phụ trợ xạ thủ này nếu phối hợp tốt với nhau, trong đối tuyến phát dục và đoàn chiến đều có ưu thế rất lớn.
Đại chiêu của Dao “Đứng một mình trên núi” (Thực ra cái chiêu này là tung vòng bảo vệ cho nhân vật), có thể bao phủ trên người đồng đội, đồng thời hình thành một vòng bảo vệ, cô cũng thả lỏng một tay để ăn mì.
Hoắc Kiêu vẫn đi trên đường giữa, chọn một tướng sát thủ là Tư Mã Ý. Coi như Vương Nhược Hàm đã phát hiện ra rồi, anh chơi anh hùng đều là có kĩ năng di chuyển vị trí, có thể thay đổi linh hoạt, hơn nữa đều có lực sát thương cao, ví dụ như Thượng Quan Uyển Nhi, Điêu Thuyền, Gia Cát Lượng.
Đơn giản mà nói, thì chính là những kĩ năng kia khiến người ta hoa mắt chóng mặt, đều là những anh hùng có thể phô bày ra thao tác thành thạo trong chiến đấu.
Mỗi khi mở ván, phụ trợ đều phải đi theo đấu sĩ dành tuyến thăng cấp, nhưng một khi đi vào, Hoắc Kiêu sẽ dùng giọng điệu nghênh ngang không đỡ được nói với Vương Nhược Hàm: “Không cần đi theo tôi, cô đi đường phát dục đi.”
Vương Nhược Hàm lưỡng lự: “Thế nhưng Chung Quỳ ở phía đối diện, tôi có thể bị động ngăn chùy cho anh.”
Hoắc Kiêu phũ phàng nói: “Không cần.”
Vương Nhược Hàm nhe răng thầm mắng “Vờ vịt gì chứ.”
Không đến một phút, cô vừa trợ giúp xạ thụ xử lý một đám quân, đã nghe thấy hệ thống thông báo “Firsr Blood” .
Tư Mã ý dùng ba đao lấy mất đầu của Đát Kỷ phe địch, mà phụ trợ Chung Quỳ đã mất máu tháo chạy.
Vương Nhược Hàm hít hà kinh ngạc, cô siết chặt nắm tay, tởm lợn, thật sự bị anh vờ vịt đến nơi rồi.
Cô nhanh chóng thăng lên cấp bốn, đi theo phía sau xạ thủ, Vương Nhược Hàm đổi tay trái cầm lấy điện thoại, thi thoảng lại phóng ra hai kĩ năng.
Nghe thấy tiếng húp xì xụp, Hoắc Kiêu hỏi: “Cô đang ăn mì à?”
Vương Nhược Hàm ngậm mì đầy mồm, hầm hừ ừ một tiếng.
“Không ăn cơm tối à?”
“Không.”
Hoắc Kiêu hỏi tiếp: “Mẹ cô đâu?”
Vương Nhược Hàm ăn hết mì, trả lời nói: “Bà đi nhảy múa với hội chị em rồi.”
“Ấy ấy ấy.” Trong bụi cỏ bên sông bỗng vang lên tiếng phe địch đang đánh quái, một gậy đánh Dao ngã từ trên đầu Marco xuống, Vương Nhược Hàm luống cuống tay chân cầm điện thoại lên, dùng sức ấn liên tục lên màn hình.
Không có sức lực đối kháng, cô và đồng đội cùng nhau ngã xuống, Vương Nhược Hàm không cam lòng thở dài một tiếng, oán trách nói: “Trời ạ, chẳng biết chui từ đâu ra nữa.”
Thấy Hoắc Kiêu không nói chuyện, Vương Nhược Hàm hắng giọng, lấy lại tự tôn cho mình: “Đều lại mì ăn liền ảnh hướng tới phát huy của tôi, tôi không lơ là nữa, tôi phải nghiêm túc đây.”
Nhưng Hoắc Kiêu không để ý tới điều này, chỉ hỏi cô: “Cô thường xuyên ăn mì à?”
Vương Nhược Hàm sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không, hôm nay tôi đang đói vừa vặn nhìn thấy một gói, bình thường ở nhà đều là mẹ tôi nấu cơm, hôm nay bà có việc không nấu, tôi ăn tạm một miếng chống đói thôi.”
“À, vậy thì tốt.”
Vương Nhược Hàm luôn cảm thấy tối nay Hoắc Kiêu hơi lạ lùng, bình thường nếu như cô vừa chơi vừa ăn, anh sẽ châm chọc vài câu, thế nhưng nay lại an tĩnh đến lạ, giọng điệu cũng dịu dàng hài hòa.
Hình như lại quay về trạng thái như hồi mới gặp mặt, dịu dàng như ngọc mà thấu hiểu lòng người, nhưng cũng hệt như vây trong lớp sương mù, khiến người ta không thăm dò được nội tâm và cảm xúc của anh.
Vương Nhược Hàm tự bối rối một hồi, vẫn quyết định quy hết những điều không bình thường này vì anh còn đang bị bệnh, cho nên bộ dạng chẳng mấy hứng thú.
Cô ân cần nói: “Hay là đánh xong ván này thì nghỉ ngơi đi?”
Mấy giây sau, Hoắc Kiêu ừ một tiếng.
Ván này hai bên kinh tế phát dục gần kề, số người cũng ngang bằng nhau, trận đánh cũng trở nên cam go, hiện giờ đã pk đến phút thứ 24 rồi.
Vương Nhược Hàm ngồi khoanh chân ở một bên bàn ăn, húp nốt chút mì còn thừa sắp nguội ngắt.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng vặn khóa, cô bỗng rùng mình một cái, buông chân xuống tìm lấy dép lê, không thể để mẹ cô trông thấy nửa đêm cô còn ngồi đây chơi game.
Chẳng biết cô đã đá một chiếc dép lê nữa đi đâu, Vương Nhược Hàm móc chân ra bốn phía sờ soạng, trên cầu thang có tiếng bước chân, cô buông điện thoại xuống úp xuống mặt bàn, vì chột dạ nên tư thế ngồi thẳng đứng: “Mẹ rồi ạ?”
Mà người xuất hiện trước mặt cô không phải là Phương Xuân Hoa, Vương Nhược Hàm ngẩn người, giọng nói lộ ra vẻ khó tin: “Anh Tần Dã?”
Mà sau đó cô nghe thấy dưới lầu truyền tới âm thanh, Phương Xuân Hoa trả lời cô: “Ơi, Hàm Hàm à.”
Vương Nhược Hàm còn nghe thấy giọng của Kiều Lệ Hà, Tần Dã giải thích: “Vừa rồi anh tan ca tiện thể đón hai người họ, mẹ anh bảo lâu lắm không gặp em rồi, muốn tới thăm em rồi mới về.”
Vương Nhược Hàm cào mặt, sao không có người nào nói với cô một tiếng chứ.
Tần Dã nhìn bát mì ăn liền trên bàn, hỏi cô: “Em chỉ ăn cái này thôi à?”
Vương Nhược Hàm gật đầu: “Trong nhà chỉ còn cái này thôi.”
Tần Dã nhăn mày lại: “Có cần anh đưa em ra ngoài ăn chút gì không?”
Vương Nhược Hàm xua tay từ chối: “Không cần, không cần, em ăn no rồi.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, Phương Xuân Hoa và Kiều Lệ Hà cũng lên lầu.
Vương Nhược Hàm cong môi lên, ngoan ngoàn gọi: “Dì Kiều.”
Kiều Lệ Hà lên trước ôm lấy mặt cô, thương xót nói: “Có phải Tiểu Hàm nhà chúng ta gầy rồi không?”
Vương Nhược Hàm mở to mắt, sao có thể được, tháng này cô đã béo lên hai kí đó.
Tần Dã ở bên cạnh tiếp lời nói: “Ngày thường công việc rất vất vả đúng không.”
Kiều Lệ Hà thở dài một tiếng: “Dì cảm thấy bên khoa nhi không phải là nơi dễ thở vừa ồn vừa lắm chuyện. Tiểu Hàm, dì thấy hay là tìm cơ hội cháu quay về chỗ Tần Dã công tác đi?”
Lời này đến đột ngột, ngẫm nghĩ kĩ lại, Vương Nhược Hàm lại cảm thấy trước mặt chẳng qua đều là đệm lót, câu nọ câu kia chỉ vì dẫn dắt tới câu này.
Vương Nhược Hàm nhìn trái nhìn phải, Phương Xuân Hoa lặng lẽ nhìn ra chỗ khác, hệt như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, nhưng cô không cần đoán cũng biết là mẹ mình tìm hai người tới làm thuyết khách.
Vương Nhược Hàm mỉm cười uyển chuyển từ chối: “Không sao đâu dì à, cháu cảm thấy khoa nhi cũng rất tốt, hơn nữa ở khoa nào cũng đều vất vả cả, cháu ở đâu cũng vậy thôi.”
Kiều Lệ Hà ngẩng đầu nhìn Tần Dã một cái, lời nói mang theo ý thẹn: “Có phải cháu còn để ý chuyện trước kia không, dì biết cháu ấm ức, chúng ta quay về làm việc, cháu tuyệt đối đừng bận lòng.”
Vương Nhược Hàm cũng rất bất lực: “Dì à, cháu thực sự không bận lòng đâu, nếu cháu muốn quay về chắc chắn sẽ nghĩ cách quay về thôi.”
Tầm mắt của cô chuyển sang Tần Dã, lặp lại một lần nữa: “Thực sự không sao cả.”
Kiều Lệ Hà thấy thái độ của cô rất kiên quyết, chỉ có thể thỏa hiệp: “Được thôi, chỉ là dì không muốn nhìn thấy cháu quá vất vả nữa.”
Vương Nhược Hàm lắc đầu, an ủi bà: “Cháu rất ổn, dì không cần lo đâu ạ.”
Bốn người ngồi trên sô pha, uống tách trà trò chuyện một lát.
Thời gian không còn sớm, Tần Dã và Kiều Lệ Hà nhanh chóng đứng dậy cáo biệt.
Lúc xuống dưới lầu, Phương Xuân Hoa và Kiều Lệ Hà đi ở phía trước, Tần Dã cũng cố ý thả chậm bước chân, có thể trò chuyện đơn độc với Vương Nhược Hàm.
“Nói thật với anh đi, em thực sự không muốn quay về sao?”
Vương Nhược Hàm kiên quyết lắc đầu: “Thực sự không muốn.”
Tần Dã vẫn muốn khuyên nói: “Em không cần suy nghĩ quá nhiều….”
“Anh Dã.” Vương Nhược Hàm cắt ngang anh ta, “Anh nên biết rằng, em ra đi không phải là do em chột dạ cũng không phải là chạy trốn, em chỉ cảm thấy, em làm một y tá nhỏ bé mà thôi, môi trường làm việc hiện tại em không chịu đựng nổi nữa, chị ta không đi vậy em đi, em chỉ muốn yên ổn làm việc, không muốn lãng phí tinh lực lên những chuyện khác nữa.”
Tần Dã gật đầu, cuối cùng để lại một câu: “Chăm sóc bản thân cho tốt.”
Thấy hai người đã lái xe rời khỏi tầm mắt, Phương Xuân Hoa và Vương Nhược Hàm mới quay về nhà.
Vừa quay người cô đã đổi sắc mặt, chất vấn mẹ mình: “Mẹ sao thế?”
Phương Xuân Hoa vờ như không hiểu: “Cái gì mà sao thế?”
Vương Nhược Hàm bực bội nói: “Người là mẹ gọi tới đúng không? Đừng giả bộ với con nữa.”
Phương Xuân Hoa bị dáng vẻ thái độ này chọc điên, giơ tay véo lên cánh tay cô một phát, mắng nói: “Con là đứa không có lương tâm, con nhìn mẹ mình kiểu gì thế? Đúng, người là mẹ đưa tới, mẹ chỉ muốn con mau chóng quay về khoa răng hàm mặt công tác thôi, không được hả?”
Vương Nhược Hàm che lấy cánh tay cao giọng nói: “Không được! Con ở khoa nhi rất tốt.”
Phương Xuân Hoa hừ một tiếng: “Tốt? Một tuần còn làm thêm bao nhiêu ca đêm, trực bao nhiêu đêm hả? Con sắp 30 rồi đó Vương Nhược Hàm, con không xót cơ thể mình, thì mẹ con xót!”
Tới câu cuối cùng nghe giọng Phương Xuân Hoa còn đang run rẩy, Vương Nhược Hàm mím môi nghiêng người đi, bỗng khóe mắt cô đỏ ửng.
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Kì nghỉ hè khoa nhi mới bận như thế chứ.”
Phương Xuân Hoa không thèm để ý đến cô, thu dọn bát đũa trên bàn ăn mang vào phòng bếp rửa.
Vương Nhược Hàm sụ vai xuống, mệt mỏi thở hắt ra một hơi, cô hơi hối hận vì vừa rồi to tiếng với mẹ mình, nhưng lại hục hặc không biết nên xin lỗi thế nào.
Cô cầm điện thoại trên bàn lên, mới giật mình nhớ tới chuyện trò chơi, vừa rồi hoảng loạn cô đã vứt trò chơi ra sau gáy.
Trận pk đã kết thúc từ lâu, Vương Nhược Hàm thấy kết quả là “Thất bại” , nếu như vì mấy phút cuối cô treo máy, cô không dám tưởng tượng Hoắc Kiêu sẽ mắng cô thành dạng gì nữa.
Cô vội vàng mở wechat ra, nhưng không nhìn thấy bất cứ tin nhắn nào của Hoắc Kiêu.
Lạ nhỉ, cô càng khẩn trương hơn.
Vương Nhược Hàm thử gửi cho anh một dấu chấm câu.
Đối phương không trả lời.
Cô sắp xếp câu chữ, chân thành xin lỗi: Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi có chút chuyện, nhà có khách tới.
Bên dưới còn có một biểu tượng cảm xúc hình con voi màu hồng đang dập đầu.
Đợi mấy phút sau, Hoắc Kiêu mới trả lời: Ừ, không sao.
Vương Nhược Hàm đảm bảo nói: Lần sau nhất định tôi không mò mẫm nữa! Sẽ dẫn anh lên điểm!
Lần này đợi rất lâu anh cũng không trả lời tin nhắn, Vương Nhược Hàm thoát ra khỏi wechat, cô ôm chân mình cuộn thành một đống, trong lòng chột dạ, rốt cuộc Hoắc Kiêu là làm sao nhỉ.
Đêm khuya ngày hôm ấy, Hoắc Kiêu đăng một dòng trạng thái lên dòng thời gian, không có ảnh, chỉ có một từ đơn tiếng Anh, “sunset” .
Vương Nhược Hàm nghiên cứu cái này nửa ngày cũng không hiểu nổi nó có nghĩa gì, dứt khoát từ bỏ, bô buông điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi ý thức trở nên trống rỗng, cô mơ hồ nghĩ, tâm tư của người đàn ông này mới khó đoán, kì quặc.
*
Sau khi khỏi viêm, cuối cùng Hoắc Kiêu cũng quyết định nhổ chiếc răng kia đi.
Tới khoa răng hàm mặt, tiếp đón anh vẫn là bác sĩ trẻ tuổi lần nọ.
Bác sĩ cũng chưa quên anh, còn trêu chọc nói: “Không sợ xấu nữa à?”
Hoắc Kiêu nói: “Sợ, nhưng tôi tin tưởng bác sĩ.”
Bác sĩ cười cười: “Vậy anh tìm đúng người rồi, anh ngồi đây đợi chút, tôi có chút việc, sẽ quay lại ngay.”
Hoắc Kiêu gật đầu, chờ đợi nhàm chán rồi, anh ngẩng đầu lên nhìn quanh văn phòng. Có một mặt tường treo cờ gấm tuyên dương, anh đứng dậy tới gần hơn để nhìn.
Vội vàng lướt qua, cơ bản đề là “Tặng bác sĩ Tần Dã” , lần đầu tiên Hoắc Kiêu mới biết có chuyện tặng cờ gấm cho bác sĩ nha khoa, thậm chí có một mặt còn dùng từ khá hóm hỉnh ___” Diệu thủ hồi xuân, trả lại tôi một hàm răng khỏe mạnh; từ nay về sau, không sợ ăn ngon uống cay” .
Hoắc Kiêu không nhịn được khẽ cười.
Có y tá đẩy cửa bước vào, gọi với vào trong: “Bác sĩ Tần, chủ nhiệm gọi anh qua đó.”
Hoắc Kiêu xoay người, y tá trông thấy mặt anh, ôi chao một tiếng xin lỗi: “Ngại quá tôi nhận nhầm người, còn tưởng anh là bác sĩ Tần.”
Hoắc Kiêu nói: “Anh ta vừa ra ngoài rồi.”
Y tá gật đầu: “À vâng.”
Trước khi đóng cửa rời đi, cô ta nhìn người đàn ông kia thêm một cái, mặc áo sơ mi trắng và quần âu tối màu, thân hình và khí chất rất giống với bác sĩ Tần, cũng khó trách bản thân mình nhận nhầm người.
------oOo------
Hoắc Kiêu trả lời lại 6 dấu chấm câu, ý thức được mình không đấu lại được người phụ nữ mồm mép lanh lợi này, anh chuyển chủ đề: Tan làm rồi à?
Vương Nhược Hàm: Đúng rồi.
Hoắc Kiêu: Chơi game không?
Câu này đã gãi đúng chỗ ngứa, nhưng Vương Nhược Hàm lại cứ tỏ vẻ cẩn trọng nói: Hả…Nhưng mà bây giờ hơi muộn rồi.
Hoắc Kiêu: Vậy thì thôi.
Lúc này Vương Nhược Hàm hoảng lên, tốt xấu gì cũng ra vẻ tranh thủ một tí chứ, cô vội vã sửa miệng: Hình như cũng có thể chơi được hai ván nữa.
Hoắc Kiêu: Lên.
Sau khi tiếng “timi” trong veo vang lên, Vương Nhược Hàm tiến vào phòng trò chơi, chấp nhận lời mời tổ đội từ Hoắc Kiêu, đồng thời bật tai nghe và mic lên.
Hoắc Kiêu cũng bật mic, nhưng nửa ngày không nghe thấy anh nói chuyện, Vương Nhược Hàm nghĩ có lẽ là do anh bị đau răng nên không muốn nói.
Thấy trên lầu chọn xạ thủ Marco Polo, Vương Nhược Hàm cũng lấy một phụ trợ Dao, đôi phụ trợ xạ thủ này nếu phối hợp tốt với nhau, trong đối tuyến phát dục và đoàn chiến đều có ưu thế rất lớn.
Đại chiêu của Dao “Đứng một mình trên núi” (Thực ra cái chiêu này là tung vòng bảo vệ cho nhân vật), có thể bao phủ trên người đồng đội, đồng thời hình thành một vòng bảo vệ, cô cũng thả lỏng một tay để ăn mì.
Hoắc Kiêu vẫn đi trên đường giữa, chọn một tướng sát thủ là Tư Mã Ý. Coi như Vương Nhược Hàm đã phát hiện ra rồi, anh chơi anh hùng đều là có kĩ năng di chuyển vị trí, có thể thay đổi linh hoạt, hơn nữa đều có lực sát thương cao, ví dụ như Thượng Quan Uyển Nhi, Điêu Thuyền, Gia Cát Lượng.
Đơn giản mà nói, thì chính là những kĩ năng kia khiến người ta hoa mắt chóng mặt, đều là những anh hùng có thể phô bày ra thao tác thành thạo trong chiến đấu.
Mỗi khi mở ván, phụ trợ đều phải đi theo đấu sĩ dành tuyến thăng cấp, nhưng một khi đi vào, Hoắc Kiêu sẽ dùng giọng điệu nghênh ngang không đỡ được nói với Vương Nhược Hàm: “Không cần đi theo tôi, cô đi đường phát dục đi.”
Vương Nhược Hàm lưỡng lự: “Thế nhưng Chung Quỳ ở phía đối diện, tôi có thể bị động ngăn chùy cho anh.”
Hoắc Kiêu phũ phàng nói: “Không cần.”
Vương Nhược Hàm nhe răng thầm mắng “Vờ vịt gì chứ.”
Không đến một phút, cô vừa trợ giúp xạ thụ xử lý một đám quân, đã nghe thấy hệ thống thông báo “Firsr Blood” .
Tư Mã ý dùng ba đao lấy mất đầu của Đát Kỷ phe địch, mà phụ trợ Chung Quỳ đã mất máu tháo chạy.
Vương Nhược Hàm hít hà kinh ngạc, cô siết chặt nắm tay, tởm lợn, thật sự bị anh vờ vịt đến nơi rồi.
Cô nhanh chóng thăng lên cấp bốn, đi theo phía sau xạ thủ, Vương Nhược Hàm đổi tay trái cầm lấy điện thoại, thi thoảng lại phóng ra hai kĩ năng.
Nghe thấy tiếng húp xì xụp, Hoắc Kiêu hỏi: “Cô đang ăn mì à?”
Vương Nhược Hàm ngậm mì đầy mồm, hầm hừ ừ một tiếng.
“Không ăn cơm tối à?”
“Không.”
Hoắc Kiêu hỏi tiếp: “Mẹ cô đâu?”
Vương Nhược Hàm ăn hết mì, trả lời nói: “Bà đi nhảy múa với hội chị em rồi.”
“Ấy ấy ấy.” Trong bụi cỏ bên sông bỗng vang lên tiếng phe địch đang đánh quái, một gậy đánh Dao ngã từ trên đầu Marco xuống, Vương Nhược Hàm luống cuống tay chân cầm điện thoại lên, dùng sức ấn liên tục lên màn hình.
Không có sức lực đối kháng, cô và đồng đội cùng nhau ngã xuống, Vương Nhược Hàm không cam lòng thở dài một tiếng, oán trách nói: “Trời ạ, chẳng biết chui từ đâu ra nữa.”
Thấy Hoắc Kiêu không nói chuyện, Vương Nhược Hàm hắng giọng, lấy lại tự tôn cho mình: “Đều lại mì ăn liền ảnh hướng tới phát huy của tôi, tôi không lơ là nữa, tôi phải nghiêm túc đây.”
Nhưng Hoắc Kiêu không để ý tới điều này, chỉ hỏi cô: “Cô thường xuyên ăn mì à?”
Vương Nhược Hàm sợ anh hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không, hôm nay tôi đang đói vừa vặn nhìn thấy một gói, bình thường ở nhà đều là mẹ tôi nấu cơm, hôm nay bà có việc không nấu, tôi ăn tạm một miếng chống đói thôi.”
“À, vậy thì tốt.”
Vương Nhược Hàm luôn cảm thấy tối nay Hoắc Kiêu hơi lạ lùng, bình thường nếu như cô vừa chơi vừa ăn, anh sẽ châm chọc vài câu, thế nhưng nay lại an tĩnh đến lạ, giọng điệu cũng dịu dàng hài hòa.
Hình như lại quay về trạng thái như hồi mới gặp mặt, dịu dàng như ngọc mà thấu hiểu lòng người, nhưng cũng hệt như vây trong lớp sương mù, khiến người ta không thăm dò được nội tâm và cảm xúc của anh.
Vương Nhược Hàm tự bối rối một hồi, vẫn quyết định quy hết những điều không bình thường này vì anh còn đang bị bệnh, cho nên bộ dạng chẳng mấy hứng thú.
Cô ân cần nói: “Hay là đánh xong ván này thì nghỉ ngơi đi?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mấy giây sau, Hoắc Kiêu ừ một tiếng.
Ván này hai bên kinh tế phát dục gần kề, số người cũng ngang bằng nhau, trận đánh cũng trở nên cam go, hiện giờ đã pk đến phút thứ 24 rồi.
Vương Nhược Hàm ngồi khoanh chân ở một bên bàn ăn, húp nốt chút mì còn thừa sắp nguội ngắt.
Nghe thấy ngoài cửa có tiếng vặn khóa, cô bỗng rùng mình một cái, buông chân xuống tìm lấy dép lê, không thể để mẹ cô trông thấy nửa đêm cô còn ngồi đây chơi game.
Chẳng biết cô đã đá một chiếc dép lê nữa đi đâu, Vương Nhược Hàm móc chân ra bốn phía sờ soạng, trên cầu thang có tiếng bước chân, cô buông điện thoại xuống úp xuống mặt bàn, vì chột dạ nên tư thế ngồi thẳng đứng: “Mẹ rồi ạ?”
Mà người xuất hiện trước mặt cô không phải là Phương Xuân Hoa, Vương Nhược Hàm ngẩn người, giọng nói lộ ra vẻ khó tin: “Anh Tần Dã?”
Mà sau đó cô nghe thấy dưới lầu truyền tới âm thanh, Phương Xuân Hoa trả lời cô: “Ơi, Hàm Hàm à.”
Vương Nhược Hàm còn nghe thấy giọng của Kiều Lệ Hà, Tần Dã giải thích: “Vừa rồi anh tan ca tiện thể đón hai người họ, mẹ anh bảo lâu lắm không gặp em rồi, muốn tới thăm em rồi mới về.”
Vương Nhược Hàm cào mặt, sao không có người nào nói với cô một tiếng chứ.
Tần Dã nhìn bát mì ăn liền trên bàn, hỏi cô: “Em chỉ ăn cái này thôi à?”
Vương Nhược Hàm gật đầu: “Trong nhà chỉ còn cái này thôi.”
Tần Dã nhăn mày lại: “Có cần anh đưa em ra ngoài ăn chút gì không?”
Vương Nhược Hàm xua tay từ chối: “Không cần, không cần, em ăn no rồi.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, Phương Xuân Hoa và Kiều Lệ Hà cũng lên lầu.
Vương Nhược Hàm cong môi lên, ngoan ngoàn gọi: “Dì Kiều.”
Kiều Lệ Hà lên trước ôm lấy mặt cô, thương xót nói: “Có phải Tiểu Hàm nhà chúng ta gầy rồi không?”
Vương Nhược Hàm mở to mắt, sao có thể được, tháng này cô đã béo lên hai kí đó.
Tần Dã ở bên cạnh tiếp lời nói: “Ngày thường công việc rất vất vả đúng không.”
Kiều Lệ Hà thở dài một tiếng: “Dì cảm thấy bên khoa nhi không phải là nơi dễ thở vừa ồn vừa lắm chuyện. Tiểu Hàm, dì thấy hay là tìm cơ hội cháu quay về chỗ Tần Dã công tác đi?”
Lời này đến đột ngột, ngẫm nghĩ kĩ lại, Vương Nhược Hàm lại cảm thấy trước mặt chẳng qua đều là đệm lót, câu nọ câu kia chỉ vì dẫn dắt tới câu này.
Vương Nhược Hàm nhìn trái nhìn phải, Phương Xuân Hoa lặng lẽ nhìn ra chỗ khác, hệt như chuyện chẳng liên quan gì đến mình, nhưng cô không cần đoán cũng biết là mẹ mình tìm hai người tới làm thuyết khách.
Vương Nhược Hàm mỉm cười uyển chuyển từ chối: “Không sao đâu dì à, cháu cảm thấy khoa nhi cũng rất tốt, hơn nữa ở khoa nào cũng đều vất vả cả, cháu ở đâu cũng vậy thôi.”
Kiều Lệ Hà ngẩng đầu nhìn Tần Dã một cái, lời nói mang theo ý thẹn: “Có phải cháu còn để ý chuyện trước kia không, dì biết cháu ấm ức, chúng ta quay về làm việc, cháu tuyệt đối đừng bận lòng.”
Vương Nhược Hàm cũng rất bất lực: “Dì à, cháu thực sự không bận lòng đâu, nếu cháu muốn quay về chắc chắn sẽ nghĩ cách quay về thôi.”
Tầm mắt của cô chuyển sang Tần Dã, lặp lại một lần nữa: “Thực sự không sao cả.”
Kiều Lệ Hà thấy thái độ của cô rất kiên quyết, chỉ có thể thỏa hiệp: “Được thôi, chỉ là dì không muốn nhìn thấy cháu quá vất vả nữa.”
Vương Nhược Hàm lắc đầu, an ủi bà: “Cháu rất ổn, dì không cần lo đâu ạ.”
Bốn người ngồi trên sô pha, uống tách trà trò chuyện một lát.
Thời gian không còn sớm, Tần Dã và Kiều Lệ Hà nhanh chóng đứng dậy cáo biệt.
Lúc xuống dưới lầu, Phương Xuân Hoa và Kiều Lệ Hà đi ở phía trước, Tần Dã cũng cố ý thả chậm bước chân, có thể trò chuyện đơn độc với Vương Nhược Hàm.
“Nói thật với anh đi, em thực sự không muốn quay về sao?”
Vương Nhược Hàm kiên quyết lắc đầu: “Thực sự không muốn.”
Tần Dã vẫn muốn khuyên nói: “Em không cần suy nghĩ quá nhiều….”
“Anh Dã.” Vương Nhược Hàm cắt ngang anh ta, “Anh nên biết rằng, em ra đi không phải là do em chột dạ cũng không phải là chạy trốn, em chỉ cảm thấy, em làm một y tá nhỏ bé mà thôi, môi trường làm việc hiện tại em không chịu đựng nổi nữa, chị ta không đi vậy em đi, em chỉ muốn yên ổn làm việc, không muốn lãng phí tinh lực lên những chuyện khác nữa.”
Tần Dã gật đầu, cuối cùng để lại một câu: “Chăm sóc bản thân cho tốt.”
Thấy hai người đã lái xe rời khỏi tầm mắt, Phương Xuân Hoa và Vương Nhược Hàm mới quay về nhà.
Vừa quay người cô đã đổi sắc mặt, chất vấn mẹ mình: “Mẹ sao thế?”
Phương Xuân Hoa vờ như không hiểu: “Cái gì mà sao thế?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vương Nhược Hàm bực bội nói: “Người là mẹ gọi tới đúng không? Đừng giả bộ với con nữa.”
Phương Xuân Hoa bị dáng vẻ thái độ này chọc điên, giơ tay véo lên cánh tay cô một phát, mắng nói: “Con là đứa không có lương tâm, con nhìn mẹ mình kiểu gì thế? Đúng, người là mẹ đưa tới, mẹ chỉ muốn con mau chóng quay về khoa răng hàm mặt công tác thôi, không được hả?”
Vương Nhược Hàm che lấy cánh tay cao giọng nói: “Không được! Con ở khoa nhi rất tốt.”
Phương Xuân Hoa hừ một tiếng: “Tốt? Một tuần còn làm thêm bao nhiêu ca đêm, trực bao nhiêu đêm hả? Con sắp 30 rồi đó Vương Nhược Hàm, con không xót cơ thể mình, thì mẹ con xót!”
Tới câu cuối cùng nghe giọng Phương Xuân Hoa còn đang run rẩy, Vương Nhược Hàm mím môi nghiêng người đi, bỗng khóe mắt cô đỏ ửng.
Cô nhỏ giọng lẩm bẩm: “Kì nghỉ hè khoa nhi mới bận như thế chứ.”
Phương Xuân Hoa không thèm để ý đến cô, thu dọn bát đũa trên bàn ăn mang vào phòng bếp rửa.
Vương Nhược Hàm sụ vai xuống, mệt mỏi thở hắt ra một hơi, cô hơi hối hận vì vừa rồi to tiếng với mẹ mình, nhưng lại hục hặc không biết nên xin lỗi thế nào.
Cô cầm điện thoại trên bàn lên, mới giật mình nhớ tới chuyện trò chơi, vừa rồi hoảng loạn cô đã vứt trò chơi ra sau gáy.
Trận pk đã kết thúc từ lâu, Vương Nhược Hàm thấy kết quả là “Thất bại” , nếu như vì mấy phút cuối cô treo máy, cô không dám tưởng tượng Hoắc Kiêu sẽ mắng cô thành dạng gì nữa.
Cô vội vàng mở wechat ra, nhưng không nhìn thấy bất cứ tin nhắn nào của Hoắc Kiêu.
Lạ nhỉ, cô càng khẩn trương hơn.
Vương Nhược Hàm thử gửi cho anh một dấu chấm câu.
Đối phương không trả lời.
Cô sắp xếp câu chữ, chân thành xin lỗi: Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi có chút chuyện, nhà có khách tới.
Bên dưới còn có một biểu tượng cảm xúc hình con voi màu hồng đang dập đầu.
Đợi mấy phút sau, Hoắc Kiêu mới trả lời: Ừ, không sao.
Vương Nhược Hàm đảm bảo nói: Lần sau nhất định tôi không mò mẫm nữa! Sẽ dẫn anh lên điểm!
Lần này đợi rất lâu anh cũng không trả lời tin nhắn, Vương Nhược Hàm thoát ra khỏi wechat, cô ôm chân mình cuộn thành một đống, trong lòng chột dạ, rốt cuộc Hoắc Kiêu là làm sao nhỉ.
Đêm khuya ngày hôm ấy, Hoắc Kiêu đăng một dòng trạng thái lên dòng thời gian, không có ảnh, chỉ có một từ đơn tiếng Anh, “sunset” .
Vương Nhược Hàm nghiên cứu cái này nửa ngày cũng không hiểu nổi nó có nghĩa gì, dứt khoát từ bỏ, bô buông điện thoại xuống chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi ý thức trở nên trống rỗng, cô mơ hồ nghĩ, tâm tư của người đàn ông này mới khó đoán, kì quặc.
*
Sau khi khỏi viêm, cuối cùng Hoắc Kiêu cũng quyết định nhổ chiếc răng kia đi.
Tới khoa răng hàm mặt, tiếp đón anh vẫn là bác sĩ trẻ tuổi lần nọ.
Bác sĩ cũng chưa quên anh, còn trêu chọc nói: “Không sợ xấu nữa à?”
Hoắc Kiêu nói: “Sợ, nhưng tôi tin tưởng bác sĩ.”
Bác sĩ cười cười: “Vậy anh tìm đúng người rồi, anh ngồi đây đợi chút, tôi có chút việc, sẽ quay lại ngay.”
Hoắc Kiêu gật đầu, chờ đợi nhàm chán rồi, anh ngẩng đầu lên nhìn quanh văn phòng. Có một mặt tường treo cờ gấm tuyên dương, anh đứng dậy tới gần hơn để nhìn.
Vội vàng lướt qua, cơ bản đề là “Tặng bác sĩ Tần Dã” , lần đầu tiên Hoắc Kiêu mới biết có chuyện tặng cờ gấm cho bác sĩ nha khoa, thậm chí có một mặt còn dùng từ khá hóm hỉnh ___” Diệu thủ hồi xuân, trả lại tôi một hàm răng khỏe mạnh; từ nay về sau, không sợ ăn ngon uống cay” .
Hoắc Kiêu không nhịn được khẽ cười.
Có y tá đẩy cửa bước vào, gọi với vào trong: “Bác sĩ Tần, chủ nhiệm gọi anh qua đó.”
Hoắc Kiêu xoay người, y tá trông thấy mặt anh, ôi chao một tiếng xin lỗi: “Ngại quá tôi nhận nhầm người, còn tưởng anh là bác sĩ Tần.”
Hoắc Kiêu nói: “Anh ta vừa ra ngoài rồi.”
Y tá gật đầu: “À vâng.”
Trước khi đóng cửa rời đi, cô ta nhìn người đàn ông kia thêm một cái, mặc áo sơ mi trắng và quần âu tối màu, thân hình và khí chất rất giống với bác sĩ Tần, cũng khó trách bản thân mình nhận nhầm người.
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro